Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Quá Khứ Chẳng Thể Thay Đổi Được - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:51:40

25  

 

Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ, đồng hồ sinh học khiến tỉnh dậy từ sớm.  

 

Hạ Sanh vẫn còn ngủ.  

 

dụi mắt, thấy tin nhắn Tống Thời Nghiễn gửi đến năm phút .  

 

[Bé ngoan, dậy nè, mong chờ quá.]

 

[Hun hun.jpg]

 

[Cuối cùng cũng gặp bảo bối của .]

 

?  

 

ấn tắt màn hình, xỏ dép nhẹ nhàng rời khỏi phòng.  

 

Trên ban công vẫn còn treo chiếc áo khoác mặc hôm qua, gió thổi khẽ lay động.  

 

lấy móc áo để gỡ nó xuống.  

 

"Cậu định mặc cái hẹn hò ?"  

 

đầu, thấy Hạ Sanh dậy từ lúc nào, khoanh tay dựa cửa ban công, lạnh lùng .  

 

"Không." lấy áo khoác xuống, gấp gọn .  

 

Áo khoác mùa hè mỏng, gấp đủ để nhét túi xách mà cồng kềnh.  

 

"Đây là một bất ngờ."  

 

Gió sớm phả mặt, mang theo chút se lạnh tan hết.  

 

Chiếc váy ngủ của Hạ Sanh gió thổi bay lên một chút.  

 

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn giữ khuôn mặt vô cảm như .  

 

ngáp một cái, đó về phòng:  

 

"Có chuyện thì gọi cho tớ."  

 

26  

 

Thời gian điện thoại nhảy từ 9:59 sang 10:00.  

 

Chuông gió quán sữa kêu leng keng.  

 

lấy gương từ túi xách, kiểm tra lớp trang điểm của nữa.  

 

lúc , cửa kính bên cạnh vang lên tiếng gõ.  

 

đặt gương xuống, đầu , bắt gặp trai giữa ánh nắng ban mai.  

 

Gió thổi vạt áo sơ mi của khẽ bay lên, trong mắt đong đầy ý dịu dàng.  

 

Bé ngoan.  

 

Tống Thời Nghiễn mỉm .  

 

thấy giọng , vẫn thể dễ dàng khẩu hình quen thuộc vẫn là sự cưng chiều như .  

 

xách túi, bước nhanh khỏi quán sữa.  

 

Ánh mặt trời buổi sáng rọi xuống, sáng bừng những đường nét tinh tế của .  

 

Bên vệ đường, tiếng động cơ xe vang lên ầm ầm.  

 

Như một phép màu, Tống Thời Nghiễn lấy từ lưng một bó hoa.  

 

dù bó hoa trong tay đến , cũng chẳng sánh bằng một nửa vẻ rực rỡ của chính .  

 

Khoảnh khắc mặt , bức ảnh trong điện thoại như sống dậy.  

 

Một thiếu niên tuấn tú tựa trăng thanh gió mát.  

 

Là Nghiễn Nghiễn… của .

 

?  

 

Tống Thời Nghiễn vươn tay, vén lọn tóc mai của tai, động tác mật như thể chúng từng cách.  

 

rõ trong mắt là tình yêu sâu đậm.  

 

Trong giọng là niềm vui thể che giấu:  

 

"Cuối cùng cũng gặp , bé ngoan."  

 

Phải.  

 

yyalyw

Cuối cùng cũng gặp .  

 

Tống Thời Nghiễn.

 

27  

 

Tống Thời Nghiễn thích Lục Nhiễm.  

 

Thích đến mức nào ư?  

 

Thích đến mức hết đến khác nài nỉ gặp mặt, nhưng khi từ chối lặng im chờ đợi.  

 

Thích đến mức từng hỏi thích váy cưới kiểu Trung kiểu Tây.  

 

Thích đến mức, dù dị ứng hải sản, vẫn mỉm bóc tôm cho .  

 

Phố lên đèn, quán xá ven đường tràn ngập thở náo nhiệt của cuộc sống thường ngày.  

 

từ chối lời đề nghị của Tống Thời Nghiễn đưa đến nhà hàng sang trọng, kéo xuống một quán ăn vỉa hè.  

 

Loại công tử nhà giàu như Tống Thời Nghiễn vốn quen với môi trường .  

 

thể dễ dàng nhận sự cứng nhắc trong từng động tác khi xuống.  

 

Thế nhưng, ngay khi chạm ánh mắt , nét mặt dịu dàng .  

 

cầm thực đơn gọi món với chủ quán, Tống Thời Nghiễn lắng xong, nhẹ giọng khuyên nhủ:  

 

"Nhiễm Nhiễm, quán vỉa hè ngon đấy, nhưng cho sức khỏe, bớt đến nhé?"  

 

gật đầu.  

 

Anh mỉm xoa đầu , ánh mắt từng rời khỏi dù chỉ một giây.  

 

Tống Thời Nghiễn giành trả tiền cả ngày hôm đó.  

 

Lúc đầu, cẩn trọng bên cạnh , thỉnh thoảng khẽ chạm tay một cách vô tình.  

 

Sau đó, khi chủ động nắm lấy tay , vành tai ửng hồng.  

 

Cuối cùng, suốt dọc đường , siết c.h.ặ.t t.a.y , đan chặt mười ngón, như thể sợ biến mất.  

 

Trong mắt , chỉ .  

 

Những xiên thịt nướng bốc khói nghi ngút và đĩa tôm cua nóng hổi dọn lên bàn.  

 

Từng con tôm thấm đẫm nước sốt, ánh lên màu sắc hấp dẫn khiến thèm thuồng.  

 

định đưa tay gắp thì Tống Thời Nghiễn ngăn .  

 

Anh lấy một con tôm, phần vụng về bóc vỏ đặt bát .  

 

sững sờ.  

 

"Để bóc, em cứ việc ăn thôi."  

 

Tống Thời Nghiễn mắc chứng sạch sẽ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-khu-chang-the-thay-doi-duoc/chuong-5.html.]

Cũng dị ứng với loại thực phẩm .  

 

cố ý dặn chủ quán lấy bao tay.  

 

Dòng dầu màu cam trượt dọc theo ngón tay , nhỏ xuống mặt bàn.  

 

Bàn tay vốn thon dài, trắng trẻo, đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, giờ đây nhuộm bẩn bởi lớp dầu mỡ.  

 

Tống Thời Nghiễn cúi mắt , ánh chất chứa đầy dịu dàng.  

 

Trong mắt , phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của .  

 

"Nhiễm Nhiễm, em chỉ cần lo ăn thôi."  

 

"Nửa đời , cứ để chăm sóc em là đủ."  

 

Bóng hình trong mắt khẽ nở nụ , nhưng trả lời.

 

28  

 

Đêm dần khuya.  

 

Tống Thời Nghiễn tìm chủ quán để thanh toán.  

 

bước phía ngoài, vẫy một chiếc xe ven đường.  

 

Cửa kéo mở.  

 

Gió đêm thổi mạnh, khiến khẽ rùng .  

 

Vừa Tống Thời Nghiễn thấy.  

 

Anh vội vàng thanh toán xong, lập tức về phía .  

 

lấy áo khoác từ trong túi xách, khoác lên .  

 

Gió đêm thổi mạnh, một lọn tóc của Tống Thời Nghiễn hất lên, ánh trăng và ánh đèn đường cùng chiếu xuống .  

 

Anh chạy về phía , trong tay còn cầm bó hoa bỏ ghế.  

 

Chỉ cách bốn, năm bước chân.  

 

đột nhiên cất giọng:  

 

"Đừng qua đây."  

 

Bước chân Tống Thời Nghiễn khựng ngay lập tức, sắc mặt ngơ ngác.  

 

khi đối diện với ánh mắt , lập tức sững sờ.  

 

"Nhiễm Nhiễm...?"  

 

Anh cẩn thận gọi tên .  

 

Gió đêm rít gào.  

 

Trên màn hình điện thoại, thời gian nhảy sang đúng mười giờ.  

 

Giống như chiếc đồng hồ của Lọ Lem điểm chuông, tất cả giấc mơ trong nháy mắt tan biến.  

 

Lọ Lem.  

 

Tống Thời Nghiễn cũng chẳng hoàng tử.  

 

Mười hai giờ đồng hồ.  

 

Ba năm , gặp Tống Thời Nghiễn.  

 

Lúc đó, cô độc, bi quan, lạnh lùng, thiếu thốn tình cảm.  

 

Trong từng câu đều mang theo sự chán ghét với thực tại.  

 

giả vờ , lặng lẽ ở bên cạnh , từng chút từng chút, chờ đợi mở lòng.  

 

Đến bây giờ, trưởng thành thành một tao nhã, điềm đạm.  

 

Ba năm trò chuyện, ba năm đồng hành, ba năm thời gian trôi qua như nước chảy.  

 

Bây giờ là lúc đặt dấu chấm hết.  

 

Giấc mơ của Tống Thời Nghiễn nên kết thúc ở đây .  

 

Anh đưa kế hoạch của .  

 

Anh luôn nghĩ rằng chúng tương lai.  

 

Anh vẽ cho viễn cảnh về .  

 

Thật đáng tiếc, chúng vốn tương lai.  

 

Ánh trăng lạnh lẽo.  

 

kéo mũ áo khoác lên, dang tay, mỉm với .  

 

"Tống Thời Nghiễn."  

 

"Nhìn quen ?"  

 

thấy sắc mặt dần dần trắng bệch, biểu cảm trông giống như một món đồ sứ thượng hạng vỡ vụn.  

 

Đôi môi Tống Thời Nghiễn mấp máy, cổ họng phát chút âm thanh vô nghĩa.  

 

Hoang mang.  

 

Sợ hãi.  

 

gì.  

 

Anh nhấc chân, định bước về phía .  

 

"Đừng qua đây." lùi một bước, đặt tay lên cửa xe.  

 

Bị ánh mắt đ.â.m trúng, sắc mặt trắng thêm một phần.  

 

Bước chân chần chừ, cuối cùng vẫn dừng .  

 

"…Nhiễm..."  

 

"Tống Thời Nghiễn."  

 

cắt ngang lời , giọng điệu nhàn nhạt:  

 

"Ngày mai gặp."  

 

"Sân vận động phía Tây, tám giờ."  

 

"Không gặp về."  

 

Câu như nhát d.a.o cuối cùng.  

 

Sắc mặt Tống Thời Nghiễn tái nhợt như tờ giấy, gần như vững, hệt như rút mất linh hồn.  

 

Anh lao về phía , nắm lấy tay :  

 

"Nhiễm Nhiễm, …"  

 

nhanh chóng xe.  

 

Tài xế khởi động xe.  

 

Khoảnh khắc lướt qua , nghiêng đầu, qua cửa kính xe, mỉm .  

 

"Tống Thời Nghiễn."  

 

"Đừng để cô mất mặt nhé."  

 

" chắc chắn sẽ mặt."  

 

Loading...