Quá Khứ Chẳng Thể Thay Đổi Được - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:51:41
29
Khi Hạ Sanh xuống lầu đón , vẫn đang chặn điện thoại thứ tư mà Tống Thời Nghiễn đổi để gọi cho .
Cô tập thể dục buổi tối về, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
"Sao ?"
"Chia tay ."
Hạ Thanh ừ một tiếng, gì thêm.
ngoan ngoãn theo cô phòng.
"Thất bại ."
Bàn tay đang rót nước của Hạ Sanh khựng .
ngay đó, cô bình thản như từng chuyện gì xảy , đưa ly nước cho .
đón lấy, ngẩng đầu cô .
Cô né tránh ánh mắt : “Đoán .”
Giống như ba năm , khi cô nhạt hỏi :
"Sao rảnh rỗi đến ?"
30
Tống Thời Nghiễn liên tục đổi điện thoại gọi cho , nhắn tin cho .
Trước khi ngủ, chặn cuối cùng mà gửi tin nhắn, chỉ trả lời một câu ngắn gọn:
[Tám giờ, gặp về.]
Thời gian trôi qua nhanh.
Giống như ba năm chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Hạ Sanh ngừng đổ chuông.
Cô liếc dứt khoát ngắt máy.
đặt đũa xuống, nghi hoặc cô .
"Tống Thời Nghiễn gọi."
Cô , giọng điệu bình thản.
"Anh chuyện với ."
"Không cần ."
Kim giây tường d.a.o động, kim giờ chỉ đúng sáu giờ.
dậy, mỉm :
"Có gì thì gặp mặt ."
31
Khi đến sân vận động, trời gần như tối hẳn.
Người đường chạy nhiều hơn hẳn ngày thường.
Từng tốp hai ba vươn cổ quanh, như đang tìm kiếm gì đó.
Dưới khán đài, ánh đèn sáng rực, như thể đây là sân khấu chuẩn sẵn cho chúng .
kéo thấp vành mũ xuống, thẳng về phía đó.
Những ngang qua ánh mắt tinh tường, nhận chiếc áo đang mặc trông quen thuộc.
Họ chằm chằm, ghé tai thì thầm với bạn bên cạnh.
Ánh mắt như đèn pha quét đến , kèm theo vô tin đồn dứt.
Giống như đàn ruồi vo ve xung quanh, khiến thấy khó chịu.
"Chà, hôm còn oai phong lẫm liệt lắm mà? Hôm nay cũng ngoan ngoãn đến xin chị Nguyệt Nguyệt ?"
Một giọng chói tai vang lên, công khai vạch trần danh tính của mặt .
Những ánh mắt càng trở nên trắng trợn, vây quanh thành một vòng tròn, nhường một trống chính giữa.
về phía .
Là một trong những cô gái cùng Chu Nguyệt Nguyệt tối hôm đó.
Cô khoanh tay ngực, mặt tràn đầy sự mỉa mai và khinh bỉ của kẻ chiến thắng đối với kẻ bại trận.
tránh ánh mắt cô , gì.
Cô đà lấn tới, đưa tay định đẩy .
né tránh.
nửa đường, một bàn tay đột nhiên vươn , chặn mặt , gạt phăng tay cô .
Cô gái kêu lên đau đớn, trợn tròn mắt định chửi thề, nhưng đột ngột im bặt.
Ánh mắt xuyên qua hai họ, thấy Chu Nguyệt Nguyệt bước từ trong đám đông.
Trên mặt cô vẫn còn sưng tan hết, nhưng cuối cùng cũng đối xứng.
Chỉ vài mét, nhưng cô bước khó nhọc, chậm rãi.
Xung quanh bỗng chốc yên lặng.
Nhân vật chính xuất hiện, vở kịch chính thức mở màn.
"Chị Nguyệt Nguyệt!"
Cô bạn bên cạnh vội vàng chắn lưng cô , như tìm chỗ dựa, hùng hổ lên.
Chu Nguyệt Nguyệt , nhưng còn chút kiêu ngạo nào của ngày xưa.
Cô dám tin Tống Thời Nghiễn đang chắn mặt , ánh mắt căm hận khóa chặt , hề suy giảm.
Cô thẳng lưng, nắm c.h.ặ.t t.a.y bên .
Mất mặt lắm nhỉ?
Không cam lòng đúng ?
Cô lấy danh dự từ .
Cô dùng để chứng minh địa vị của ai thể lay chuyển.
Đáng tiếc, kế hoạch thất bại.
thể tưởng tượng cô hận đến mức nào, nhưng giờ phút , vẫn chỉ thể nghiến răng nuốt nhục lòng.
Người xung quanh càng lúc càng đông, tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn.
chờ đến mất kiên nhẫn, chủ động mở miệng:
"Chu—"
Lời còn dứt, giọng trầm thấp của Tống Thời Nghiễn vang lên :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-khu-chang-the-thay-doi-duoc/chuong-6.html.]
"Chu Nguyệt Nguyệt."
Thân hình Chu Nguyệt Nguyệt khẽ run lên.
yyalyw
Lại đối diện với ánh mắt , trong mắt cô càng thêm oán hận.
vẫn khí thế của Tống Thời Nghiễn đè nặng, chậm rãi, cứng ngắc cất giọng:
"Xin… xin ."
Giọng nhỏ, thành công khiến đám bạn phía cô hít mạnh một , luống cuống kêu lên:
"Nguyệt Nguyệt! Cậu đang cái gì ? Sao xin cô ? Rõ ràng cô mới xin !"
Câu thốt , tất cả đều im bặt.
Sắc mặt Chu Nguyệt Nguyệt càng thêm khó coi, thấp giọng quát:
"Im miệng!"
Tiếc là cô bạn quá ngu ngốc:
"Tại chứ Nguyệt Nguyệt? Rõ ràng xin là cô ! Không hôm nay sẽ bắt cô quỳ xuống xin ?"
Một câu dậy lên sóng gió.
"Phải ha."
vòng qua Tống Thời Nghiễn, mặt cô :
" đến để xin đây."
" nên đẩy khi chen ngang."
"Vậy nên…"
thẳng mắt cô :
" đến để quỳ xuống xin đây."
Hai chữ "quỳ xuống" nhấn mạnh.
Người phía kéo tay , nhưng hất .
"Nhiễm..."
để ý đến , chỉ Chu Nguyệt Nguyệt.
Ánh trăng trong trẻo mát lạnh.
Sau một hồi lâu, phía lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt như hôm đó, khi với rằng quan tâm ai đúng ai sai.
"Chu Nguyệt Nguyệt."
Ẩn ý trong giọng điệu quá rõ ràng.
Chu Nguyệt Nguyệt tái mặt.
Thân thể run rẩy, cắn chặt môi.
Từng chút từng chút, cô quỳ xuống.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn cô .
Nặng nề như ngàn cân, đè gãy sự kiêu hãnh của cô .
Chỉ trong một tuần, hai chúng hoán đổi vị trí.
Người sỉ nhục trở thành cô .
Vở kịch lên đến cao trào, nhưng Chu Nguyệt Nguyệt giống như một diễn viên vụng về, mãi thành vai diễn.
cả.
Điều đó ngăn việc từ nay về , cô trở thành trò .
Không còn ai mua những trò lố của cô nữa.
Chỗ dựa của cô sụp đổ .
thấy tiếng xì xào trong đám đông.
Đèn flash ghi khoảnh khắc nhục nhã của Chu Nguyệt Nguyệt.
Từng ánh khinh miệt và chế giễu cùng lúc giáng xuống cô .
Tâm trạng đột nhiên sảng khoái.
cúi , ghé sát tai cô , khẽ :
" ."
"Không Tống Thời Nghiễn, chẳng là gì cả."
32
Ve sầu cây kêu inh ỏi, trong rừng chỉ còn tiếng ve và thở của chúng .
Ba chen chúc co ro bên , trông thật nực .
Chu Nguyệt Nguyệt vẻ mặt hoảng sợ, nhưng vẫn tức giận gào lên:
"Tao sẽ bỏ qua cho mày!"
phớt lờ cơn thịnh nộ của cô , chỉ cúi mắt xuống, khẽ cô .
Khoảnh khắc đầu ngón tay siết lấy cằm cô , thể cô tự chủ mà rụt .
Cô ép đối diện với .
"Buông tao ! Đm—"
Câu dứt chặn bởi một tiếng chát giòn giã.
Giờ thì đúng là đối xứng .
Đám bạn phía hít mạnh một , trợn tròn mắt.
Chu Nguyệt Nguyệt đánh đến lệch cả mặt, ngây một lúc lâu vẫn kịp phản ứng.
"Mày đánh tao! Con ti//ệ//n nhân! Mày dám—"
giẫm mạnh lên chân cô :
"Không bỏ qua cho ư?"
"Cậu ."
"Không Tống Thời Nghiễn, chẳng là gì cả."
"T//i//ệ//n nhân! Đợi đấy! Ngày mai tao sẽ—"
" đợi."
đợi Tống Thời Nghiễn.
Bạn trai của .
Đến để đối chất với .