Quả Phụ Đao
Chương 3
Vô công bất thụ lộc, ta tặng Thái tử phi một thanh kiếm ẩn, là thời điểm ta đánh Già Tinh còn thừa lại phế liệu tạo thành.
Mặc dù là phế liệu, nhưng cũng là thứ tốt, thích hợp nhất cho người không biết võ công dùng — chỉ là có chút nặng.
Thái tử phi đoan trang ôn nhu nói cám ơn ta, bảo thị nữ cất kiếm đi.
Thị nữ vừa cầm lên, không cầm được, lại thử lại lần nữa, vẫn không được.
Đúng lúc Thái tử xuống triều đón Thái tử phi, nhìn thấy tình cảnh này, khí khái nam tử tự nhiên sinh ra, hô to một tiếng:
“Để ta tới!”
Cũng không cầm được.
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, phu thê Thái tử hận không thể đào một cái hố trên đất.
Đêm đó, phủ Thái tử có hai vị khách không mời mà đến, Hoạt Diêm Vương Thôi Thắng và Đoạn Hồn Thủ Lạc Tam Nương, hai người đều là cao thủ Ma giáo, cũng quan hệ sâu xa với ta.
Tay trái của Thôi Thắng là một cánh tay giả, chỉ có một cái móc sắt, thật sự là bị ta chém, vết sẹo dài từ trán đến khóe miệng trên mặt Lạc Tam Nương cũng là một tay ta làm.
12.
Giọng nói Lạc Tam Nương không rõ nam hay nữ, rất giống ba ngàn con vịt lớn ở bên tai người cạp cạp cạp, Thôi Thắng tay trái Phán Quan Bút tay phải Sinh Tử Bồ, trên mặt mang theo mặt nạ nửa khóc nửa cười.
Hai người dám cả gan đứng trên nóc nhà tạo hình, mỗi bên một người.
“Kẻ nào dám tự tiện xông vào phủ Thái tử!”
Thái tử gia trốn ở phía sau một đám thị vệ, thanh âm run rẩy rất có tiết tấu.
“Có người đã ra giá cho mạng sống của ngươi!”
Đầu năm nay, có thể thuê võ lâm cao thủ giế.t người, vẫn còn là đến giế.t Thái tử đương triều, đúng thật là không nhiều.
Vương triều này phát triển hơn hai trăm năm, vừa không có dư nghiệt tiền triều đòi phục vị, cũng không có tặc tử lớn mật tạo phản, sự tình trên giang hồ, ai lại rảnh rỗi không có việc gì dùng tiền mua mạng Thái tử?
Hơn nữa cũng không ai nguyện ý nhận, mất nhiều hơn được, còn dẽ trở thành dịch nhân trong giới võ lâm.
Đương nhiên, hai người này cũng không có lo lắng như vậy, bọn họ vốn đã là kẻ thù của cả võ lâm.
Ma giáo sở dĩ là ma giáo, cũng là bởi vì người trong đó chẳng ra gì.
Diêm vương sống Thôi Thắng thích nhất là xuất hiện lúc người đi đường đang chạy, hỏi người chọn sống hay chết, chọn chết thì mổ tim ra, chọn chết thì chặt tứ chi ném đi cho sói ăn.
Lạc Tam Nương từ nhỏ đã rất bệnh hoạn, ghét nhất cô nương xinh đẹp, cứ cách một đoạn thời gian lại bắt đi thiếu nữ xinh đẹp lấy máu tắm rửa.
Hai người này năm đó mặc dù cũng nằm trong sáu cao thủ của Ma Giáo, nhưng cũng chỉ là hạng hai, đi bàng môn tà đạo, khó thành đại khí.
Thôi Thắng thực lực không ra gì, hô lên rất vang dội: “Xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi!”
Vừa dứt lời, liền lao thẳng đến chỗ Thái tử — sau đó ngã chó đớp cứt.
Không phải ta, là Lạc Tam Nương làm.
“Đã nói rồi cùng nhau động thủ, ngươi đừng hòng đoạt công lao của ta!”
Thôi Thắng tức giận nói không nên lời, mang theo phán quan bút, nhìn qua rất muốn xử tử Lạc Tam Nương.
Thái tử hoàn toàn bị phớt lờ, rất tức giận nhưng lại không dám lên tiếng vì Lạc Tam Nương vừa giơ tay đã hạ gục ba tên thị vệ.
“Đợi hôm nay giải quyết xong Cẩu thái tử, ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Co được dãn được, là nghệ năng truyền thống của cao thủ ma giáo.
“Chỉ sợ không tính được.”
Ta mang theo Già Tinh đi tới phía trước Thái tử, hai người khí thế hung hăng không hẹn mà cùng phanh gấp.
“Quả phụ đao!”
“Cái gì quả phụ?” Thái tử còn rất nhàn nhã, rảnh rang hỏi cái này.
13.
Hai người bọn họ nhìn nhau, như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, bước chân của họ hơi khựng lại, dự định là không được liền bỏ chạy.
Nguyên nhân chủ yếu là ta đã để lại cho họ một cái bóng ma quá lớn, ta nói mình là thiên tài võ thuật, thật không phải khoác lác.
Lúc ta mới ra giới võ lâm đã gặp phải Ma giáo, Già Tinh chính là lấy một cánh tay của Tôi Thắng khai đao.
Ta là người càng chiến đấu càng hung hãn, vừa chiến đấu vừa đột phá, vô số Ma giáo lúc đó đã thảm bại dưới tay ta, hai người bọn họ cũng đã nhiều lần trở về từ cõi chế.t, nếu không là bọn họ đem Trung Châu phân đàn rút về Doanh Châu, không chừng sẽ có nhiều người thiệt mạng hơn.
Doanh Châu ở hải ngoại, vốn không liên quan đến võ lâm Trung Nguyên, hai năm gần đây bọn họ rất ít xuất hiện.
Không biết người nào muốn ám sát Thái tử, lại tìm ra hải ngoại, chậc chậc chậc, hoàng cung này, thật là sâu.
“Ta đang lo các ngươi co đầu rụt cổ ở hải ngoại tìm không thấy, các ngươi lại tự mình tìm tới cửa.”
Sư đệ ta đêm khuya bò qua cửa sổ, vừa đúng lúc hai người này ám sát Thái tử, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt — kẻ thù là ta, đỏ mắt là hắn.
Nếu như nói ta lưu lại là bóng ma, sư đệ ta lưu lại cho hai người bọn họ chính là ác mộng.
Ta thích thẳng thắn trong chiến đấu, chỉ thích đánh chính diện, tuy có thực lực nhưng ta cũng đã phải chịu rất nhiều tổn thất dưới tay Ma Giáo.
Sư đệ ta thì khác, hắn chẻ hai nửa dòng phỏng chừng đều là hắc thủy, ta dưỡng thương đoạn thời gian đó Ma giáo bị hắn tra tấn khổ không thể tả.
Hắn còn giương cao ngọn cờ đạo đức, đoàn kết nhiều cao thủ trong giới võ lâm, đánh bại ma giáo khiến bọn họ phải bỏ chạy và trở về quê hương trong tuyệt vọng.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Thái tử, ta lại chém một cánh tay khác của Thôi Thắng, Lạc Tam Nương khinh công khá hơn một chút chạy thoát.
Ta mang theo Thôi Thắng trở lại sân, hắn còn khẩu khí chưa chết, chỉ là tinh thần đã rất uể oải:
“Rốt cuộc là ai tiết lộ phong thanh, đem ngươi dẫn tới?”
Nói như thế nào đây, đây cũng là ngoài ý muốn.
Ta giao Thôi Thắng cho thị vệ của Thái tử, nói cho hắn biết người này không phải xuất thân võ lâm Trung Nguyên, tốt nhất tra xét rõ ràng, sợ người sau lưng cấu kết với kẻ thù bên ngoài.
Nhắc tới cấu kết với kẻ thù bên ngoài, ánh mắt Thái tử đều sáng lên: “Mang xuống điều tra cho kỹ!”
Thái tử cố gắng đến gần ta, nhưng trên người ta còn dính máu Thôi Thắng, nhìn hung thần ác sát, hắn đành phải quay đầu nói chuyện với Tống Trác.
“Hoàng thúc vì sao đêm khuya đến đây?”
Tống Trác sợ người khác không phát hiện được, ánh mắt nhìn ta hận không thể kéo thành tơ: “Ta tới tìm sư tỷ.”
“Ý người là, người buổi tối trèo cửa sổ tới tìm trắc phi của ta, chỉ để hàn huyên thôi?”
Thái tử khó có thể tin, nhưng Tống Trác lại lẽ thẳng khí hùng.
“Cái gì trắc phi, đó là sư tỷ của ta!”
“Ta đã nói chuyện với hoàng huynh rồi, người chỉ hôn thánh chỉ không tính nữa, chờ tra xong ai đang hại các trắc phi của ngươi, ta sẽ cùng sư tỷ trở về Ngọc Thương cung.”
“Cái gì?”
Việc này ta cũng khiếp sợ như Thái tử, nói quân không nói đùa, thánh chỉ còn có thể thu hồi?
Cây đao treo trên đỉnh đầu hơn ba trăm người nhà ta, Tống Trác nói một câu liền giải quyết, vui buồn của nhân loại cũng không nghĩ thông suốt được, giờ phút này ta chỉ biết im lặng.
Thái tử là một người hiểu chuyện, tri kỷ nói mình muốn đi thẩm vấn thích khách, để lại cho ta và Tống Trác một không gian an tĩnh.
“Hoàng thượng thật sự đồng ý?”
“Hoàng huynh dù sao cũng muốn cho con trai hắn yên ổn cưới trắc phi, giúp hắn tra ra người hại Thái tử, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã là được rồi.”
Ta vỗ tay một cái, đúng vậy, vẫn là sư đệ nghĩ chu toàn.
“Có đạo lý, vậy chúng ta nhanh chóng điều tra đi.”
“Ta đã đem tin tức giao hết cho Thái tử, sau này để cho hắn tự mình điều tra đi.”
Có thể là vẻ mặt của ta quá mức kinh ngạc, Tống Trác lại chậm rãi giải thích một câu: “Dù sao ta chỉ nói sẽ điều tra chuyện này, cũng không nói ta tự mình điều tra.”
“Nếu sư tủy sớm nói cho ta biết, chuyện này bây giờ đã được giải quyết rồi.”
Ta cười: “Lúc ấy ta không nghĩ tới…”
“Không phải sư tỷ không nghĩ tới, mà là chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ta mà thôi.” Hắn đơn độc đứng ở trước mặt ta, ánh mắt ướt sũng, giống như cún con không nhà để về: “Mấy năm nay ta không lúc nào không nhớ sư tỷ, sư tỷ có từng nhớ tới ta không.”
Có đôi khi, ta cũng nghĩ.
“Ta đã lo lắng theo đuổi quá mức làm cho sư tỷ khó chịu, cũng lo lắng tỷ ở giang hồ gặp nhiều người như vậy sẽ quên ta, sư tỷ, ngươi nói ta nên làm gì mới tốt bây giờ?”
Ta mười tám loại võ nghệ mọi thứ đều tinh thông, giờ phút này lại không có một chiêu có thể dùng, mặc cho ta có thiên phú võ nghệ đến đâu, gặp Tống Trác chỉ có thể lui lại.
Chỉ là ta thực sự không thể hiểu được tình cảm của mình dành cho hắn.
14.
Thái tử vì chung thân đại sự, xử lý vụ án rất nhanh, còn tìm mấy võ lâm chính phái hỗ trợ, sợ ma giáo ngóc đầu trở lại.
Hắn cũng không mời ta! Đương kim võ lâm chẳng lẽ còn có người lợi hại hơn ta sao?
Thái tử mời tới đều là người quen cũ của ta, đệ tử núi Nga Mi Bạch Trân Trân cùng thiếu hiệp phái Võ Đang Lâm Chí Viễn, năm đó chúng ta cùng nhau thăm dò hang ổ ma giáo.
Nhớ năm đó ban đêm thâm nhập ma giáo, ba người chúng ta vẫn chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa từng nghĩ hai người bọn họ bởi vậy mà kết tình, tách ra không bao lâu liền thành thân.
Thiếu nam thiếu nữ hành tẩu giang hồ, nảy sinh tình cảm là chuyện thường xảy ra, cũng chỉ có ta không được người khác ưa thích, nhiều năm như vậy vẫn cô độc, cùng kiếm làm bạn.
Đào hoa ít cũng là chuyện tốt, một mình Tống Trác đã đủ cho ta đau đầu rồi, thêm vài người nữa ta sợ là phải sống ít đi nhiều năm.
Chuyện này hóa ra là cuộc chiến trong hoàng tộc, Lạc Tam Nương với Thôi Thắng là Nhị hoàng tử thuê về, ngay cả hắc y nhân lúc trước đến nhà ta ám sát ta cũng là hắn tìm, không chỉ có như thế, hắn còn cùng Doanh Châu tiểu quốc cấu kết, ý đồ mượn binh phá vỡ chính quyền.
Ta không đuổi kịp hiện trường, ở Ngọc Thương tửu lâu cùng đám người Lâm Chí Viễn ôn chuyện cũ, nghe bọn họ nói tiếp.
Hoàng thượng nghe xong vô cùng tức giận, giáng chức Nhị hoàng tử thành thứ dân.
Chỉ là nhị hoàng tử bất luận như thế nào cũng không chịu thừa nhận đã hại trắc phi của Thái tử.