Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Quận Chúa Lau Nước Miếng Đi - Chương 4: Phần 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:39

Cái gọi là sắc lu mờ lý trí, đại khái chính là thấy khuôn mặt Lâm Diệp, mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chỉ ba câu hai lời đồng ý ít yêu cầu quá đáng của .

Kỳ thực cũng từng thắc mắc: "Sao nhiều trò như ?"

Lâm Diệp liền cụp mắt xuống, giọng điệu buồn bã:

"Ở Nam Phong quán nhiều ngày, tuy từng trải qua, nhưng thể vẫn còn trong sạch. nếu công chúa để ý... "

"Không để ý, để ý."

Ta vội vàng , để tỏ lòng thành, còn nâng mặt lên hôn một cái thật sâu: "Chàng trao sự trong trắng cho , nhất định sẽ phụ ."

Lâm Diệp nhướng mày, nụ rực rỡ như hoa, đàn cho .

Tiếng đàn du dương, nhấp rượu mơ, ngẩn ngơ nghĩ về những chuyện qua.

Lưu lạc dân gian những năm nay, cuộc sống của mấy .

Hồi nhỏ nuôi trong thiện đường ở làng, gần như mấy bữa no.

Lớn hơn một chút, tự học cách cày ruộng, nuôi gà.

Rồi đó, đến tuổi cập kê, lấy chồng, gặp Lục Vân Châu.

Kỳ thực cũng nhận , lúc cứu , tachắp tay cảm tạ , nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường đủ.

Lúc đó đúng là sạch sẽ lắm, áo vải thô, váy gai, tóc cài trâm trúc, mồ hôi tóc mái ướt nhẹp.

Lục Vân Châu một áo xanh, thoang thoảng mùi mực, vẫn chịu cùng vác liềm lên núi cắt cỏ.

Ta luôn nghĩ, chỉ cần tâm ý ở bên , cũng sẽ thích .

Cho dù trở thành công chúa, vẫn hòa nhập với kinh thành Tề Đô.

Phụ hoàng thật cũng khá ghét bỏ , khi ban thưởng phủ công chúa thì gần như từng triệu kiến .

Mải suy nghĩ, đến lúc tiếng đàn ngừng từ bao giờ cũng .

Lâm Diệp tới, quỳ gối mặt , nhẹ nhàng nâng cằm lên: "Công chúa ?"

"Thật khúc nhạc đàn, chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy ."

Ta mím chặt môi, cố gắng để nước mắt rơi xuống, nhưng mắt vẫn ngấn lệ.

"Nói thật hổ, đúng là một công chúa thất học."

"Ta đàn vốn là để dỗ dành công chúa, nếu công chúa thấy , đó là vinh hạnh của ."

Đầu ngón tay ấm áp của Lâm Diệp khẽ chạm khóe mắt , nhẹ nhàng lau nước mắt.

"Nước mắt của công chúa quý giá, ai đáng để công chúa rơi lệ vì họ."

Ta nắm lấy tay áo lau nước mắt, mơ màng hỏi: "Vậy A Diệp thì ?"

Trong tầm mắt mờ mịt, Lâm Diệp với ánh mắt vô cùng phức tạp: "Ta cũng xứng."

Sau đó liền ngủ .

Tỉnh thì đầu đau như búa bổ, chuyện đêm qua cũng nhớ rõ lắm.

Chỉ nhớ mang máng là Lâm Diệp đàn, say rượu, bế về phòng.

Ta gọi Tiểu Đào: "Lâm Diệp ?"

Nàng ấp úng: "Lâm công tử đang ở Tây viên, giúp công chúa cho gà ăn, san sẻ nỗi ưu phiền cho công chúa."

Cứ như , Lâm Diệp thuận lý thành chương đảm nhận việc chăm sóc đàn gà và ngỗng.

Hắn và Lục Vân Châu khác .

Lục Vân Châu tự xưng là sách cao quý, đỗ đạt, triều quan, ngay cả cũng chẳng coi gì, huống hồ là gà vịt ngỗng của .

Lâm Diệp chu đáo, sự chăm sóc tỉ mỉ của , đầy hai tháng, gà con trong sân tăng gấp đôi.

Khi dọn dẹp chuồng gà, bên cạnh .

Nhìn cúi , chiếc thắt lưng ngọc bích càng tôn lên vòng eo thon gọn, đến mức khó tin.

Đang mải ngắm, ánh mắt bất chợt chạm ánh mắt .

Lâm Diệp khẽ nhếch môi, đột nhiên hỏi: "Công chúa thèm ?"

Câu hỏi thật khiến suy nghĩ miên man.

Ta thừa nhận là chút rung động, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không, ! Chúng hẹn lát nữa sẽ ngoài dạo phố mà!"

Hắn với vẻ mặt vô tội: "Công chúa đang ? Ta chỉ hỏi, cần dùng xong bữa trưa mới khỏi phủ ."

Đáng ghét!

Lâm Diệp vẻ mặt ngượng ngùng của , ngặt nghẽo.

quá, nhưng vẫn che giấu vẻ tuấn tú như gió thoảng tuyết bay của , ngược càng thêm sinh động.

Ra khỏi cửa, cố tình xụ mặt, tỏ vẻ vui.

Để dỗ dành , Lâm Diệp mua một quả cầu hương bằng vàng ròng ở tiệm trang sức.

Chế tác tinh xảo, giá trị xa xỉ, hợp gu thẩm mỹ của .

Lòng thực vui như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ khinh thường: "Lấy tiền của mua đồ lấy lòng ?"

Lâm Diệp khựng : "Công chúa đợi chút."

Ta trơ mắt tiệm đàn bên cạnh, một lát cầm mấy tờ ngân phiếu .

"Sao công chúa bày vẻ mặt ?"

Chàng rút một tờ ngân phiếu mua quả cầu hoa kim , thuận tay nhét mấy tờ còn cho : "Chỉ là bán vài bản nhạc phổ gia truyền thôi, thuộc lòng từ lâu , cả."

Thế là lòng ý nhận lấy quà của , cũng thuận lý thành chương hòa.

Chương 5: Phần 5

Kết quả dạo nửa đường, đụng Lục Vân Châu.

Hắn đang ở một tiệm trang sức khác, tỉ mỉ lựa chọn mấy cây trâm bạch ngọc giản dị mặt, là quà cho Tống Minh Chi.

"Thật xui xẻo!"

Ta lạnh mặt, khoác tay Lâm Diệp xoay định bỏ , Lục Vân Châu hành lễ: "Thần bái kiến công chúa."

Ánh mắt hhắnta dừng cánh tay đang khoác chặt lấy Lâm Diệp, quai hàm bạnh , vẻ mặt trông vô cùng lạnh lùng.

Trước đây luôn thấy Lục Vân Châu trai, thậm chí còn từng vì thế mà âm thầm tự ti.

giờ Lâm Diệp để so sánh, còn thấy vẻ mặt say đắm chỉ dành riêng cho ...

Tóm , gương mặt nhạt nhẽo của Lục Vân Châu, giờ thấy chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị.

Ta nhạt: "Lục đại nhân, nếu thấy vui như thì chẳng cần đa lễ, cứ coi như chúng thấy . Khó khăn lắm mới ngoài giải sầu, để tự chuốc lấy bực ."

Lục Vân Châu , thần sắc vẫn lạnh nhạt như : "Thần ý đó."

Ta phẩy tay, vẻ chán ghét:

"Tùy ngươi. Ngày khác sẽ cung xin phụ hoàng ban hôn cho ngươi và Tống Minh Chi, nhớ sớm mang tiền nợ đến phủ công chúa."

Nói xong, đầu bỏ .

Lục Vân Châu gọi "Công chúa" phía , cũng đầu .

Đi đến gần cửa Tây, phía bỗng vang lên tiếng kêu kinh hãi, cùng với tiếng vó ngựa hỗn loạn đang dần đến gần.

Chưa kịp phản ứng, Lâm Diệp ôm eo , kéo mạnh về phía .

Gần như cùng lúc, một thanh trường kiếm sượt qua má .

Sau đó bụi bay mù mịt, đường phố hỗn loạn, mấy cưỡi ngựa, phóng như bay.

Nhìn hướng bọn họ , rõ ràng là hoàng cung.

Ta kinh hồn bạt vía im tại chỗ, một lúc lâu mới hồn: "Chuyện gì thế ..."

Tim đập trong lồng ngực, càng lúc càng mạnh, dường như linh cảm chẳng lành.

Lâm Diệp nắm c.h.ặ.t t.a.y , ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng bình tĩnh mà ung dung, mang theo sức mạnh an ủi: "Có lẽ sắp biến. Trản Trản, chúng về nhà ."

Linh cảm của quả sai.

Vì mấy ngày , dù đóng cửa ngoài, vẫn tin tức từ kinh thành truyền đến.

Tống Thái phó cấu kết với Bình Tây tướng quân, thông đồng bán nước, bí mật tiết lộ tin tức quân sự cho Đại Chu, khiến sáu thành biên giới của nước Tề thất thủ.

Hai lập tức c.h.é.m đầu, cả nhà tịch biên tài sản và tống giam.

Hôm đó, Lục Vân Châu quỳ phủ công chúa, từ sáng sớm đến đêm khuya, cho đến tận sáng hôm , khi sương mù dần tan.

Ta bảo Tiểu Đào gọi : "Lục đại nhân, ngài ý gì?"

Thời tiết ngày càng lạnh, quỳ một ngày một đêm, môi còn chút máu, chỉ đôi mắt ngước lên, vẫn kiên định:

"Chỉ cần công chúa cứu nàng , thần nguyện phò mã."

"Chỉ cần công chúa chịu cứu nàng, thần nguyện phò mã."

Lời từng chữ một, hết sức nghiêm túc.

Ta như một chuyện cực lớn:

“Lục đại nhân, với chút tư sắc của ngươi, chẳng quá tự đề cao ? Bổn cung hiện giờ giai nhân bên cạnh, thể thành với ngươi?”

Lâm Diệp ở bên cạnh bóc nho đút cho , bổ sung một câu: “Không tự lượng sức .”

Lục Vân Châu dường như thấy, vẫn chằm chằm : “Thần và công chúa, vốn hôn ước.”

Lời cuối cùng cũng chọc giận .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-chua-lau-nuoc-mieng-di/chuong-4-phan-4.html.]

Ta đột nhiên dậy, khoác chặt áo choàng Lâm Diệp choàng lên , sải bước đến mặt Lục Vân Châu, một cái tát giáng xuống.

“Hôn ước? Lục Vân Châu, ngươi quên , việc đầu tiên khi ngươi thi đỗ công danh, chính là dẫn Tống Minh Chi đến cửa tìm từ hôn! Bây giờ ngươi nhắc đến hôn ước với ?”

Ta với ánh mắt căm phẫn.

“Huống chi thông đồng bán nước là tội danh gì? Ta, một công chúa nửa đường tìm về, thậm chí còn phong hào, thể giúp ngươi cứu nàng ? Biên cảnh Tề quốc liên tiếp mất sáu thành, dân chúng lầm than, mà ngươi chỉ nhớ nhung trong lòng … Lục đại nhân, đây chính là đạo quan mà ngươi khổ sách thánh hiền bao nhiêu năm học ?”

Bỗng nhiên một trận gió lạnh buốt thổi qua, sắc mặt Lục Vân Châu tái nhợt, ánh mắt như ngọn đèn sắp tắt.

Sau khi rời , vẫn im tại chỗ, cho đến khi một cánh tay ấm áp vòng qua từ phía .

Ta bỗng nhiên hồn, đầu Lâm Diệp: “A Diệp, nguyện ý thành với , phò mã của ?”

Hắn chằm chằm, trong đôi mắt ánh lên vài phần yêu mị, những cảm xúc phức tạp cuồn cuộn như sóng trào.

Chỉ trong khoảnh khắc, còn kịp nhận , chúng lắng xuống.

Lâm Diệp khẽ : "Ta đương nhiên bằng lòng."

Thời gian trôi qua, mặt sớm còn tự xưng là hạ thần, thậm chí ngay cả lúc tình cảm dạt dào cũng chẳng gọi là công chúa nữa.

"Trản Trản."

Tên là Kiều Nhất Trản, nguồn gốc vô cùng đơn giản, là do bà v.ú ở thiện đường nhặt một buổi sáng sớm, mới uống cạn một chén rượu.

Ta vẫn bao giờ thích cái tên , nhưng khi Lâm Diệp gọi như , giọng trầm thấp, khàn khàn mang theo chút tình ý.

Mỗi ghé sát tai gọi như , cũng như uống một chén rượu, đầu óc lâng lâng, choáng váng.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Ta suy nghĩ nghiêm túc mấy ngày, xác định việc phò mã là nhất thời bốc đồng, nên quyết định cung xin phụ hoàng ban thánh chỉ tứ hôn.

Trong thời gian , cũng tin tức từ kinh thành truyền đến.

Toàn bộ gia tộc họ Tống tịch biên gia sản, khi từ chối, Lục Vân Châu chạy vạy khắp nơi, chắc là nghĩ cách khác, cuối cùng cũng giữ mạng sống cho Tống Minh Chi.

Tiểu Đào đến bẩm báo tin tức , giọng điệu phần dè dặt, nhưng xong, trong lòng hề gợn sóng.

"Ta ."

Ta , "Ngươi giúp tìm một bộ y phục đoan trang, cung gặp phụ hoàng, xin một đạo thánh chỉ."

"Công chúa thật sự xin phụ hoàng ban chỉ, nạp Lâm công tử phò mã ?"

Ta đang lựa chọn trang sức trong hộp, khỏi ngẩn : "Ngươi thấy ?"

Tiểu Đào suy nghĩ một chút đáp: "Không ạ, nô tỳ thấy . Lâm công tử là chu đáo, ngay cả gà và ngỗng của công chúa cũng chăm sóc cẩn thận."

Nàng cũng sai.

Ta mặc chỉnh tề, tìm Lâm Diệp:

"A Diệp, cung một chuyến, ở nhà ngoan nhé, bảo thịt gà kho… thịt gà trống , gà mái để dành còn đẻ trứng."

Lâm Diệp vốn đang tựa giường mềm sách, bỗng ngẩng phắt đầu lên.

Có lẽ vì nắng trưa quá gắt, trong khoảnh khắc , rõ nét mặt , chỉ thấy giọng dịu dàng cất lên: "Được."

Xe ngựa dừng cổng cung, men theo con đường dài tiến , cuối cùng cũng đến tẩm cung của phụ hoàng.

"Con đến ?"

Ông nheo mắt, bỗng nhiên : "Đến lúc lắm, trẫm còn định cho gọi con cung, việc quan trọng bàn."

Giọng điệu thật mật, khác hẳn vẻ xa cách những gặp mặt đây.

Linh cảm chẳng lành, ngẩng đầu lên.

"Đại Chu sai sứ thần đưa mật thư đến, nước cắt sáu thành, gả công chúa sang hòa thì mới chịu giảng hòa.

Con cũng , quân tình tiết lộ, Tề quốc tổn thất nặng nề, kham nổi một trận ác chiến nữa. Trẫm sắc phong con Định An công chúa, ít ngày nữa sẽ lên đường sang Đại Chu hòa , con thấy thế nào?"

Giọng như vọng từ nơi xa xăm, há miệng, khó nhọc thốt lên: "Nhi thần trong lòng. Hơn nữa… " Con còn thành với .

Ông khẽ cau mày, thờ ơ : "Ban c.h.ế.t là ."

Thiên uy tối cao, hoàng quyền càng thể chống .

Ta nghĩ đến những thăng trầm trong một năm qua, bỗng nhiên bật :

"Phụ hoàng ngay từ đầu tìm con về, chính là vì ngày ? Ngoài con , phụ hoàng chỉ một nữ nhi, là con gái của và hoàng hậu, nâng niu như châu như ngọc, nỡ để nàng hòa ?"

"Ngươi láo xược!"

Ông hất tay áo, giận dữ : "Trẫm sai tìm ngươi về, một năm nay ngươi sống trong nhung lụa, gì thì , còn đủ ? Ngôn hành vô trạng, cử chỉ phóng túng, cho ngươi hòa là ban ơn cho ngươi !"

Ta : "Vậy con còn cảm ơn phụ hoàng?"

"Ngươi đúng là nên quỳ xuống nhận chỉ, dập đầu tạ ơn."

Thực ngay từ đầu, thể thích ứng với sự lạnh lẽo và uy nghiêm của hoàng cung , chỉ là đây thường xuyên đến, nên luôn cho rằng quan trọng.

Im lặng một lát, cuối cùng cũng thấy giọng khô khốc của :

"Nhi thần nguyện hòa , chỉ là trong phòng dù cũng vô tội, xin phụ hoàng tha mạng..."

"Muộn ."

Ông lạnh lùng : "Trẫm ban rượu độc, nếu ngươi thấy tiếc, trẫm thể truy phong tước vị cho ."

Lúc nãy khi rời phủ, ánh mặt trời quá chói, rõ mặt Lâm Diệp, cũng để tâm.

Nào ngờ, đó cuối cùng.

Khoảnh khắc bỗng nhớ tới lời Lâm Diệp tối qua, mệt mỏi rã rời, dựa lòng , : "Yên tâm, ngày mai sẽ xin thánh chỉ."

Hắn hôn lên trán , khẽ : "Nàng cần miễn cưỡng, cũng nhất thiết phò mã."

"Trản Trản, chỉ cần chân tình là đủ."

Chỉ cần chân tình là đủ ư?

Thiên uy hoàng gia, mệnh thể trái, chân tình ở chứ?

Nỗi đau xé lòng dâng trào mãnh liệt, ho sặc sụa hai tiếng, vội đưa tay che miệng.

Khi hạ tay xuống, một mảng đỏ tươi chói mắt hiện .

Chương 7: Phần 7

Lúc hồi phủ là đêm khuya.

Thi thể của Lâm Diệp biến mất, đất chỉ còn vài giọt m.á.u đen . Nghe của cung đến, sợ sinh chuyện nên thấy tắt thở mang ngay.

“Hoàng thượng chỉ, cho Định An công chúa bảy ngày chuẩn . Hết bảy ngày lập tức lên đường đến kinh thành Đại Chu.”

Ta tháo trâm cài, y phục gai thô, mặt chút cảm xúc trong phòng rơi lệ.

Kỳ thực Lâm Diệp phủ công chúa nam sủng của lâu, chỉ mới ba tháng.

cũng đủ để từng chút động tâm, trong phút chốc c.h.ế.t lặng cả trái tim.

Một ngày khi lên đường, Lục Vân Châu đến thăm .

Qua đôi đồng tử trong veo của , thấy trong bộ tang phục trắng toát, cúi đầu hỏi: “Lục đại nhân việc gì?”

Trong mắt thoáng hiện vẻ đau khổ: “Nếu ngày đó nàng đồng ý thành với , đến nỗi…”

“Nếu thật lòng cưới , giờ e là con .” Ta lạnh lùng , “Lục Vân Châu, đừng giả vờ bụng mặt nữa. Giờ còn ngăn cản, thể thành ngay với Tống Minh Chi, trăm năm hạnh phúc.”

Hắn khựng : “Ta từng thật sự cưới nàng , chỉ là vì ơn nghĩa…”

còn kiên nhẫn phân tích nữa.

Ta chỉ nhớ Lâm Diệp.

Người hưởng phúc phận nên hưởng, về sẽ chịu khổ gấp bội.

Ta vốn mệnh công chúa.

Đi đến dịch quán nơi biên giới hai nước, cuối cùng cũng cởi bỏ tố y, hỉ phục đỏ rực. Một đường lặn lội đến kinh thành Đại Chu, xuân sang điểm.

Có lẽ vì Tề quốc bại trận nên mới đưa đến hòa , Đại Chu đối xử với hết sức khinh mạn.

Trong đại điện, hành lễ xong, Tam hoàng tử nhạo:

“Đây chính là công chúa Tề quốc đưa đến ? Trông chẳng khác gì phấn son tầm thường, còn chẳng bằng thị trong phòng .”

Một vị hoàng tử khác tiếp lời: “Tam hoàng chỗ , nàng từ nhỏ lớn lên trong dân gian, một năm mới tìm về.”

Tam hoàng tử vẻ mặt khinh miệt, đang định lên tiếng thì ngoài điện vang lên tiếng xướng: “Thất điện hạ giá lâm——”

Sắc mặt lập tức đổi: “Tên điên đến đây?”

Ta hứng thú với những ân oán rắc rối trong hoàng thất Đại Chu, chỉ cúi đầu túi hương bên hông.

Đây là Lâm Diệp thêu tặng , khi đó còn cảm thán thật hiền lương thục đức, cầm kỳ thi họa, tinh thông, ngay cả nữ công cũng giỏi.

Ta mải mê ngắm , để ý đại điện im ắng từ lúc nào.

Ánh sáng mắt bỗng tối sầm , dừng mặt .

Chưa kịp ngẩng đầu, giọng quen thuộc vang lên:

“Ta chỉ đến xem công chúa Tề quốc một chút thôi, Tam hoàng vẻ hoan nghênh ?”

Giọng khi gần khi xa, theo làn gió xuân thoảng , bên tai như văng vẳng tiếng ong vo ve.

Thông tin truyện: 有没有男主温文尔雅但是腹黑的古言?

知乎,645个回答 7112个关注>

宫墙往事

一不小心穿越到现代的娘娘,谁告诉本宫该怎么回去?

3.4万人赞同了该回答

Truyện đạt 1500 view và 5 comment, sẽ chap tiếp nha. Cầu mn ủng hộ!

Loading...