Quần Long Tranh Bá
Chương 12: Trận chiến đầu tiên (3)
Thông thường bất kể là ai, bước đầu tu luyện Huyền Kỹ đều sẽ lựa chọn Công Pháp và Tâm Pháp. Bộ Pháp cùng Khinh Công sẽ là lựa chọn cuối cùng cho sau này. Đơn giản bởi vì tất cả đều cho rằng khi đối địch, Công Pháp, Tâm Pháp... Mới là thứ được đem ra sử dụng, cũng là thước đo thể hiện vũ lực của một người có mạnh mẽ hay không.
Thế nhưng giờ đây Hồ Lợi đang vô cùng hối hận với quyết định của mình, bởi lẽ đã bỏ chạy một khoảng thời gian khá lâu nhưng hắn vẫn không thể nào cắt đuôi hai anh em Trần Nghị.
Giờ khắc này, hắn ước gì trước kia mình đã bỏ chút thời gian để học Khinh Công, như thế không phải chuyện này sẽ trở nên rất dễ dàng sao. Hắn cảm thấy mọi thứ sư phụ dạy mình đều là cứt chó.
Người ta thường nói ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, điều này là chí lý.
Gì chứ? Nói vậy không đúng?
Giữ được mạng trước muốn cái gì từ từ nói sau, mạng còn không giữ được, đánh đấm cái gì?
Nói thì nói vậy nhưng có được thế cục giằng co như bây giờ đối với hắn đã là chuyện khó. Trần Nghị, Trần Bảo đối với địa hình vô cùng quen thuộc, lại không bị thương, thể lực vượt trội, nếu không nhờ hắn ý chí cầu sinh mãnh liệt, ắt hẳn đã bị đuổi kịp.
"Nếu không chạy thoát, kẻ bỏ mạng chắc chắn sẽ là mình."
Nghĩ vậy, Hồ lợi liền điên cuồng cắn răng cắm đầu chạy đi, mọi chướng ngại vật hắn đều như không thấy. Nào bụi gai, cành cây, hắn đều dùng thân xác của mình hung hăng vượt qua, phá hết mọi rào cản, có thể nói là chạy không cần mạng, tốc độ trở nên nhanh hơn không ít, một đường thẳng tắp. Cảnh giới của hắn đã là Ngưng Khí Luyện Thể tám thành, da thịt cơ bắp trải qua rèn luyện đã trở nên vô cùng cứng rắn, nên việc liều mạng chạy này ngoài tốn hao thể lực nhiều hơn thì không để lại trên người hắn vết thương nào.
Trần Nghị thấy Hồ Lợi điên cuồng gia tăng tốc độ, mặt không đổi sắc, vẫn chăm chỉ đuổi theo, hồn nhiên chạy vào lối đi Hồ Lợi đã tốn biết bao thể lực mở ra sẵn. Hắn nhìn Hồ Lợi như nhìn một kẻ ngốc, thầm nghĩ phải chăng sợ chết đến điên rồi. "Hung hăng lên thì sao chứ, ta cứ việc đuổi theo lối mòn ngươi tạo ra, không tin ngươi có thể trốn thoát." Trần Nghị thầm nghĩ rồi cũng vận sức nhiều hơn một chút.
Trần Bảo chạy theo sau Trần Nghị, nhìn Hồ Lợi hơi nhếch miệng cười, chiến thắng trong tầm tay khiến tâm tình hắn trở nên thoải mái hơn không ít, mệt mỏi của một đêm chiến đấu cũng giảm đi nhiều.
Hai anh em không hề biết rằng, nguy hiểm tiềm tàng của độc tố trên người vẫn đang treo trên đầu.
Chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, Hồ Lợi mới vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra, ức chế chửi thề:
- Khốn nạn.
Vết thương của hắn ngày càng chảy nhiều máu, ướt đẫm cả y phục, càng để lâu, e rằng đối với hắn càng bất lợi. Tuy rằng hai tên nhóc kia cũng đang trúng độc chỉ chờ phát tác, cuộc chiến bây giờ trở thành cuộc tỷ thí sức bền xem ai sẽ là người ngã xuống trước, chưa đến lúc cuối cùng chưa biết được hưu chết về tay ai. Nhưng hắn trước giờ không có thói quen phó mặc cho số phận, hắn vừa chạy, vừa cố gắng suy nghĩ để tìm ra đối sách.
Kẻ làm ác không bao giờ muốn tin vào số phận hay ý trời, thậm chí sợ hãi nó.
.......
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, chân trời ánh lên những tia nắng đầu tiên, báo hiệu một ngày ấm áp, nhưng theo lượng máu chảy ra ngày càng nhiều, cõi lòng Hồ Lợi lúc này đang càng ngày càng trở nên lạnh giá.
Hắn nát óc suy nghĩ, cũng chỉ còn cách chạy về tới thôn làng, cầu cứu Lại Tiểu Thúy, hoặc ít nhất có thể khống chế môt thôn dân nào đó làm bùa hộ mạng. Dù sao sống với nhau bao nhiêu năm, ắt hẳn chúng không thể thấy chết không cứu. Thế nhưng hắn lại nghi ngờ không biết liệu mình có đủ sức chạy về tới đó hay không, với vết thương và lượng máu chảy ra ngày càng nhiều, e rằng điều đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Nghị và Trần Bảo cũng có khổ mà không thể nói, ngày hôm nay đối với bọn hắn có quá nhiều biến cố. Vui vì tu luyện tiến bộ chưa được bao lâu, thì lại nhận được tin mẹ mình mất đi, cả hai chìm trong đau khổ, sự ra đi của bà đã để lại vết thương trong lòng hai người chẳng thể phai mờ. Còn chưa kịp nguôi ngoai, thì lại phát hiện cái chết của bà là một âm mưu được sắp đặt, thù hận trào dâng khiến hai người bắt đầu bước đi trên con đường trả thù, tâm tư nặng trĩu. Vui, buồn, hờn, giận... Kích động, thù hận rồi thỏa mãn... Biết bao cảm xúc đan xen khiến tinh thần họ đã trở nên quá mệt mỏi, nhất là đối với Trần Nghị hôm nay đã trải qua sự biến đổi về tâm lý lớn nhất trong đời. Đã thế từ khi bắt đầu kế hoạch tới giờ, bọn họ cả đêm thiết đặt cạm bẩy, sau đó Trần Bảo triền miên chiến đấu, Trần Nghị cũng tập luyện một kích cuối cùng của mình không biết bao nhiêu lần. Cơ thể, cũng đã vô cùng rệu rã.
Hai người tuy vẫn gắng sức đuổi theo, nhưng bước chân giờ trở nên nặng như đeo chì, cơ thể mệt mỏi, chỉ vì quyết tâm trả thù mà gắng gượng chống chọi. Chúng biết rằng nếu lần này để hắn chạy thoát, thì sẽ không bao giờ tạo được cơ hội như vậy nữa. Cũng may ý chí cả hai đều rất mạnh mẽ, nên đã chèo chống cho cơ thể vượt qua được tất cả điều này, từng bước từng bước im lặng đuổi theo.
Trong lúc đôi bên đều đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bỗng ở phía xa xuất hiện một bóng người thấp thoáng, thấy dị động, Hồ Lợi trong lòng thầm vui mừng, gia tăng sức lực chạy nhanh về hướng có bóng người.
Có biến cố là có cơ hội.
Trần Nghị, Trần Bảo cùng lúc cũng phát hiện có sự lạ, Trần Nghị cau mày, không biết là thôn dân, hay là Hồ Lợi lại có đồng bọn trợ giúp? Nhưng dù có là thế nào, hắn vẫn mặc kệ, không thành công thì thành nhân. Trần Nghị cố gắng đẩy nhanh bước chân phóng người đuổi theo.
Khi đã muốn làm một điều gì đó, mọi vấn đề khác đều không quan trọng, cái quan trọng chỉ là có đủ quyết tâm hay không mà thôi.
Trần Bảo nhìn bóng hình phía xa, hắn suy nghĩ đơn giản, đã là huynh đệ, huynh đi đâu đệ sẽ theo đó. Rồi cũng cố gắng chạy theo sau Trần Nghị.
Ba bóng người nhanh chóng chạy đi, tiến về phía trước.
......
Mạnh Tự Cường ngồi trầm ngâm, chăm chú quan sát vết cỏ bị dẫm nát, rồi suy đoán phương hướng chủ nhân của nó, sinh sống nơi núi rừng, mọi thôn dân ở đây đều am hiểu một ít kỹ thuật của thợ săn như đặt bẫy, truy tung.
Từ lúc nghe được câu chuyện của Lại Tiểu Thúy cùng Hồ Lợi, lại nhớ tới những ánh mây đỏ rực ở góc trời nam thôn, hắn luôn cảm thấy bất an. Lặng lẽ giấu cha đến nơi quan sát, hắn mới phát hiện căn nhà của mẹ con Trần Nghị đã cháy rụi không còn chút gì. Hắn lo lắng sợ rằng mẹ con họ đã xảy ra chuyện, nên tối nay khi Hồ Lợi vừa khởi hành được một lúc, hắn liền rời khỏi nhà lặng lẽ bám theo.
Là thanh niên lớn tuổi nhất ở trong thôn, Mạnh Tự Cường luôn có tính bao che khuyết điểm, với thanh niên Bắc thôn là như vậy, với tất cả anh em thôn Đôn, cũng là như vậy. Tiếp xúc đã lâu, hắn luôn tin rằng lời Hồ Lợi nói mẹ Trần Nghị đánh cắp bảo vật của môn phái hắn là bịa đặt. Dù cho điều đó có là sự thật, thì hắn cũng không thể để tên kia làm hại đến họ. Tuy không cho rằng võ nghệ của mình cao hơn Hồ Lợi, nhưng hắn vẫn đi, thầm nghĩ biết đâu mình có thể giúp được gì đó. Dẫu sao quyền cước của mình tuy không xuất sắc, nhưng cũng không tệ. Hắn đắc ý thầm nghĩ, rồi đứng dậy chuẩn bị xuất phát. Bỗng vừa ngước lên đã thấy ba người Hồ Lợi kẻ trước người sau truy đuổi về hướng mình.
Nghi hoặc nhìn Trần Nghị và Trần Bảo đang đuổi ở phía sau, hắn hơi có chút ngẩn ngơ.
"Tại sao so với suy nghĩ của ta lại khác như vậy, chẳng phải ta đến đây để giúp hai anh em chúng sao, như thế này, ta có nên quay về?"
Rồi chợt nhìn cánh tay của Hồ Lợi đã đứt đến tận gốc, máu tươi không ngừng rỉ ra, Mạng Tự Cường âm thầm khiếp sợ.
"Là chúng làm sao, từ lúc nào mà chúng đã có bản lãnh lớn đến như vậy."
Bên kia Hồ Lợi bước chân càng ngày càng gấp, chẳng mấy chốc đã đến gần, hắn vui mừng nhận ra bóng người nhìn thấy là Mạnh Tự Cường. Cha con tên này bình thường đều rất nghe lời, lần này xem như được cứu rồi, nghĩ vậy hắn liền hét lớn:
- Mau ngăn cản hai tên phía sau lại, thành công ta sẽ tiến cử ngươi vào nội môn, tương lai của ngươi sẽ là vô hạn.
Trần Nghị và Trần Bảo biến sắc, thường ngày Hồ Lợi đều cư ngụ ở nhà Mạnh Tự Cường, nay nghe y nói như vậy, e rằng giao tình giữa hai bên không cạn, sự việc e rằng có biến. Nghĩ như vậy nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mạnh Tự Cường nghe thấy lời của Hồ Lợi, chỉ liếc nhìn hắn, lòng đầy khinh miệt. Đối với kẻ chính nhân quân tử, đem lợi ích ra trao đổi chẳng khác nào tát vào mặt họ.
Cảm nhận được suy nghĩ của Mạnh Tự Cường từ trong ánh mắt, Hồ Lợi có chút nóng nãy, thầm nghĩ tên này thật không biết điều, giả vờ thanh cao cái gì. Tuy vậy nhưng hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội này, suy nghĩ xoay chuyển, hắn lại hô lên:
- Có nhìn thấy cánh tay của ta không, chính là do bọn chúng ra tay, chúng không phải hiền lành như vẻ ngoài, chỉ là cố giả vờ để che đậy ác tâm. Đợi khi chúng hoàn thành mục đích nơi đây, thôn dân các ngươi cũng đừng mong có ngày yên ổn.
Nghe Hồ Lợi nói, Mạnh Tự Cường có chút chột dạ, khẽ nhíu mày. Hắn cùng bọn Trần Nghị, Trần Bảo tuy vì hai thôn Nam Bắc tranh chấp mà thường đánh nhau, nhưng đều là do đầu trọc em họ hắn dẫn chuyện. Tuổi trẻ thường không để bụng, ngoài chuyện đó ra đôi bên cũng coi như có chút giao tình, trong công việc giúp đỡ qua lại cũng không ít. Thường xuyên giao tiếp, hắn tin rằng mình hiểu con người của bọn chúng, tuyệt không phải hạng người độc ác. Nhưng lại nhìn vết thương rõ ràng trên người Hồ Lợi, cùng việc cả hai thực sự đang truy sát hắn, người bình thường không thể có bản lãnh lớn đến như vậy. Mạnh Tự Cường cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên có chút mơ hồ, quan trọng nhất là Trần Nghi, Trần Bảo đều im lặng không một lời giải thích.
Trần Nghị, Trần Bảo không phải không muốn giải thích, mà là không biết phải nói như thế nào. Vết thương ấy thực sự là do bọn bọn họ gây ra, trong lúc đuối lý nhất thời chỉ biết im lặng. Đều là tuổi trẻ bồng bột, không đủ sự ranh ma và giảo hoạt của cuộc đời, làm sao đấu lại miệng lưỡi của Hồ Lợi bao nhiêu năm sống nhờ gian trá. Bởi thế cho nên đa số trong những cuộc tranh cãi, kẻ thật thà luôn chịu phần thiệt về mình, dù đúng hay sai.
Thấy Mạnh Tự Cường đã có chút lay động, Hồ Lợi liền bồi thêm một câu:
- Sự thật rành rành trước mắt, ngươi còn chần chờ cái gì?
Đang không biết phải làm thế nào, nghe Hồ Lợi hét, Mạnh Tự Cường theo bản năng cúi xuống nhặt một khúc cây to cầm trên tay.
Hồ Lợi trông thấy như vậy, biết Mạnh Tự Cường đã mắc câu, vui mừng vội vã chạy tới.
Trần Nghị âm trầm nhíu mày, lạnh lùng thầm nghĩ:
"Ta và huynh tuy rằng hay đánh nhau, nhưng đều là do gã trọc dẫn dắt, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn tương kính như tân. Nhưng hôm nay nếu huynh chưa phân biệt phải trái đã ra tay cản ta, thì buộc lòng ta cũng phải hạ gục huynh."
Trong lòng quyết định, Trần Nghị nhanh chân đuổi theo sát nút, thanh đao chỉ xéo xuống đất, sẵn sàng ra tay.
Hồ Lợi phóng tới nơi Mạnh Tự Cường đang đứng, trong lúc hắn đang nghĩ rằng mọi việc cuối cùng cũng đã ổn thì bỗng đâu sự tình có biến. Mạnh Tự Cường đang tâm trạng rối bời không biết phải làm thế nào, nhưng khi Hồ Lợi chạy ngang qua, hắn liền có quyết định, gần như là theo bản năng nâng cây, dùng hết sức lực hét lớn quật ngang vào người hắn:
- Thiết Tỏa Hoành Giang.
Đôi khi quyết định một việc nào đó, không phải dựa trên thiện ác, đúng sai. Chỉ đơn giản là dựa vào ai là người thân thiết với mình. Ngươi là bằng hữu, là huynh đệ của ta, ta liền đứng về phía ngươi. Ngẫm lại khi có chuyện gì đó xảy ra, người thân của mình không đi bênh vực, mà lại bênh vực người ngoài, người như thế có thể đi chết được rồi.
Khúc cây to đập mạnh vào người Hồ Lợi.
Quá bất ngờ, Hồ Lợi không tránh né kịp, cũng không kịp bày ra tư thế phòng vệ nào. Nhưng nhờ đã tám thành Luyện Thể, Mạnh Tự Cường lại không biết dùng khí, nên sát thương không có gì đáng nói, tuy vậy phản lực cũng đủ để ngăn chặn bước tiến của Hồ Lợi. Đang lao tới, hắn bỗng bị đánh bật lại, lơ lững giữa chừng không.
Trần Nghị, Trần Bảo thấy thế khấp khởi mừng thầm. Trần Bảo vội rướn người, vung quyền đấm tới. Như có thần giao cách cảm, Trần Nghị ngoái lại nhìn, rồi cũng cong chân đá thẳng vào đầu quyền của Trần Bảo.
Âm thanh trầm thấp vang lên, lực đạo mạnh mẽ đẩy Trần Nghị bay vút tới như tia chớp. Hắn nâng đao theo thủ thế của Lưu Tinh Phá, chuẩn bị cho một kích chí mạng, nhưng vừa truyền khí vào, kinh mạch liền trở nên đau buốt, khiến Huyền Khí tản mát không thể tụ hợp. Hắn cau mày, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng địch nhân đã ở ngay trước mặt, không cho hắn có nhiều thời gian.
Hồ Lợi là Luyện Thể tám thành, da thịt cứng rắn như thép, nên nếu là công kích bình thường có lẽ chỉ đủ sức làm hắn trọng thương chứ không thể lấy mạng, như vậy e rằng cuộc truy đuổi sẽ tiếp diễn một lần nữa. Nhưng giờ đây hắn cảm giác mình đã không thể tiếp tục, e rằng sau chiêu này hắn sẽ kiệt sức, yếu đuối còn thua cả một người bình thường không biết dùng khí. Bỗng hắn chợt nghĩ, nếu như thanh đao này cũng có thể dùng khí thì tốt, rồi linh quang trong đầu hắn lóe lên:
"Đao không dùng được, nhưng ta thì có thể."
Nghĩ là làm ngay, hắn thả lỏng tinh thần, nhắm mắt tưởng tượng thanh đao trên tay như một phần cơ thể, rồi từng chút từng chút truyền khí vào.Dòng khí mới đầu còn mỏng manh, sau tăng dần tăng dần trở nên đồng nhất với cơ thể hắn.
Thành công.
Hắn mở bừng mắt, cố gắng dồn tất cả lượng khí còn lại vào thân đao.
Kể ra thì lâu, nhưng chuyện suy nghĩ diễn ra chỉ trong tích tắc, nhìn địch nhân đã ở ngay trước mặt, hắn hét lớn cong tay đâm thẳng vào tim Hồ Lợi.
Thanh đao xuyên thủng cơ thể Hồ Lợi đến tận cán, dư lực còn đẩy hắn bay tới, cả người và đao cắm thẳng vào thân cây đối diện mới ngừng lại.
Thế nhưng giờ đây Hồ Lợi đang vô cùng hối hận với quyết định của mình, bởi lẽ đã bỏ chạy một khoảng thời gian khá lâu nhưng hắn vẫn không thể nào cắt đuôi hai anh em Trần Nghị.
Giờ khắc này, hắn ước gì trước kia mình đã bỏ chút thời gian để học Khinh Công, như thế không phải chuyện này sẽ trở nên rất dễ dàng sao. Hắn cảm thấy mọi thứ sư phụ dạy mình đều là cứt chó.
Người ta thường nói ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, điều này là chí lý.
Gì chứ? Nói vậy không đúng?
Giữ được mạng trước muốn cái gì từ từ nói sau, mạng còn không giữ được, đánh đấm cái gì?
Nói thì nói vậy nhưng có được thế cục giằng co như bây giờ đối với hắn đã là chuyện khó. Trần Nghị, Trần Bảo đối với địa hình vô cùng quen thuộc, lại không bị thương, thể lực vượt trội, nếu không nhờ hắn ý chí cầu sinh mãnh liệt, ắt hẳn đã bị đuổi kịp.
"Nếu không chạy thoát, kẻ bỏ mạng chắc chắn sẽ là mình."
Nghĩ vậy, Hồ lợi liền điên cuồng cắn răng cắm đầu chạy đi, mọi chướng ngại vật hắn đều như không thấy. Nào bụi gai, cành cây, hắn đều dùng thân xác của mình hung hăng vượt qua, phá hết mọi rào cản, có thể nói là chạy không cần mạng, tốc độ trở nên nhanh hơn không ít, một đường thẳng tắp. Cảnh giới của hắn đã là Ngưng Khí Luyện Thể tám thành, da thịt cơ bắp trải qua rèn luyện đã trở nên vô cùng cứng rắn, nên việc liều mạng chạy này ngoài tốn hao thể lực nhiều hơn thì không để lại trên người hắn vết thương nào.
Trần Nghị thấy Hồ Lợi điên cuồng gia tăng tốc độ, mặt không đổi sắc, vẫn chăm chỉ đuổi theo, hồn nhiên chạy vào lối đi Hồ Lợi đã tốn biết bao thể lực mở ra sẵn. Hắn nhìn Hồ Lợi như nhìn một kẻ ngốc, thầm nghĩ phải chăng sợ chết đến điên rồi. "Hung hăng lên thì sao chứ, ta cứ việc đuổi theo lối mòn ngươi tạo ra, không tin ngươi có thể trốn thoát." Trần Nghị thầm nghĩ rồi cũng vận sức nhiều hơn một chút.
Trần Bảo chạy theo sau Trần Nghị, nhìn Hồ Lợi hơi nhếch miệng cười, chiến thắng trong tầm tay khiến tâm tình hắn trở nên thoải mái hơn không ít, mệt mỏi của một đêm chiến đấu cũng giảm đi nhiều.
Hai anh em không hề biết rằng, nguy hiểm tiềm tàng của độc tố trên người vẫn đang treo trên đầu.
Chạy được một đoạn, quay đầu lại nhìn, Hồ Lợi mới vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra, ức chế chửi thề:
- Khốn nạn.
Vết thương của hắn ngày càng chảy nhiều máu, ướt đẫm cả y phục, càng để lâu, e rằng đối với hắn càng bất lợi. Tuy rằng hai tên nhóc kia cũng đang trúng độc chỉ chờ phát tác, cuộc chiến bây giờ trở thành cuộc tỷ thí sức bền xem ai sẽ là người ngã xuống trước, chưa đến lúc cuối cùng chưa biết được hưu chết về tay ai. Nhưng hắn trước giờ không có thói quen phó mặc cho số phận, hắn vừa chạy, vừa cố gắng suy nghĩ để tìm ra đối sách.
Kẻ làm ác không bao giờ muốn tin vào số phận hay ý trời, thậm chí sợ hãi nó.
.......
Mặt trời đã bắt đầu ló dạng, chân trời ánh lên những tia nắng đầu tiên, báo hiệu một ngày ấm áp, nhưng theo lượng máu chảy ra ngày càng nhiều, cõi lòng Hồ Lợi lúc này đang càng ngày càng trở nên lạnh giá.
Hắn nát óc suy nghĩ, cũng chỉ còn cách chạy về tới thôn làng, cầu cứu Lại Tiểu Thúy, hoặc ít nhất có thể khống chế môt thôn dân nào đó làm bùa hộ mạng. Dù sao sống với nhau bao nhiêu năm, ắt hẳn chúng không thể thấy chết không cứu. Thế nhưng hắn lại nghi ngờ không biết liệu mình có đủ sức chạy về tới đó hay không, với vết thương và lượng máu chảy ra ngày càng nhiều, e rằng điều đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày.
Trần Nghị và Trần Bảo cũng có khổ mà không thể nói, ngày hôm nay đối với bọn hắn có quá nhiều biến cố. Vui vì tu luyện tiến bộ chưa được bao lâu, thì lại nhận được tin mẹ mình mất đi, cả hai chìm trong đau khổ, sự ra đi của bà đã để lại vết thương trong lòng hai người chẳng thể phai mờ. Còn chưa kịp nguôi ngoai, thì lại phát hiện cái chết của bà là một âm mưu được sắp đặt, thù hận trào dâng khiến hai người bắt đầu bước đi trên con đường trả thù, tâm tư nặng trĩu. Vui, buồn, hờn, giận... Kích động, thù hận rồi thỏa mãn... Biết bao cảm xúc đan xen khiến tinh thần họ đã trở nên quá mệt mỏi, nhất là đối với Trần Nghị hôm nay đã trải qua sự biến đổi về tâm lý lớn nhất trong đời. Đã thế từ khi bắt đầu kế hoạch tới giờ, bọn họ cả đêm thiết đặt cạm bẩy, sau đó Trần Bảo triền miên chiến đấu, Trần Nghị cũng tập luyện một kích cuối cùng của mình không biết bao nhiêu lần. Cơ thể, cũng đã vô cùng rệu rã.
Hai người tuy vẫn gắng sức đuổi theo, nhưng bước chân giờ trở nên nặng như đeo chì, cơ thể mệt mỏi, chỉ vì quyết tâm trả thù mà gắng gượng chống chọi. Chúng biết rằng nếu lần này để hắn chạy thoát, thì sẽ không bao giờ tạo được cơ hội như vậy nữa. Cũng may ý chí cả hai đều rất mạnh mẽ, nên đã chèo chống cho cơ thể vượt qua được tất cả điều này, từng bước từng bước im lặng đuổi theo.
Trong lúc đôi bên đều đang lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bỗng ở phía xa xuất hiện một bóng người thấp thoáng, thấy dị động, Hồ Lợi trong lòng thầm vui mừng, gia tăng sức lực chạy nhanh về hướng có bóng người.
Có biến cố là có cơ hội.
Trần Nghị, Trần Bảo cùng lúc cũng phát hiện có sự lạ, Trần Nghị cau mày, không biết là thôn dân, hay là Hồ Lợi lại có đồng bọn trợ giúp? Nhưng dù có là thế nào, hắn vẫn mặc kệ, không thành công thì thành nhân. Trần Nghị cố gắng đẩy nhanh bước chân phóng người đuổi theo.
Khi đã muốn làm một điều gì đó, mọi vấn đề khác đều không quan trọng, cái quan trọng chỉ là có đủ quyết tâm hay không mà thôi.
Trần Bảo nhìn bóng hình phía xa, hắn suy nghĩ đơn giản, đã là huynh đệ, huynh đi đâu đệ sẽ theo đó. Rồi cũng cố gắng chạy theo sau Trần Nghị.
Ba bóng người nhanh chóng chạy đi, tiến về phía trước.
......
Mạnh Tự Cường ngồi trầm ngâm, chăm chú quan sát vết cỏ bị dẫm nát, rồi suy đoán phương hướng chủ nhân của nó, sinh sống nơi núi rừng, mọi thôn dân ở đây đều am hiểu một ít kỹ thuật của thợ săn như đặt bẫy, truy tung.
Từ lúc nghe được câu chuyện của Lại Tiểu Thúy cùng Hồ Lợi, lại nhớ tới những ánh mây đỏ rực ở góc trời nam thôn, hắn luôn cảm thấy bất an. Lặng lẽ giấu cha đến nơi quan sát, hắn mới phát hiện căn nhà của mẹ con Trần Nghị đã cháy rụi không còn chút gì. Hắn lo lắng sợ rằng mẹ con họ đã xảy ra chuyện, nên tối nay khi Hồ Lợi vừa khởi hành được một lúc, hắn liền rời khỏi nhà lặng lẽ bám theo.
Là thanh niên lớn tuổi nhất ở trong thôn, Mạnh Tự Cường luôn có tính bao che khuyết điểm, với thanh niên Bắc thôn là như vậy, với tất cả anh em thôn Đôn, cũng là như vậy. Tiếp xúc đã lâu, hắn luôn tin rằng lời Hồ Lợi nói mẹ Trần Nghị đánh cắp bảo vật của môn phái hắn là bịa đặt. Dù cho điều đó có là sự thật, thì hắn cũng không thể để tên kia làm hại đến họ. Tuy không cho rằng võ nghệ của mình cao hơn Hồ Lợi, nhưng hắn vẫn đi, thầm nghĩ biết đâu mình có thể giúp được gì đó. Dẫu sao quyền cước của mình tuy không xuất sắc, nhưng cũng không tệ. Hắn đắc ý thầm nghĩ, rồi đứng dậy chuẩn bị xuất phát. Bỗng vừa ngước lên đã thấy ba người Hồ Lợi kẻ trước người sau truy đuổi về hướng mình.
Nghi hoặc nhìn Trần Nghị và Trần Bảo đang đuổi ở phía sau, hắn hơi có chút ngẩn ngơ.
"Tại sao so với suy nghĩ của ta lại khác như vậy, chẳng phải ta đến đây để giúp hai anh em chúng sao, như thế này, ta có nên quay về?"
Rồi chợt nhìn cánh tay của Hồ Lợi đã đứt đến tận gốc, máu tươi không ngừng rỉ ra, Mạng Tự Cường âm thầm khiếp sợ.
"Là chúng làm sao, từ lúc nào mà chúng đã có bản lãnh lớn đến như vậy."
Bên kia Hồ Lợi bước chân càng ngày càng gấp, chẳng mấy chốc đã đến gần, hắn vui mừng nhận ra bóng người nhìn thấy là Mạnh Tự Cường. Cha con tên này bình thường đều rất nghe lời, lần này xem như được cứu rồi, nghĩ vậy hắn liền hét lớn:
- Mau ngăn cản hai tên phía sau lại, thành công ta sẽ tiến cử ngươi vào nội môn, tương lai của ngươi sẽ là vô hạn.
Trần Nghị và Trần Bảo biến sắc, thường ngày Hồ Lợi đều cư ngụ ở nhà Mạnh Tự Cường, nay nghe y nói như vậy, e rằng giao tình giữa hai bên không cạn, sự việc e rằng có biến. Nghĩ như vậy nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mạnh Tự Cường nghe thấy lời của Hồ Lợi, chỉ liếc nhìn hắn, lòng đầy khinh miệt. Đối với kẻ chính nhân quân tử, đem lợi ích ra trao đổi chẳng khác nào tát vào mặt họ.
Cảm nhận được suy nghĩ của Mạnh Tự Cường từ trong ánh mắt, Hồ Lợi có chút nóng nãy, thầm nghĩ tên này thật không biết điều, giả vờ thanh cao cái gì. Tuy vậy nhưng hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội này, suy nghĩ xoay chuyển, hắn lại hô lên:
- Có nhìn thấy cánh tay của ta không, chính là do bọn chúng ra tay, chúng không phải hiền lành như vẻ ngoài, chỉ là cố giả vờ để che đậy ác tâm. Đợi khi chúng hoàn thành mục đích nơi đây, thôn dân các ngươi cũng đừng mong có ngày yên ổn.
Nghe Hồ Lợi nói, Mạnh Tự Cường có chút chột dạ, khẽ nhíu mày. Hắn cùng bọn Trần Nghị, Trần Bảo tuy vì hai thôn Nam Bắc tranh chấp mà thường đánh nhau, nhưng đều là do đầu trọc em họ hắn dẫn chuyện. Tuổi trẻ thường không để bụng, ngoài chuyện đó ra đôi bên cũng coi như có chút giao tình, trong công việc giúp đỡ qua lại cũng không ít. Thường xuyên giao tiếp, hắn tin rằng mình hiểu con người của bọn chúng, tuyệt không phải hạng người độc ác. Nhưng lại nhìn vết thương rõ ràng trên người Hồ Lợi, cùng việc cả hai thực sự đang truy sát hắn, người bình thường không thể có bản lãnh lớn đến như vậy. Mạnh Tự Cường cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên có chút mơ hồ, quan trọng nhất là Trần Nghi, Trần Bảo đều im lặng không một lời giải thích.
Trần Nghị, Trần Bảo không phải không muốn giải thích, mà là không biết phải nói như thế nào. Vết thương ấy thực sự là do bọn bọn họ gây ra, trong lúc đuối lý nhất thời chỉ biết im lặng. Đều là tuổi trẻ bồng bột, không đủ sự ranh ma và giảo hoạt của cuộc đời, làm sao đấu lại miệng lưỡi của Hồ Lợi bao nhiêu năm sống nhờ gian trá. Bởi thế cho nên đa số trong những cuộc tranh cãi, kẻ thật thà luôn chịu phần thiệt về mình, dù đúng hay sai.
Thấy Mạnh Tự Cường đã có chút lay động, Hồ Lợi liền bồi thêm một câu:
- Sự thật rành rành trước mắt, ngươi còn chần chờ cái gì?
Đang không biết phải làm thế nào, nghe Hồ Lợi hét, Mạnh Tự Cường theo bản năng cúi xuống nhặt một khúc cây to cầm trên tay.
Hồ Lợi trông thấy như vậy, biết Mạnh Tự Cường đã mắc câu, vui mừng vội vã chạy tới.
Trần Nghị âm trầm nhíu mày, lạnh lùng thầm nghĩ:
"Ta và huynh tuy rằng hay đánh nhau, nhưng đều là do gã trọc dẫn dắt, từ trước đến giờ chúng ta vẫn luôn tương kính như tân. Nhưng hôm nay nếu huynh chưa phân biệt phải trái đã ra tay cản ta, thì buộc lòng ta cũng phải hạ gục huynh."
Trong lòng quyết định, Trần Nghị nhanh chân đuổi theo sát nút, thanh đao chỉ xéo xuống đất, sẵn sàng ra tay.
Hồ Lợi phóng tới nơi Mạnh Tự Cường đang đứng, trong lúc hắn đang nghĩ rằng mọi việc cuối cùng cũng đã ổn thì bỗng đâu sự tình có biến. Mạnh Tự Cường đang tâm trạng rối bời không biết phải làm thế nào, nhưng khi Hồ Lợi chạy ngang qua, hắn liền có quyết định, gần như là theo bản năng nâng cây, dùng hết sức lực hét lớn quật ngang vào người hắn:
- Thiết Tỏa Hoành Giang.
Đôi khi quyết định một việc nào đó, không phải dựa trên thiện ác, đúng sai. Chỉ đơn giản là dựa vào ai là người thân thiết với mình. Ngươi là bằng hữu, là huynh đệ của ta, ta liền đứng về phía ngươi. Ngẫm lại khi có chuyện gì đó xảy ra, người thân của mình không đi bênh vực, mà lại bênh vực người ngoài, người như thế có thể đi chết được rồi.
Khúc cây to đập mạnh vào người Hồ Lợi.
Quá bất ngờ, Hồ Lợi không tránh né kịp, cũng không kịp bày ra tư thế phòng vệ nào. Nhưng nhờ đã tám thành Luyện Thể, Mạnh Tự Cường lại không biết dùng khí, nên sát thương không có gì đáng nói, tuy vậy phản lực cũng đủ để ngăn chặn bước tiến của Hồ Lợi. Đang lao tới, hắn bỗng bị đánh bật lại, lơ lững giữa chừng không.
Trần Nghị, Trần Bảo thấy thế khấp khởi mừng thầm. Trần Bảo vội rướn người, vung quyền đấm tới. Như có thần giao cách cảm, Trần Nghị ngoái lại nhìn, rồi cũng cong chân đá thẳng vào đầu quyền của Trần Bảo.
Âm thanh trầm thấp vang lên, lực đạo mạnh mẽ đẩy Trần Nghị bay vút tới như tia chớp. Hắn nâng đao theo thủ thế của Lưu Tinh Phá, chuẩn bị cho một kích chí mạng, nhưng vừa truyền khí vào, kinh mạch liền trở nên đau buốt, khiến Huyền Khí tản mát không thể tụ hợp. Hắn cau mày, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng địch nhân đã ở ngay trước mặt, không cho hắn có nhiều thời gian.
Hồ Lợi là Luyện Thể tám thành, da thịt cứng rắn như thép, nên nếu là công kích bình thường có lẽ chỉ đủ sức làm hắn trọng thương chứ không thể lấy mạng, như vậy e rằng cuộc truy đuổi sẽ tiếp diễn một lần nữa. Nhưng giờ đây hắn cảm giác mình đã không thể tiếp tục, e rằng sau chiêu này hắn sẽ kiệt sức, yếu đuối còn thua cả một người bình thường không biết dùng khí. Bỗng hắn chợt nghĩ, nếu như thanh đao này cũng có thể dùng khí thì tốt, rồi linh quang trong đầu hắn lóe lên:
"Đao không dùng được, nhưng ta thì có thể."
Nghĩ là làm ngay, hắn thả lỏng tinh thần, nhắm mắt tưởng tượng thanh đao trên tay như một phần cơ thể, rồi từng chút từng chút truyền khí vào.Dòng khí mới đầu còn mỏng manh, sau tăng dần tăng dần trở nên đồng nhất với cơ thể hắn.
Thành công.
Hắn mở bừng mắt, cố gắng dồn tất cả lượng khí còn lại vào thân đao.
Kể ra thì lâu, nhưng chuyện suy nghĩ diễn ra chỉ trong tích tắc, nhìn địch nhân đã ở ngay trước mặt, hắn hét lớn cong tay đâm thẳng vào tim Hồ Lợi.
Thanh đao xuyên thủng cơ thể Hồ Lợi đến tận cán, dư lực còn đẩy hắn bay tới, cả người và đao cắm thẳng vào thân cây đối diện mới ngừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương