Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Quả Phụ Đao

Chương 2



5.
Hôm đó Cố Hưng Phong nghe tin dữ, sau khi bình tĩnh cả đêm mới đi hỏi thăm nhà ta hiện tại ở đâu, phụ thân ta hiện tại là quan lớn, chỉ là thanh danh không tốt lắm, vẫn bị người ta mắng đại gian thần.

Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, ta ở giang hồ bị mắng, phụ thân ở kinh thành cũng bị mắng.

Biết vị trí cụ thể ta chủ động tìm tới cửa, chưa kể việc cửa lớn rất lớn, sư tử đá ở cửa còn cao hơn ta. Người gác cửa nghe ta báo ý định đến đây thì mỉm cười như hoa rồi chạy tới gọi quản gia.

Quản gia trông giống như Lý Bính sau khi trải qua thăng trầm của cuộc đời, ta hỏi một câu quả nhiên là cha của Lý Bính, ta nói với lão Lý Bính sinh bệnh qua hai ngày mới có thể trở về, lão còn rất áy náy, nhất định nói Lý Bính trở về phải đưa hắn tới tạ tội với ta.

Chậc, quy củ thật nhiều.

Ta còn chưa vào chính điện, đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp y phục cao quý, đầu đầy châu thúy chạy tới, vừa thấy ta liền khóc, ta đoán không nhầm có thể là mẫu thân của ta.

“Con của ta ——”

Quả nhiên là mẹ ta.

Mẹ ôm ta khóc cũng nói không nên lời, ta lại không có cảm giác gì nhiều, chủ yếu vì ta rời nhà quá lâu, mấy năm nay vẫn đánh đánh giết giết, thật đúng là không nhớ nhà.

Nhi nữ giang hồ, không thể là bộ dáng này.

Mẹ ôm ta khóc nửa ngày, mới được người khuyên vào nhà, cái gọi là cận hương tình khiếp, hai chúng ta mặt đối mặt một lúc vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.

Cũng không thể cứ nhìn chằm chằm mãi, ta thử nói với mẹ: “Nương à, ta về nhà.”

Mẹ ta cầm khăn tay, gật đầu theo, hai mắt đẫm lệ: “Ừm ừm, về nhà là tốt rồi, mau để nương nhìn con kỹ một chút.”

Ta và mẹ khách khí hàn huyên hồi lâu, cuối cùng vẫn là ta chủ động hỏi người: “Thái tử kia, dự định khi nào cưới ta?”

Mẹ vẻ mặt xấu hổ nhìn ta, trong mắt còn mang theo vài phần áy náy: “Như Ngọc, nương thật sự là không có cách nào.”

“Năm con bốn tuổi rời nhà, ta đã cảm thấy có lỗi với con, có thiếu nữ nào không phải ở dưới gối cha mẹ nghĩ đủ phúc mới lập gia đình. Con lớn như vậy, ngay cả một bộ xiêm y ta cũng chưa từng làm cho con. Trước kia ta luôn nghĩ, con xuất sư sẽ trở về, đến lúc đó ta bồi thường cho con cũng không muộn, ai ngờ thoáng cái đã ba năm, con chưa từng quay về…”

Bà nói xong lại bắt đầu rơi lệ, đứng lên kéo tay ta, ta cúi đầu nhìn tay người, trắng trẻo nõn nà lại nhẵn nhụi, trên móng tay còn bôi Khấu Đan, không giống ta cầm đao thô ráp, ở gần người còn có mùi thơm nhàn nhạt. Trong nháy mắt ta thậm chí đang suy nghĩ: Nếu như năm đó ta không rời khỏi nhà, hiện tại sẽ là bộ dạng gì đây? Có phải cũng giống như quận chúa ta từng gặp ở Giang Nam, nuôi kim tôn ngọc quý, mỗi ngày chỉ vì son phấn mà rầu rĩ, lúc không có việc gì còn có thể ở trong vườn ngâm thơ.

Nhưng trên đời này không có nếu như, huống hồ, ta cũng không cảm thấy cuộc sống của ta đã từng có cái gì không tốt – – ta còn thiếu chút nữa đã là minh chủ võ lâm nha!

“Hoàng thượng hạ chỉ, ta cùng cha con thật sự không còn cách nào khác, cha con không phải không nghĩ tới tìm cách, muội muội con thậm chí nguyện ý thay con đi. Nhưng Hoàng thượng hết lần này tới lần khác chỉ định là con, kháng chỉ không tuân là đại tội. Nương không sợ chết, nhưng trong phủ còn có bao nhiêu người, ngươi còn có một muội muội…”

“Nương……”

Ta bối rối trước tiếng khóc của mẫu thân đến nỗi không nghe thấy có người đến. Khi nghe thấy tiếng động, ta nhìn về phía cửa, thấy một tiểu cô nương đang đứng ở cửa, trông nhỏ hơn ta một chút, đang mặc một y phục màu đỏ. Có vài phần tương tự với ta, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, nàng giống như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp động lòng người.

Tiểu cô nương chạy tới, vẫn còn thở dốc: “Ta không sợ chết! Nếu tỷ tỷ không đồng ý gả, cùng lắm thì để ta gả đi, chằng lẽ muốn ta nhìn Lý gia bởi vậy mà bị định tội sao?”

Nàng quay đầu khí thế hung hăng nhìn ta: “Tỷ tỷ muốn uổng phí tính mạng cha mẹ sao?”

Ta suy nghĩ một lúc, ta tựa hồ giống như có vẻ, chưa từng nói qua không muốn nha?

“Cái kia, ngược lại là cũng không cần ——”

6.

Sau một hồi chân thành bàn bạc, người nhà ta rốt cục tin tưởng, ta là tự nguyện trở về lập gia đình.

Cha ta nói, của hồi môn đều chuẩn bị tốt cho ta, mẫu thân ta mấy năm nay vẫn để dành, biết ta võ công tốt, còn chuẩn bị hai thanh bảo đao Tây Vực có được, cùng đặt ở trong rương đồ cưới.

Hoàng thượng tương đối gấp gáp, nghe nói ta đã về nhà, đã lập tức định ngày mùng ba tháng sau, cũng chính là tám ngày nữa.

Trước khi thành thân, hoàng hậu phái hai ma ma đến dạy ta lễ nghi cung đình.

Ngày đầu tiên hai ma ma đến nhà ta, thấy ta liền nhíu mày, giảng cho ta một đống cung quy lộn xộn, so với ở Lôi Âm nghe kinh còn phiền hơn. Còn tốt, màn đêm buông suống bỗng xuất hiện hai người áo đen, chưa đi đến phòng đã bị ta một đao chặt xuống.

Kinh nghiệm đánh nhau của ta dày dặn, còn để lại một người sống, dự định giao cho cha ta hỏi một chút tình huống.

Hai ma ma còn đang ngái ngủ nhìn thấy ta nửa đêm mang theo kiếm chém người, so với thị vệ nuôi trong phủ động thủ còn dứt khoát hơn, lập tức thanh tỉnh. Thái độ đối với ta đột nhiên thân thiện, cũng không còn đuổi theo ta nói cử chỉ của ta thô lỗ thất lễ.

Tám ngày nay ta khá bận rộn, đầu tiên là chém hai thích khách, sau đó lại phát hiện một số rắn độc trong phòng, cơm ăn cũng phát hiện ba loại độc dược, trong đó hai loại hủy dung, một loại chết người.

Chậc, hậu viện thâm trạch này, sinh hoạt còn rất phong phú.

Mùng hai tháng tám, đêm trước khi ta thành thân, mẫu thân muốn cùng ta kề gối nói chuyện, bị ta vô tình cự tuyệt. Chủ yếu là ta sợ nương lại tìm ta khóc, mấy ngày nay ở nhà, mẫu thân vừa thấy ta liền nước mắt lưng tròng, giống như ta không phải sắp thành gia lập thất, mà là phải bước lên đoạn đầu đài.

Đêm đến, mẫu thân đứng trước cửa, kéo tay ta: “Như Ngọc, trong lòng nương vẫn không thể vượt qua được…”

Ta thở dài một hơi, không biết nói cái gì cho phải.

Nếu thật sự là không qua được, vậy thì không cần gọi ta trở về, nếu đã gọi ta về, cũng không cần phải nói như vậy. Ta kỳ thật biết, nương nói đều là lời trong lòng, nương quả thật cảm thấy có lỗi với ta, nhưng nương lại càng không muốn phụ thân ta cùng đệ muội ta bởi vì kháng chỉ phải chịu trách phạt. Đây cũng là chuyện thường tình, dù sao tình cảm có xa gần thân sơ, ta tuy rằng cũng là nữ nhi của nương, nhưng rốt cuộc không phải lớn lên bên cạnh người.

Chỉ là mấy ngày nay thực sự bị bà khóc phiền lòng, nhịn không được nói: “Nương, người đã băn khoăn như vậy, vậy không bằng để cho phụ thân từ chối Hoàng đế đi.”

“Cái này, cái này…” Mẹ ta không nghĩ tới ta hôm nay không an ủi người, nhất thời không nghĩ ra lời nào để trả lời.

“Ý chỉ đã hạ, hôm nay, bây giờ sợ là không có đường đổi ý, phụ thân con cũng là không còn cách nào khác, cũng không thể để cho Như Châu thay con gả đi”

“Vậy sao? Con có xem thánh chỉ, chỉ nói là nữ nhân Lý gia, không nói tên, để Như Châu đi cũng không hẳn không thể.”

Mẹ ta nghe vậy vội vàng đứng lên: “Muội muội con nàng nhát gan lại được nuông chiều từ bé làm sao có thể làm trắc phi được?”

“Đúng vậy nha.” Ta bình tĩnh nhìn nương, rút tay áo của ta từ trong tay người ra, nghĩ đến là ta nói để cho Lý Như Châu thay ta gả cho Thái tử đâm vào tim nương, tay áo đều bị siết lại: “Cho nên để cho ta đi vừa vặn thích hợp, dù sao ta xuất thân lỗ mãng, công phu tốt lại chịu đánh.”

Mẫu thân ta cũng kịp phản ứng, nhất thời nhận ra mình đã nói sai: “Nương không có ý này, chỉ là, chỉ là….”

“Nương, người không cần nói với ta những thứ này, ta nếu đáp ứng cũng sẽ không đổi ý, cũng không có ý định để muội muội thay ta thành thân, chỉ là trên đời này không có vẹn toàn đôi bên, người không thể chỉ tìm kiếm sự an tâm từ chỗ ta.”

7.

Đêm đó mẫu thân vội vã rời đi, ta rốt cục cũng ngủ được một giấc thật ngon.

Ta đáp ứng trở về thành thân, cũng không phải ta vô tư, chủ yếu là bằng võ công của ta, có thể đến phủ Thái tử đợi một năm hoặc nửa năm lại tìm cơ hội rời đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian, không cần thiết đánh cược tính mạng của cả nhà.

Ngày sau ta tiếp tục làm đệ nhất kiếm pháp giang hồ của ta, phụ thân ta tiếp tục theo đuổi đại nghiệp gian thần của hắn, chúng ta đều có tương lai xán lạn.

Công bằng mà nói, ta ở phủ Thái tử sống coi như không tệ. Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng đối với ta vẫn rất khách khí, nhất là Thái tử.

Đêm thành hôn, lần đầu tiên ta và Thái tử gặp mặt, cũng không có gì hay mà trò chuyện. Thái tử nghe nói công phu của ta không tệ, chưa từng thấy nữ tử tập võ, rất tò mò.

Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn, ta lôi hắn ra ngoài bãi đất trống, biểu diễn một bộ Phong Đao, chém mất một nửa hòn non bộ trong sân.

Nhìn hắn nửa ngày cũng không có ngậm được miệng lại.

“Ái phi, ái phi thật sự là công phu tốt.” Thái tử cực kỳ có lệ khen ta hai câu, sau đó biểu tình chân thành tha thiết nói mình còn có công vụ chưa xử lý tốt ngày khác lại đến thăm ta, liền bước chân nhanh chóng rời đi.

Lúc đi ra cửa viện, ta rõ ràng nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi thị vệ bên cạnh: “Phủ Thái tử chúng ta có ai có đao pháp nào tốt hơn nàng không?”

Thị vệ vẻ mặt trầm trọng lắc đầu, biểu tình Thái tử cũng trở nên trầm trọng. Từ đó về sau, hắn cũng rất ít quấy rầy ta, ngay cả Thái tử phi cũng không thấy đến tìm ta.

Vào phủ mấy ngày nay, tất cả những thích khách hay kẻ đầu độc đến gây rắc rối trước đây đều đã chết, thái tử cùng thái tử phi có thể không tìm ta sẽ không tìm ta, ta sống còn rất tự tại.

Ngược lại Cổ sư đệ trèo mái hiên hai lần đến thăm ta, viện cớ đến thăm ta là giả, chủ yếu xem ta có chém Thái tử thật hay không, làm khó hắn gần hai trăm cân còn phải trèo nóc nhà, may mà nóc nhà phủ Thái tử này tu sửa còn rất chắc chắn.

Tối nay, Cổ Hưng Phong lại từ trên mái hiên nhảy xuống, mang theo tin dữ

“Sư tỷ, sư phó truyền tin nói sư huynh xuống núi tìm tỷ.”

Sư đệ ta Tống Trác, là đệ đệ của đương kim hoàng đế, cũng là chất tử của tiên hoàng, bàn về đến, ta bây giờ nên gọi hắn một câu hoàng thúc mới đúng. Đương nhiên nếu ta dám gọi, sợ là hắn sẽ ồn ào lật trời.

Năm ta tám tuổi, hắn được sư thúc ta dẫn lên Ngọc Thương Cung, nói phụ thân hắn mất sớm, hắn gánh vác cả gia đình, rất là gian nan.

Hắn khi đó lớn lên phấn điêu ngọc mài, giống một nữ hài tử. Ta đau lòng thân thế của hắn, sợ hắn mới đến bị khi dễ, rất chiếu cố hắn. Hắn vì thế rất thân thiết với ta, ngày ngày đi theo phía sau gọi ta đại sư tỷ rất nhu thuận, hai chúng ta quan hệ từ trước đến nay rất tốt.

Đến khi ta qua Cửu Khúc Đường thí luyện chuẩn bị xuống núi, trước khi đi đến nói lời từ biệt với hắn, vậy mà ở trong phòng hắn phát hiện bức họa của ta, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc luyện kiếm, mỗi tấm đều có đề tự của Tống Trác, ta đại khái nhìn thoáng qua…

Ta vốn tưởng rằng ta với hắn là tình tỷ đệ thuần khiết, ta coi hắn là huynh đệ, hắn lại muốn tán tỉnh ta!

Lúc tâm trạng ta rối bời, Tống Trác vừa vặn trở về, thấy ta đứng ngây ngốc trước bàn sách của hắn, vậy mà một chút cũng không chột dạ, mười phần bình tĩnh:

“Rốt cục bị sư tỷ phát hiện.”

8.

Ngày đó ta thật sự kinh ngạc quá mức, chủ yếu là ta làm sao cũng không nghĩ tới Tống Trác đối với ta lại có tình cảm như vậy, khi hắn mạnh dạn thổ lộ tấm lòng với ta, ta không nhịn được, liền… đánh hắn.

Hắn ngày đó vẫn chưa đánh trả, chỉ là cực kì bi thương hỏi ta: “Sư tỷ chán ghét ta như vậy sao?”

Sợ tới mức ta không dám ở lại Ngọc Thương cung nữa, suốt đêm chạy xuống núi.

Ta vốn định chờ một thời gian, Tống Trác lớn lên một chút, có lẽ sẽ không có tâm tư này, một thời gian này chính là ba năm.

Ba năm nay ta và Tống Trác chưa từng gặp mặt, nhưng ta biết hắn đã đến thăm rất nhiều lần.

Có một lần ta vì cứu người mà chọn gia nhập Ma giáo Trung Châu, bị sáu đại cao thủ Ma giáo vây quanh, lúc thân bị trọng thương hôn mê, là Tống Trác cứu ta đi, còn tìm thần y Tiêu Dao Cốc chữa thương cho ta.

Tuy rằng hắn không lộ diện, nhưng những ngày đó ta uống thuốc, ăn ô mai đều là hắn đưa.

Đừng hỏi ta vì sao biết, chính là trực giác của nữ nhân…

Được rồi, kỳ thật là hắn cố ý để cho ta phát hiện, sư đệ ta không làm loại chuyện tốt không lưu danh này.

Ngày thứ hai Cổ Hưng Phong tới, ta gặp được Tống Trác, ở trước cửa sổ của ta – – đệ tử Ngọc Thương Cung nhất mạch tương thừa (như cùng huyết thống), luôn thích trèo mái hiên.

Ta đẩy cửa sổ ra, Tống Trác ung dung tự tại ở ngoài cửa sổ nhìn ta, ba năm không gặp hắn cao lên không ít, người nhìn cũng trưởng thành hơn rất nhiều, đôi mắt hoa đào nhìn ta không chớp, ta nhìn thấy đột nhiên chột dạ.

“Sư tỷ.”

Hắn nhìn ta cười lạnh một tiếng, chống cửa sổ nhảy vào, sợ tới mức ta lui về phía sau một bước.

Hắn lại nhân cơ hội lại bước thêm một bước, gần như cùng nhịp thở với ta:

“Ta lại không biết sư tỷ thành thân nhanh như vậy, gả cho hoàng chất của ta.”

Ta vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta tới đây ở hai ngày, phủ Thái tử ai có thể ngăn cản ta chứ.”

Giải thích xong mới cảm thấy không đúng, ta chột dạ cái gì chứ, ta với hắn cũng không có quan hệ gì mờ ám…… Phải không?

“Ta có thể hiểu lầm cái gì chứ, ta có tư cách gì hiểu lầm sư tỷ đây?”

Hắn bây giờ cao hơn ta không ít, lúc nói lời này cúi đầu nhìn ta, trong mắt chứa đầy bi thương cùng u oán:

“Ta ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói với sư tỷ, chỉ sợ sư tỷ tức giận lại là ba năm không gặp.”

Thanh âm hắn nhẹ nhàng, lại làm cho trái tim ta chua xót, ta biết hắn cố ý chọc ta đau lòng, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại không còn cách nào với bộ dạng này của hắn.

11.

Tống Trác từ nhỏ đã biết, ta ăn mềm không ăn cứng.

Ngày đó hắn ở trong phòng ta, bi ai ưu sầu nói rất lâu, cái gì mà thuở nhỏ mất cha thân thế đáng thương, cái gì mà sư tỷ ba năm bặt vô âm tín.

Nói đến mức ta đứng ngồi không yên, hận không thể dập đầu tạ tội hắn.

Khi sư phụ dạy ta kiếm pháp, nói, chỉ cần có kiếm ở trong tay thì không có chuyện gì không làm được.

Nhưng người chưa từng nói cho ta biết, trên đời này sẽ có người, không thể làm tổn thương hay chạm vào, kể cả khi có kiếm trên tay.

Ba năm không gặp, tâm tư Tống Trác không thay đổi, ta ngược lại đem chính mình rơi xuống hố sâu.

Ngày đó ta khuyên can mãi mới tiễn vị Phật lớn này đi, lúc trèo cửa sổ đi ra ngoài hắn vẫn không yên lòng:

“Sư tỷ nói nhiều nhất ba tháng sẽ cùng ta đi, không phải là gạt ta chứ?”

“Không lừa ngươi!”

Hắn cũng không nói lời nào, chỉ đứng ở đó thâm tình nhìn ta, nhìn đến khiến ta nổi da gà, mới gằn từng chữ nói:

“Ta tin sư tỷ.”

Tim ta đập thình thịch, so với lần đầu tiên đoạt giải nhất trong đại hội võ lâm còn đập nhanh hơn. Đều là lần đầu tiên thích người khác, vì sao Tống Trác lại đặt nhiều tâm tư như vậy?

Hắn đi rồi ta mới kịp nhận ra, ta chỉ nói ba tháng sau sẽ rời khỏi phủ Thái tử, không nói muốn đi theo hắn mà?

Thời thế đổi thay, sư đệ trưởng thành cũng học tính xấu, lại còn giở trò với cả sư tỷ.

Lòng ta rất đau!

Ngày hôm sau, Thái tử phi tới đưa cho ta chút trang sức, để cho ta ngày sau gia yến mang nhiều trâm cài, ít mang đao lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...