Quá Khứ Chẳng Thể Thay Đổi Được - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:51:36
7
Chưa một ngày nào chúng ngừng nhắn tin với .
Tống Thời Nghiễn từng gửi cho nhiều ảnh.
Là buổi hoàng hôn rực rỡ, là những bông hoa dại bên vệ đường, là bầu trời xanh đến mức thuần khiết...
Trong đó một bức ảnh, trong khu vườn nhà , mỉm với ống kính.
Tà áo sơ mi trắng gió khẽ nâng, dáng cao ráo, thanh nhã như trúc, nụ sáng như vầng trăng ôm trọn lòng.
Anh :
"Bé ngoan, bức ảnh chụp riêng cho em đấy."
"Biết một ngày nào đó, em thể nhận phố."
bảo: "Thế gian gì chuyện trùng hợp đến ."
bây giờ mới sai .
Thế gian nào chuyện trùng hợp hơn thế nữa.
Dưới ánh đèn đêm, gương mặt lộ trong nửa tối nửa sáng, tinh xảo lạnh lùng.
Những đường nét đẽ trùng khớp với trong ảnh.
Vừa xa lạ, quen thuộc.
Tống Thời Nghiễn từng hỏi thích mẫu như thế nào.
hỏi ngược :
"Thế thì ?"
Anh :
"Em thích kiểu gì, chính là kiểu đó."
:
"Em thích một trai phong quang trác tuyệt, ôn nhuận như ánh trăng."
Người từng tưởng tượng, gọi là "Nghiễn Nghiễn của em", chính là như .
Bên im lặng lâu, cuối cùng chỉ gửi một icon .
8
Hộp thoại tin nhắn màn hình vẫn tiếp tục nhảy từng cái một.
sững sờ tận nửa phút, đó gửi một tin nhắn:
"Tống Thời Nghiễn."
"Anh gặp ?"
9
Ngày hôm ở căng-tin, chạm mặt Chu Nguyệt Nguyệt.
Cô vẫn tiếp tục đường tắt.
giữa một hàng khác, thấy một nam sinh chen ngang, nuốt cơn giận lòng, chẳng gì.
Chu Nguyệt Nguyệt đầu với đám bạn , đôi môi đỏ rực cong lên.
Lúc vô tình liếc thấy trong hàng, nụ môi cô càng đắc ý hơn.
Cô kéo bạn rời khỏi hàng cũ, trực tiếp chen giữa và phía .
Cánh tay khẽ hất một cái, suýt nữa đẩy ngã phía .
loạng choạng vài bước, khó khăn lắm mới vững.
Người phía đầu , ánh mắt đầy khinh bỉ, như đang chế nhạo sự ngu xuẩn của hôm qua.
Hiếm lắm mới thấy một bộ mặt xí đến .
Môi cắn đến mức sắp bật máu, cố nén cơn bực dọc, cúi đầu giấu tất cả cảm xúc.
"Con-t//i//ệ//n-nhân."
Ba chữ rõ ràng, nhấn từng tiếng một, sắc bén và khó .
Từng chữ rơi tai , vang lên vô cùng chói tai.
Lý trí gần như sụp đổ, trong khoang miệng tràn ngập vị tanh mặn, nhưng vẫn cố nuốt xuống.
10
Khung chat với Nghiễn Nghiễn bảo bối vẫn dừng ở sticker hôn hôn mà gửi tối qua.
"Thật , bé ngoan?"
"Cuối cùng chúng cũng sắp gặp !"
"Anh mong chờ lâu lắm , gặp em từ lâu ."
" , cũng gần ba năm ."
"Đợi em chọn ngày, em sẽ cho ."
"Được!”
"Anh vui quá! Cuối cùng cũng gặp em !"
"Biết gặp , thích em nữa thì ?"
"Sao thể chứ!"
"Bé ngoan của thế nào, cũng thích cả."
"(Hôn hôn.jpg)"
Đoạn trò chuyện kết thúc tại đây.
cầm khay thức ăn, xuống trong căng-tin, lật xem đoạn tin nhắn hết đến khác.
Giống như điều gì đó, nhưng chẳng thấy gì cả.
11
Trước khi quen Tống Thời Nghiễn, là một đứa trẻ hòa đồng.
Bạn bè thiết, suốt bao năm nay, cũng chỉ mỗi Sanh Sanh.
Bị bài xích, cô lập, coi như một kẻ lập dị.
Đó là bộ tuổi thơ của .
chẳng sai điều gì cả.
Trong những năm tháng đó, duy nhất ở bên , chính là Sanh Sanh.
bao giờ học cách khuất phục.
Chu Nguyệt Nguyệt tưởng rằng cô thắng.
Sau đêm đó, Tống Thời Nghiễn còn chủ động nhắn tin cho nữa.
Mọi thứ dường như trở yên bình.
mặt biển phẳng lặng, là những xoáy nước cuộn trào đầy bất an.
thể nuốt trôi mối hận .
12
Chiều thứ Hai, tiết học tự chọn.
Giáo viên giảng dạy là một nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ kỳ thi cuối kỳ mở sách, mà điểm quá trình cũng keo kiệt đến mức khiến phát sợ.
Những ai đăng ký môn , hoặc là do xui xẻo, hoặc là thực sự học.
Chuông reo, một phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng cầm danh sách bắt đầu điểm danh.
tại chỗ, lắng từng cái tên vang lên, cúi đầu nhắn tin cho Tống Thời Nghiễn.
"Bé ngoan, rốt cuộc là khi nào ?"
"Anh đợi nổi nữa , gặp em ngay lập tức."
gửi một sticker đáp , đúng lúc đó, giáo viên gọi đến tên .
"Lục Nhiễm."
khẽ đáp “Có”, giơ tay lên. Giáo viên lướt mắt qua mặt , cúi đầu đánh dấu danh sách.
"Không cần vội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-khu-chang-the-thay-doi-duoc/chuong-2.html.]
Tiếng điểm danh vẫn tiếp tục. chính xác thấy một cái tên quen thuộc, đầu theo bản năng, nhưng khuôn mặt khớp với cái tên.
Một cô gái giơ tay lên, giọng mềm mại đáp : "Có ạ."
Giáo viên cô một chút, gật đầu.
Tim bỗng đập nhanh hơn, như mong đợi, như điềm báo nguy hiểm.
"Thưa cô!"
Một giọng đột ngột vang lên trong lớp học, đôi mắt sắc bén của phụ nữ trung niên lập tức lia thẳng về phía .
dậy, môi nở nụ ngoan ngoãn, nhưng lời như một quả b.o.m châm ngòi ngay tại chỗ.
"Cô là Chu Nguyệt Nguyệt."
Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt phần hoảng loạn của nữ sinh , sắc mặt vẫn bình tĩnh:
"Có lẽ là học hộ khác ạ."
Không gian trong lớp học lập tức rơi im lặng tuyệt đối.
.
Mối thù giữa và Chu Nguyệt Nguyệt, từ nay về , chỉ càng sâu thêm.
13
Có thể những giáo viên khác sẽ lười quan tâm đến chuyện học hộ .
, cô sẽ truy cứu.
Không chỉ truy cứu.
đoán, qua môn , e là Chu Nguyệt Nguyệt khó mà .
Buổi tối, khi trở về ký túc xá, cuộc gọi thoại từ Tống Thì Nghiễn hiện lên.
Giọng trầm ấm, mang theo sự cưng chiều đủ để nhấn chìm khác:
"Hôm nay của bé ngoan thế nào ?"
Khi gọi là "bé ngoan, hai chữ đó như lăn qua một hũ đường, ngọt ngào đến mức khiến tê dại trong lòng, đỏ bừng cả mặt.
"Hôm nay... vui."
mỉm trả lời, giọng giấu sự phấn khích.
Anh như lây nhiễm, giọng cũng thấp thoáng nét vui vẻ.
"Gặp chuyện gì ?"
"… Chỉ là nghĩ đến việc chúng sắp gặp , liền cảm thấy vui."
"Anh cũng vui."
yyalyw
Cầm điện thoại chuyện suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, khi giường, mơ màng sắp chìm giấc ngủ, chợt hỏi:
"Còn bao lâu nữa?"
"… Sắp ." khẽ đáp.
14
Sự trả thù của Chu Nguyệt Nguyệt bắt đầu hai ngày khi vạch trần việc cô nhờ học hộ.
Cô nhốt trong tòa nhà giảng đường, nhưng thấy cô bỏ chạy, cô đuổi theo kịp.
Mỗi ngày khi tan học, đều đeo khẩu trang, kéo thấp mũ xuống, cẩn thận quan sát xung quanh để tránh mặt cô .
Bắt , cô tức tối mất mấy ngày.
đời lúc nào cũng như ý.
Ngày thứ năm, và cô chạm mặt trong căng-tin.
chọn món ăn thích, vui vẻ bưng khay cơm lên, định tìm chỗ trống để xuống.
Quán ăn đông nghịt .
tinh mắt thấy một chỗ trống, mừng rỡ bước nhanh về phía đó.
Tiếng ồn ào vang bên tai.
Chỉ còn cách bốn, năm bước chân nữa thôi.
Bất ngờ, một làn nước canh nóng hổi, sền sệt từ đầu dội xuống, lướt qua má, chảy dọc theo cổ áo.
Một phần nhỏ còn b.ắ.n cả bát cơm của .
sững , bưng bát cơm, ngây tại chỗ.
Canh chảy từ cổ xuống, ngoằn ngoèo như con rắn nhỏ, nhột nhạt vô cùng.
Da bỏng rát đến đau nhói, cau mày, nhưng ánh mắt chỉ dừng ở phần cơm bẩn.
Tiếc quá.
Không ăn nữa .
Căng-tin im phăng phắc, tĩnh mịch đến mức thể cả tiếng kim rơi xuống đất.
Người mặt , ai xa lạ.
và Chu Nguyệt Nguyệt, một nữa trở thành tiêu điểm.
Dáng vẻ thảm hại như chú gà con rớt xuống nước của , cô giày vò đến mức mất sạch thể diện.
May mà chiếc khẩu trang vẫn giúp giữ chút tự tôn cuối cùng.
Hàng trăm ánh mắt nóng rực như thiêu đốt , khiến khó chịu vô cùng.
Từ khóe mắt, thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc trong đám đông, thẳng tắp mà lạnh nhạt.
chớp mắt.
Rồi rõ đang đối diện .
Là bạn trai của Chu Nguyệt Nguyệt.
Bọn họ đến đây để chống lưng cho cô .
“Con đ* c//h//ó !”
"Mày chơi thủ đoạn, hại tao lưng! Ai cho mày lá gan đó hả?!"
Chu Nguyệt Nguyệt tức giận gào thét, đôi môi đỏ chót mở khép như miệng rắn độc, nước bọt b.ắ.n tung tóe suýt rơi mắt .
Cô vẫn tiếp tục tru tréo, lời lẽ bẩn thỉu đến mức còn khó hơn cả rác rưởi trong cống thoát nước.
Tự tôn của cô dẫm nát chân, từng chút một nghiền thành bột.
Mà bạn trai của , chỉ đó.
Nhìn Chu Nguyệt Nguyệt sỉ vả với ánh mắt lạnh lùng.
Thật nực .
Dưới lớp khẩu trang, khẽ nhếch môi, tạo thành một đường cong mỉa mai.
Nhục nhã.
Xấu hổ.
Mắng chửi xong, Chu Nguyệt Nguyệt định giật khẩu trang của xuống, lột lớp che chắn cuối cùng.
ném bát cơm xuống đất, che mặt né tránh.
"Mày còn dám né?!"
"Con đ* c//h//ó!"
"Hôm nay tao xé rách mặt mày mới hả giận!"
Không .
Chỉ khẩu trang là động .
Giống như con thú cuối cùng còn đang giãy giụa trong bẫy, cố chấp bảo vệ chiếc khẩu trang mặt .
Tất cả đều chỉ xem, họ sợ đang ở đó, Tống Thời Nghiễn và bạn trai của Chu Nguyệt Nguyệt.
Chu Nguyệt Nguyệt với tới , tức giận đến đỏ mặt tía tai, trực tiếp giơ tay lên, mạnh mẽ vung một cái tát.
Một cơn gió táp qua má , lòng bàn tay của cô sắp sửa chạm tới mặt .
giây tiếp theo, nắm chặt lấy cổ tay cô .