Quần Long Tranh Bá
Chương 17: Vịnh hạ long
Trọng Giang nâng ly khẽ nhấp một ngụm, như kể một chuyện không liên quan đến mình, chậm rãi nói:
- Gia cảnh của ta có gì đáng nhắc đến. Cả nhà ta có thể bước vào Vong Ngã tu luyện cũng chỉ có mình ta. Sau này các ngươi sẽ phát hiện, tu luyện càng lâu, càng sẽ thêm thấu hiểu nỗi sầu của sinh ly tử biệt. Nhìn những người thân bên cạnh mình từng người ngày một già yếu rồi chết đi, đó là một trải nghiệm chứa không ít bi thương, mãi cho đến khi ngươi hoàn toàn cô độc. Bước vào con đường này là phải xác định mình thuộc về một khung trời khác, không còn thuộc về thế nhân bình lặng. Năm tháng dằng dặc, ba trăm năm trôi qua có những khi trở lại cũng chỉ là cảnh còn người mất.
- Con người luôn mong muốn có thể tu luyện, hướng tới trường sinh bất tử, nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, liền hoang mang con đường đó liệu có thật là con đường đúng hay không.
Trần Nghị gật đầu đồng cảm:
- Nếu được lựa chọn ta thà chỉ là một người bình thường, nhưng có thể bên cạnh mẹ ta an an ổn ổn mà hưởng thụ cuộc sống yên bình.
rần Bảo hơi chút tỉnh táo lại,trong hơi men đăm chiêu nói:
- Dù là người bình thường cũng không thể thoát khỏi vì cuộc sống đầy đủ mà mãi vất vả truy cầu tài phú, nhưng đến khi quay đầu thì sự yên ấm của gia đình cũng đã chẳng còn, dù có muốn tìm lại thì cũng đã muộn.
Hắn nhớ đến người cha ra đi biệt tích của mình. Cũng không biết hiện giờ ông đã mất hay yên ổn ở một nơi nào đó mà mười mấy năm đều không trở về. Nhưng đối với hắn điều đó cũng chẳng quan trọng, dù có trở về thì ông ta và hắn cũng không thể tạo ra nổi cái gọi là gia đình. Khác với Trần Nghị lòng vẫn thèm khát tình phụ tử, đối với hắn từ khi hiểu chuyện đã thầm nói với bản thân mình không hề có cha rồi. Dù là mỗi người mỗi cách nghĩ nhưng có lẽ cũng chính vì có chung sự ưu tư này nên tình cảm hai anh em khắng khít đến kỳ lạ.
Trần Nghị tiếp lời:
- Yên bình là hạnh phúc, điều này có mấy ai hiểu được.
Trọng Giang hết nhìn Trần Nghị lại Trần Bảo, trợn mắt nói:
- Hai tiểu tử này uống say lại nói nhiều như vậy, cho hai ngươi uống rượu thật sự là sai lầm, sai lầm...
Trần Bảo nghe vậy bật cười khanh khách, đoạn nói lảng sang chuyện khác:
- Thúc nói cái gì mà ba trăm năm, ta nghe có chút không hiểu?
Trọng Giang cười cười nói:
- Ngươi nhìn ta, đoán xem thử ta bao nhiêu tuổi.
Trần Bảo nhìn Trọng Giang, gương mặt ông rất đẹp, góc cạnh rõ ràng không có lấy một nếp nhăn, khiến ông trông như chỉ vừa bước vào lứa tuổi trung niên. Nhưng đôi mắt sâu hun hút kia lại mang đến cảm giác già cỗi như trải qua vô hạn năm tháng tang thương, trong nhất thời khiến hắn thật khó mà đoán định. Trần Bảo nhún vai chả sao cả, vừa bốc một miếng da heo cho vào trong miệng, vừa nói với Trọng Giang, giọng điệu hết sức chân thành:
- Nói chung là rất đẹp trai nha.
Trọng Giang dĩ nhiên biết Trần Bảo đang trêu chọc mình, nhưng cũng ha ha hùa theo:
- Thằng nhóc dẻo miệng, ta năm nay đã hơn ba trăm tuổi rồi, đẹp trai không hợp với ta, là oai phong. - Ông hài hước nhìn Trần Bảo - Nhớ, là oai phong.
Trần Bảo đang gật gù nghe bỗng giật mình, vỗ bàn đứng bật dậy, nhìn Trọng Giang kinh ngạc hỏi:
- Ba trăm tuổi? Thúc không phải thúc đang nói đùa đó chứ?
Trọng Giang tròn mắt nhìn Trần Bảo:
- Có cần phải kinh ngạc đến vậy không? - Đoạn ông giải thích - Bước vào Vong Ngã là đã bước một bước chân trên con đường siêu thoát phàm tục, thọ mệnh kéo dài. Vong Ngã Chi Cảnh giữ cho khí tức sinh mệnh không thất thoát, đừng nói là ta, ngay cả hai ngươi nếu như không tổn hao Huyền khí để chiến đấu hay chữa thương, đều có thể sống đến 200 tuổi.
Đưa tay rót cho Trần Nghị một ly rượu, ông nói tiếp:
- Tu luyện càng về sau tuổi thọ càng kéo dài. Tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân khi cơ thể hoàn toàn biến thành linh thể, trên cơ bản là đã tới được trường sinh, thọ cùng thiên địa.
Trần Bảo há to miệng không ngậm lại được, kinh ngạc không nói nên lời, không ngờ tu luyện còn có thể giúp người ta trường sinh. Trần Nghị hơi có điều suy nghĩ, ngắm nhìn ly rượu trong tay, chợt nói:
- Ta nhìn chú chỉ như trung niên, không hề có dáng dấp của người đã ba trăm tuổi.
Trọng Giang nâng bầu rượu uống một ngụm, đoạn giảng giải:
Sau khi hóa thân linh thể thì phải chịu thiên kiếp công kích, nếu thành công vượt qua, linh thể hóa hình, ngươi sẽ tự chọn lấy cho mình một diện mạo ở hiện tại hoặc từng có trong quá khứ, chính thức bước vào cảnh giới Cải Lão Hoàn Đồng. - như nhớ ra điều gì đó, ông lại nói - Diện mạo này sẽ theo ngươi suốt quảng đời còn lại.
Trần Bảo tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, có chút nghi hoặc hỏi:
- Vậy sao chú không lấy lại dáng vẻ như lúc thanh niên, mà lại già như vậy?
Trọng Giang trợn mắt nói:
- Ngươi thử tưởng tượng ngươi mang trong mình linh hồn của một lão già ba trăm tuổi, lại vác gương mặt của một tên nhóc miệng còn hôi sữa chạy đi khắp nơi, sẽ là một chuyện vô sỉ và buồn cười đến mức nào. Đa phần những người chọn diện mạo thời tuổi trẻ đều là nữ nhân, hoặc những tên có tâm lý méo mó. Ta cũng không nhàm chán đến mức ấy.
Trần Bảo ngồi xuống, lại với tay gắp một miếng hột vịt bắc thảo, nhai nhồm nhoàm tò mò hỏi:
Vậy suốt ba trăm năm qua, ắt hẳn chú đã đi rất nhiều nơi, có lẽ đã tham quan hết phong cảnh của lục địa. Có thể kể cho ta nghe với được không?
Trọng Giang cười cười:
- Đi hết đại lục sao, nào có dễ vậy. Tân Giới đại lục vô cùng rộng lớn, những nơi mà người ta khai phá chỉ chiếm chưa tới nữa phần. Còn lại những bí cảnh hiểm địa có thể nói nhiều không kể xiết, chúng bí ẩn, và cũng tràn đầy nguy hiểm, nên quanh năm đều không có dấu chân người. Còn những nơi ta đã từng đi qua hả. - Lắc lắc bầu rượu rỗng, Trọng Giang cười chỉ về hướng tủ sách - Không có rượu uống hình như chưa có hứng kể ha ha.
Trần Bảo nhìn Trọng Giang trề môi, đoạn đứng lên đi lấy rượu. Lúc nãy ngồi yên thì không sao, đứng dậy hắn mới cảm nhận được, thì ra mình thật sự say rồi. Bước thấp bước cao tiến về phía tủ sách, thầm nghĩ không hiểu sao Giang thúc lại có sở thích hố người như vậy. Uống rượu thì bằng ấm trà. Chỗ giấu rượu lại là trong tủ sách. Hắn ác ý nghĩ liệu có phải vì sống đã quá lâu nên sinh ra thói hư tật xấu, hay tâm lý có phần hơi méo mó như thúc ấy từng nói hay không, rồi bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Trọng Giang không biết suy nghĩ của Trần Bảo, nếu không e rằng sẽ lấy ghế đập chết hắn. Đưa tay cầm lấy bình rượu Trần Bảo vừa tiến lại đưa sang, rót đầy ba ly, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhìn Trần Nghị bắt đầu kể lại:
- Cảnh đẹp trong thiên hạ quả thật là nhiều vô số, Việt quốc cũng vậy, thời gian mới kết giao với cha ngươi, ta cũng đã đi qua không ít. Đẹp nhất phải kể đến Vịnh Hạ Long, nằm trong danh sách bảy kỳ quan thiên nhiên của thế giới. Vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long được tạo nên từ ba yếu tố: Đá, nước, bầu trời. Vịnh Hạ Long có diện tích bao trùm gần ngàn dặm. Chỉ riêng khu vực trung tâm đã trải rộng hai trăm dặm với hơn 775 hòn đảo lớn nhỏ, phần lớn là đảo đá vôi với muôn hình vạn trạng, đều có nét riêng. Hòn Rồng giống như một con rồng đang bay lượn trên mặt nước, hòn Lã Vọng lại giống như một ông lão đang ngồi câu cá, hòn Đầu Người như gương mặt của một ai đó đang hướng về đất liền, nơi ngươi có thể thuê thuyền ra Vịnh.
- Đứng trên thuyền tiến dần ra khơi, mỗi vị trí, góc nhìn sẽ mang đến cho ngươi những bức họa khác biệt, có nơi là những hòn đảo quần tụ nhìn xa ngỡ như chồng chất lên nhau, cũng có nơi sẽ thấy chúng dọc ngang xen kẽ, tạo thành tuyến chạy dài hàng dặm như một bức tường thành. Không những thế tùy vào thời điểm, dưới tác động của ánh nắng, mặt biển và bầu trời, họa tiết, màu sắc của đảo núi trong mắt ngươi lại biến đổi không hề tuân theo một quy tắc nào, mang đến cho ngươi vô vàn cảm nhận. Vịnh Hạ Long là một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ, nơi thiên nhiên giao hòa hoàn hảo với đất trời khiến vẻ đẹp sinh sôi vô hạn, mỗi lần ngắm lại khiến ta cảm nhận thêm một điều mới lạ... Hệ thống hang động nơi đây cũng là cảnh đẹp không thể bỏ qua...
Cứ thế, Trọng Giang vừa uống rựu vừa chậm rãi kể về những thắng cảnh mình đã đi qua, vừa là kể, vừa là hồi ức.
Trần Bảo chống cằm, mắt lim dim say mê lắng nghe, rồi gục đầu lên bàn, từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ hôm nay hắn sẽ có cho mình một giấc mộng đẹp.
Trần Nghị nhìn Trần Bảo cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thằng nhóc này uống say như vậy. Buông ly rượu trên tay, Trần Nghị đứng dậy, tiến tới nhẹ nhàng quàng tay hắn lên vai, chầm chậm dìu về phòng ngủ. Trọng Giang cũng đã ngưng kể, nhìn bóng lưng hai người khuất dần sau cánh cửa, ông thở hắt ra. Dù đi qua bao nhiêu cảnh đẹp, cũng không gì đẹp bằng hình ảnh nàng ngồi ngắm tuyết rơi trên đỉnh Tố Nữ Phong. Dù có qua vạn dặm non sông. Nơi trong lòng mỗi người luôn hướng về, chỉ có một.
Nhẹ khép lại cánh cửa phòng ngủ, Trần Nghị quay lưng đưa mắt nhìn về phía bàn rượu. Trọng Giang đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ còn trên bàn từng đĩa thức ăn vương vãi và vài bình rượu ngã chỏng chơ.
Tiến đến cầm lấy một bình Bàu Đá, Trần Nghị trở ra trước nhà, ngồi tựa vào cổng ngẩng đầu ngắm trăng, lặng yên suy nghĩ và độc ẩm.
Gió thổi vi vu vờn qua làn da khiến hắn cảm thấy có chút lạnh, dạo này hắn thường xuyên có cảm giác lạnh lẽo như vậy. Bỗng Trần Nghị nghe văng vẳng đâu đó theo cơn gió có tiếng sáo trầm trầm nhẹ nhàng vọng lại.
Là Giang thúc đang thổi khúc Đại Đạo Độc Hành."
Trần Nghị mỉm cười thầm nghĩ ngoài tật xấu uống rượu và thích hố người, kể ra Giang thúc có thể được gọi là một phong lưu tài tử. Vừa biết làm thơ, lại biết thổi sáo, gương mặt anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, ắt hẳn thời trai trẻ thúc ấy được rất nhiều nữ nhân mến mộ. Hắn vừa nghĩ, vừa yên lặng chú ý lắng nghe.
Tiêu vẫn là tiêu đó, khúc vẫn là khúc đó, nhưng hôm nay lắng nghe cảm giác như đã khác, nó không còn là một nỗi buồn man mác u hoài, mà đã trở nên sâu lắng, nặng nề. Có lẽ đối với thúc ấy giờ đây con đường phải đi mới thật sự chỉ còn là độc bước.
Tâm khác, sáo cũng khác.
Cảm nhận được sáo khúc, nhận ra được tâm trạng của Trọng Giang thay đổi, nhưng hắn lại không nhận ra, hắn, cũng đã đổi thay. Từ một kẻ mù mờ âm nhạc, hắn đã có thể cảm nhận được tình và ý trong sáo khúc. Con người càng trải qua nhiều đau thương, cảm nhận về cuộc sống càng trở nên sâu sắc.
Đời khác, tâm cũng khác.
Áng mây che khuất vầng trăng lãng đãng trôi đi, Trần Nghị nhìn thấy Trọng Giang đang đứng trên ngọn tre, nặng nề thả xuống mặt đất từng âm điệu u buồn ai oán. Phải chăng để trở thành kẻ mạnh, để đứng ở nơi cao nhất, sẽ luôn phải hứng chịu gió lớn và cô độc.
Đại Đạo Độc Hành, mình ta độc bước, ngẫm lại cuộc đời còn có mấy ai.
Kẻ mạnh, hắn không muốn làm. Cao thủ, hắn không muốn làm.
Đêm cứ thế dần trôi, Trần Nghị ngồi lắng nghe tiếng sáo trĩu nặng tâm tư, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ với đôi lông mày nhíu chặt.
...........
Sáng sớm tinh mơ, thiên không vẫn tỏa ra cho đại địa từng mảng sương mờ khiến cảnh sắc thêm phần mông lung huyền ảo. Đâu đó tiếng chim hót líu lo gọi bầy như báo hiệu một ngày nắng mới.
Trần Bảo dậy từ rất sớm, vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua.
"Rượu này thật tốt, chẳng những ngủ dậy không gây nhức đầu mà tinh thần còn sảng khoái như vậy."
Hắn vừa rửa chén xong, lấy khăn lau tay, bốc một cái đùi gà hôm qua chừa lại đưa lên miệng, vừa ngẫm nghĩ vừa vui vẻ đi ra khỏi nhà.
Bầu trời đã bắt đầu chiếu xuống khu rừng từng tia nắng nhẹ. Trần Bảo đứng trước cửa nheo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy có chút quái lạ, sáng nay cả hai người không biết đều biến đi đâu mất, thầm nghĩ Trần Nghị có lẽ dậy sớm tập luyện như mọi hôm, hắn dợm bước vào rừng tìm kiếm.
........
Trần Nghị cũng đã thức dậy từ sớm, người dân thôn Đôn nói riêng và Gia Lai nói chung thường đều rất siêng năng.
Hôm nay Trần Nghị không tập luyện như mọi hôm mà đang diễn luyện Tiêu Dao Bộ, vừa bước, vừa dụng lực khắc sâu dấu chân lên mặt đất, hoàn thành vừa xong thì Trần Bảo cũng vừa đi tới nơi. Từ xa hắn kêu lớn:
- Ca!
Trần Nghị điềm tĩnh chờ Trần Bảo tiến lại. Hắn quan tâm hỏi:
- Ta tưởng đệ phải dậy rất muộn. Sao, hôm qua uống say có mệt không?
Trần Bảo nhe răng cười:
- Một chút cũng không nha, Giang thúc nói đúng, rượu này quả thật là rượu ngon. - Chợt hướng mắt về những vết chân phía sau lưng Trần Nghị, hắn tò mò hỏi - Huynh đang làm gì vậy?
Trần Nghị quay lưng lại, đưa tay chỉ Trần Bảo:
- Những vết chân này là bước chân trong bộ pháp Tiêu Dao Bộ, ta nghe Giang thúc nói với bộ pháp này đệ có cảm ứng rất tốt, nếu có thể càng nắm vững nó, sẽ mang lại lợi ích không nhỏ. Xem cho kỹ.
Nói xong Trần Nghị tiến vào trung tâm, bắt đầu diễn luyện Tiêu Dao Bộ một cách chậm rãi. Vừa bước, hắn vừa diễn giải cho Trần Bảo những tâm đắc của mình.
Bất cứ Huyền Kỹ nào dù là Công Pháp hay Bộ Pháp đều có cái hồn của nó, nắm được cái hồn này, việc tu luyện sẽ như nước chảy thành sông.
Tiêu Dao Bộ, hồn cốt tại Tiêu Dao. Tiêu dao, là tự do tự tại, là phiêu du, không ràng buộc, không gò bó. Vì không ràng buộc gò bó, nên Tiêu Dao Bộ luôn nhẹ nhàng thanh thoát, vì tự do tự tại, nên bước chân đạp xuống luôn ở nơi mà sát chiêu của đối thủ không thể vươn tới.
Bước xong bước chân cuối cùng, Trần Nghị ngoắc tay gọi Trần Bảo:
- Tiến vào đi.
Trần Bảo hưng phấn gật đầu, bước nhanh vào khoảng đất trung tâm. Cuối cùng hắn cũng đã có thể tu luyện Huyền Kỹ.
Trần Nghị vừa quan sát Trần Bảo tập luyện, vừa chỉnh sửa cho hắn những động tác chưa đúng. Hắn không có khả năng Ký Ức Truyền Tin như Trọng Giang, chỉ có thể dùng những cách cơ bản nhất này hướng dẫn cho Trần Bảo. Thực tế xem ra, cũng không kém phần hiệu quả.
Nhìn Trần Bảo dần thành thục, khi cảm thấy yên tâm, Trần Nghị trầm giọng nói:
- Huyền Kỹ, quan trọng nhất ở một chữ nhanh. Dù Bộ Pháp của đệ có tinh diệu đến mấy nhưng lại quá chậm chạp, thì cũng chỉ là đưa thân vào đao của đối thủ. Từ giờ đệ phải đẩy nhanh tốc độ, khi nào có thể nhanh như chạy, phóng như bay thì qua cầu trận bên kia, tập luyện theo cách ta vẫn thường ngày. - Ngẩng lên nhìn sắc trời, hắn nói - Cố gắng, ta phải đi đây.
Trần Bảo nghe thế ngạc nhiên dừng lại, ngơ ngác hỏi:
- Huynh định đi đâu?
Trần Nghị quay lưng bước đi, nói vọng lại:
- Huynh trở về thôn. Mẹ mất đã lâu, chúng ta cũng sắp ra đi, cần phải có một sự an bài với thôn dân cho thỏa đáng.
- Gia cảnh của ta có gì đáng nhắc đến. Cả nhà ta có thể bước vào Vong Ngã tu luyện cũng chỉ có mình ta. Sau này các ngươi sẽ phát hiện, tu luyện càng lâu, càng sẽ thêm thấu hiểu nỗi sầu của sinh ly tử biệt. Nhìn những người thân bên cạnh mình từng người ngày một già yếu rồi chết đi, đó là một trải nghiệm chứa không ít bi thương, mãi cho đến khi ngươi hoàn toàn cô độc. Bước vào con đường này là phải xác định mình thuộc về một khung trời khác, không còn thuộc về thế nhân bình lặng. Năm tháng dằng dặc, ba trăm năm trôi qua có những khi trở lại cũng chỉ là cảnh còn người mất.
- Con người luôn mong muốn có thể tu luyện, hướng tới trường sinh bất tử, nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, liền hoang mang con đường đó liệu có thật là con đường đúng hay không.
Trần Nghị gật đầu đồng cảm:
- Nếu được lựa chọn ta thà chỉ là một người bình thường, nhưng có thể bên cạnh mẹ ta an an ổn ổn mà hưởng thụ cuộc sống yên bình.
rần Bảo hơi chút tỉnh táo lại,trong hơi men đăm chiêu nói:
- Dù là người bình thường cũng không thể thoát khỏi vì cuộc sống đầy đủ mà mãi vất vả truy cầu tài phú, nhưng đến khi quay đầu thì sự yên ấm của gia đình cũng đã chẳng còn, dù có muốn tìm lại thì cũng đã muộn.
Hắn nhớ đến người cha ra đi biệt tích của mình. Cũng không biết hiện giờ ông đã mất hay yên ổn ở một nơi nào đó mà mười mấy năm đều không trở về. Nhưng đối với hắn điều đó cũng chẳng quan trọng, dù có trở về thì ông ta và hắn cũng không thể tạo ra nổi cái gọi là gia đình. Khác với Trần Nghị lòng vẫn thèm khát tình phụ tử, đối với hắn từ khi hiểu chuyện đã thầm nói với bản thân mình không hề có cha rồi. Dù là mỗi người mỗi cách nghĩ nhưng có lẽ cũng chính vì có chung sự ưu tư này nên tình cảm hai anh em khắng khít đến kỳ lạ.
Trần Nghị tiếp lời:
- Yên bình là hạnh phúc, điều này có mấy ai hiểu được.
Trọng Giang hết nhìn Trần Nghị lại Trần Bảo, trợn mắt nói:
- Hai tiểu tử này uống say lại nói nhiều như vậy, cho hai ngươi uống rượu thật sự là sai lầm, sai lầm...
Trần Bảo nghe vậy bật cười khanh khách, đoạn nói lảng sang chuyện khác:
- Thúc nói cái gì mà ba trăm năm, ta nghe có chút không hiểu?
Trọng Giang cười cười nói:
- Ngươi nhìn ta, đoán xem thử ta bao nhiêu tuổi.
Trần Bảo nhìn Trọng Giang, gương mặt ông rất đẹp, góc cạnh rõ ràng không có lấy một nếp nhăn, khiến ông trông như chỉ vừa bước vào lứa tuổi trung niên. Nhưng đôi mắt sâu hun hút kia lại mang đến cảm giác già cỗi như trải qua vô hạn năm tháng tang thương, trong nhất thời khiến hắn thật khó mà đoán định. Trần Bảo nhún vai chả sao cả, vừa bốc một miếng da heo cho vào trong miệng, vừa nói với Trọng Giang, giọng điệu hết sức chân thành:
- Nói chung là rất đẹp trai nha.
Trọng Giang dĩ nhiên biết Trần Bảo đang trêu chọc mình, nhưng cũng ha ha hùa theo:
- Thằng nhóc dẻo miệng, ta năm nay đã hơn ba trăm tuổi rồi, đẹp trai không hợp với ta, là oai phong. - Ông hài hước nhìn Trần Bảo - Nhớ, là oai phong.
Trần Bảo đang gật gù nghe bỗng giật mình, vỗ bàn đứng bật dậy, nhìn Trọng Giang kinh ngạc hỏi:
- Ba trăm tuổi? Thúc không phải thúc đang nói đùa đó chứ?
Trọng Giang tròn mắt nhìn Trần Bảo:
- Có cần phải kinh ngạc đến vậy không? - Đoạn ông giải thích - Bước vào Vong Ngã là đã bước một bước chân trên con đường siêu thoát phàm tục, thọ mệnh kéo dài. Vong Ngã Chi Cảnh giữ cho khí tức sinh mệnh không thất thoát, đừng nói là ta, ngay cả hai ngươi nếu như không tổn hao Huyền khí để chiến đấu hay chữa thương, đều có thể sống đến 200 tuổi.
Đưa tay rót cho Trần Nghị một ly rượu, ông nói tiếp:
- Tu luyện càng về sau tuổi thọ càng kéo dài. Tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân khi cơ thể hoàn toàn biến thành linh thể, trên cơ bản là đã tới được trường sinh, thọ cùng thiên địa.
Trần Bảo há to miệng không ngậm lại được, kinh ngạc không nói nên lời, không ngờ tu luyện còn có thể giúp người ta trường sinh. Trần Nghị hơi có điều suy nghĩ, ngắm nhìn ly rượu trong tay, chợt nói:
- Ta nhìn chú chỉ như trung niên, không hề có dáng dấp của người đã ba trăm tuổi.
Trọng Giang nâng bầu rượu uống một ngụm, đoạn giảng giải:
Sau khi hóa thân linh thể thì phải chịu thiên kiếp công kích, nếu thành công vượt qua, linh thể hóa hình, ngươi sẽ tự chọn lấy cho mình một diện mạo ở hiện tại hoặc từng có trong quá khứ, chính thức bước vào cảnh giới Cải Lão Hoàn Đồng. - như nhớ ra điều gì đó, ông lại nói - Diện mạo này sẽ theo ngươi suốt quảng đời còn lại.
Trần Bảo tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, có chút nghi hoặc hỏi:
- Vậy sao chú không lấy lại dáng vẻ như lúc thanh niên, mà lại già như vậy?
Trọng Giang trợn mắt nói:
- Ngươi thử tưởng tượng ngươi mang trong mình linh hồn của một lão già ba trăm tuổi, lại vác gương mặt của một tên nhóc miệng còn hôi sữa chạy đi khắp nơi, sẽ là một chuyện vô sỉ và buồn cười đến mức nào. Đa phần những người chọn diện mạo thời tuổi trẻ đều là nữ nhân, hoặc những tên có tâm lý méo mó. Ta cũng không nhàm chán đến mức ấy.
Trần Bảo ngồi xuống, lại với tay gắp một miếng hột vịt bắc thảo, nhai nhồm nhoàm tò mò hỏi:
Vậy suốt ba trăm năm qua, ắt hẳn chú đã đi rất nhiều nơi, có lẽ đã tham quan hết phong cảnh của lục địa. Có thể kể cho ta nghe với được không?
Trọng Giang cười cười:
- Đi hết đại lục sao, nào có dễ vậy. Tân Giới đại lục vô cùng rộng lớn, những nơi mà người ta khai phá chỉ chiếm chưa tới nữa phần. Còn lại những bí cảnh hiểm địa có thể nói nhiều không kể xiết, chúng bí ẩn, và cũng tràn đầy nguy hiểm, nên quanh năm đều không có dấu chân người. Còn những nơi ta đã từng đi qua hả. - Lắc lắc bầu rượu rỗng, Trọng Giang cười chỉ về hướng tủ sách - Không có rượu uống hình như chưa có hứng kể ha ha.
Trần Bảo nhìn Trọng Giang trề môi, đoạn đứng lên đi lấy rượu. Lúc nãy ngồi yên thì không sao, đứng dậy hắn mới cảm nhận được, thì ra mình thật sự say rồi. Bước thấp bước cao tiến về phía tủ sách, thầm nghĩ không hiểu sao Giang thúc lại có sở thích hố người như vậy. Uống rượu thì bằng ấm trà. Chỗ giấu rượu lại là trong tủ sách. Hắn ác ý nghĩ liệu có phải vì sống đã quá lâu nên sinh ra thói hư tật xấu, hay tâm lý có phần hơi méo mó như thúc ấy từng nói hay không, rồi bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Trọng Giang không biết suy nghĩ của Trần Bảo, nếu không e rằng sẽ lấy ghế đập chết hắn. Đưa tay cầm lấy bình rượu Trần Bảo vừa tiến lại đưa sang, rót đầy ba ly, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, nhìn Trần Nghị bắt đầu kể lại:
- Cảnh đẹp trong thiên hạ quả thật là nhiều vô số, Việt quốc cũng vậy, thời gian mới kết giao với cha ngươi, ta cũng đã đi qua không ít. Đẹp nhất phải kể đến Vịnh Hạ Long, nằm trong danh sách bảy kỳ quan thiên nhiên của thế giới. Vẻ đẹp của Vịnh Hạ Long được tạo nên từ ba yếu tố: Đá, nước, bầu trời. Vịnh Hạ Long có diện tích bao trùm gần ngàn dặm. Chỉ riêng khu vực trung tâm đã trải rộng hai trăm dặm với hơn 775 hòn đảo lớn nhỏ, phần lớn là đảo đá vôi với muôn hình vạn trạng, đều có nét riêng. Hòn Rồng giống như một con rồng đang bay lượn trên mặt nước, hòn Lã Vọng lại giống như một ông lão đang ngồi câu cá, hòn Đầu Người như gương mặt của một ai đó đang hướng về đất liền, nơi ngươi có thể thuê thuyền ra Vịnh.
- Đứng trên thuyền tiến dần ra khơi, mỗi vị trí, góc nhìn sẽ mang đến cho ngươi những bức họa khác biệt, có nơi là những hòn đảo quần tụ nhìn xa ngỡ như chồng chất lên nhau, cũng có nơi sẽ thấy chúng dọc ngang xen kẽ, tạo thành tuyến chạy dài hàng dặm như một bức tường thành. Không những thế tùy vào thời điểm, dưới tác động của ánh nắng, mặt biển và bầu trời, họa tiết, màu sắc của đảo núi trong mắt ngươi lại biến đổi không hề tuân theo một quy tắc nào, mang đến cho ngươi vô vàn cảm nhận. Vịnh Hạ Long là một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ, nơi thiên nhiên giao hòa hoàn hảo với đất trời khiến vẻ đẹp sinh sôi vô hạn, mỗi lần ngắm lại khiến ta cảm nhận thêm một điều mới lạ... Hệ thống hang động nơi đây cũng là cảnh đẹp không thể bỏ qua...
Cứ thế, Trọng Giang vừa uống rựu vừa chậm rãi kể về những thắng cảnh mình đã đi qua, vừa là kể, vừa là hồi ức.
Trần Bảo chống cằm, mắt lim dim say mê lắng nghe, rồi gục đầu lên bàn, từ từ chìm vào giấc ngủ, có lẽ hôm nay hắn sẽ có cho mình một giấc mộng đẹp.
Trần Nghị nhìn Trần Bảo cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn thấy thằng nhóc này uống say như vậy. Buông ly rượu trên tay, Trần Nghị đứng dậy, tiến tới nhẹ nhàng quàng tay hắn lên vai, chầm chậm dìu về phòng ngủ. Trọng Giang cũng đã ngưng kể, nhìn bóng lưng hai người khuất dần sau cánh cửa, ông thở hắt ra. Dù đi qua bao nhiêu cảnh đẹp, cũng không gì đẹp bằng hình ảnh nàng ngồi ngắm tuyết rơi trên đỉnh Tố Nữ Phong. Dù có qua vạn dặm non sông. Nơi trong lòng mỗi người luôn hướng về, chỉ có một.
Nhẹ khép lại cánh cửa phòng ngủ, Trần Nghị quay lưng đưa mắt nhìn về phía bàn rượu. Trọng Giang đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ còn trên bàn từng đĩa thức ăn vương vãi và vài bình rượu ngã chỏng chơ.
Tiến đến cầm lấy một bình Bàu Đá, Trần Nghị trở ra trước nhà, ngồi tựa vào cổng ngẩng đầu ngắm trăng, lặng yên suy nghĩ và độc ẩm.
Gió thổi vi vu vờn qua làn da khiến hắn cảm thấy có chút lạnh, dạo này hắn thường xuyên có cảm giác lạnh lẽo như vậy. Bỗng Trần Nghị nghe văng vẳng đâu đó theo cơn gió có tiếng sáo trầm trầm nhẹ nhàng vọng lại.
Là Giang thúc đang thổi khúc Đại Đạo Độc Hành."
Trần Nghị mỉm cười thầm nghĩ ngoài tật xấu uống rượu và thích hố người, kể ra Giang thúc có thể được gọi là một phong lưu tài tử. Vừa biết làm thơ, lại biết thổi sáo, gương mặt anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, ắt hẳn thời trai trẻ thúc ấy được rất nhiều nữ nhân mến mộ. Hắn vừa nghĩ, vừa yên lặng chú ý lắng nghe.
Tiêu vẫn là tiêu đó, khúc vẫn là khúc đó, nhưng hôm nay lắng nghe cảm giác như đã khác, nó không còn là một nỗi buồn man mác u hoài, mà đã trở nên sâu lắng, nặng nề. Có lẽ đối với thúc ấy giờ đây con đường phải đi mới thật sự chỉ còn là độc bước.
Tâm khác, sáo cũng khác.
Cảm nhận được sáo khúc, nhận ra được tâm trạng của Trọng Giang thay đổi, nhưng hắn lại không nhận ra, hắn, cũng đã đổi thay. Từ một kẻ mù mờ âm nhạc, hắn đã có thể cảm nhận được tình và ý trong sáo khúc. Con người càng trải qua nhiều đau thương, cảm nhận về cuộc sống càng trở nên sâu sắc.
Đời khác, tâm cũng khác.
Áng mây che khuất vầng trăng lãng đãng trôi đi, Trần Nghị nhìn thấy Trọng Giang đang đứng trên ngọn tre, nặng nề thả xuống mặt đất từng âm điệu u buồn ai oán. Phải chăng để trở thành kẻ mạnh, để đứng ở nơi cao nhất, sẽ luôn phải hứng chịu gió lớn và cô độc.
Đại Đạo Độc Hành, mình ta độc bước, ngẫm lại cuộc đời còn có mấy ai.
Kẻ mạnh, hắn không muốn làm. Cao thủ, hắn không muốn làm.
Đêm cứ thế dần trôi, Trần Nghị ngồi lắng nghe tiếng sáo trĩu nặng tâm tư, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ với đôi lông mày nhíu chặt.
...........
Sáng sớm tinh mơ, thiên không vẫn tỏa ra cho đại địa từng mảng sương mờ khiến cảnh sắc thêm phần mông lung huyền ảo. Đâu đó tiếng chim hót líu lo gọi bầy như báo hiệu một ngày nắng mới.
Trần Bảo dậy từ rất sớm, vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi dọn dẹp bãi chiến trường hôm qua.
"Rượu này thật tốt, chẳng những ngủ dậy không gây nhức đầu mà tinh thần còn sảng khoái như vậy."
Hắn vừa rửa chén xong, lấy khăn lau tay, bốc một cái đùi gà hôm qua chừa lại đưa lên miệng, vừa ngẫm nghĩ vừa vui vẻ đi ra khỏi nhà.
Bầu trời đã bắt đầu chiếu xuống khu rừng từng tia nắng nhẹ. Trần Bảo đứng trước cửa nheo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy có chút quái lạ, sáng nay cả hai người không biết đều biến đi đâu mất, thầm nghĩ Trần Nghị có lẽ dậy sớm tập luyện như mọi hôm, hắn dợm bước vào rừng tìm kiếm.
........
Trần Nghị cũng đã thức dậy từ sớm, người dân thôn Đôn nói riêng và Gia Lai nói chung thường đều rất siêng năng.
Hôm nay Trần Nghị không tập luyện như mọi hôm mà đang diễn luyện Tiêu Dao Bộ, vừa bước, vừa dụng lực khắc sâu dấu chân lên mặt đất, hoàn thành vừa xong thì Trần Bảo cũng vừa đi tới nơi. Từ xa hắn kêu lớn:
- Ca!
Trần Nghị điềm tĩnh chờ Trần Bảo tiến lại. Hắn quan tâm hỏi:
- Ta tưởng đệ phải dậy rất muộn. Sao, hôm qua uống say có mệt không?
Trần Bảo nhe răng cười:
- Một chút cũng không nha, Giang thúc nói đúng, rượu này quả thật là rượu ngon. - Chợt hướng mắt về những vết chân phía sau lưng Trần Nghị, hắn tò mò hỏi - Huynh đang làm gì vậy?
Trần Nghị quay lưng lại, đưa tay chỉ Trần Bảo:
- Những vết chân này là bước chân trong bộ pháp Tiêu Dao Bộ, ta nghe Giang thúc nói với bộ pháp này đệ có cảm ứng rất tốt, nếu có thể càng nắm vững nó, sẽ mang lại lợi ích không nhỏ. Xem cho kỹ.
Nói xong Trần Nghị tiến vào trung tâm, bắt đầu diễn luyện Tiêu Dao Bộ một cách chậm rãi. Vừa bước, hắn vừa diễn giải cho Trần Bảo những tâm đắc của mình.
Bất cứ Huyền Kỹ nào dù là Công Pháp hay Bộ Pháp đều có cái hồn của nó, nắm được cái hồn này, việc tu luyện sẽ như nước chảy thành sông.
Tiêu Dao Bộ, hồn cốt tại Tiêu Dao. Tiêu dao, là tự do tự tại, là phiêu du, không ràng buộc, không gò bó. Vì không ràng buộc gò bó, nên Tiêu Dao Bộ luôn nhẹ nhàng thanh thoát, vì tự do tự tại, nên bước chân đạp xuống luôn ở nơi mà sát chiêu của đối thủ không thể vươn tới.
Bước xong bước chân cuối cùng, Trần Nghị ngoắc tay gọi Trần Bảo:
- Tiến vào đi.
Trần Bảo hưng phấn gật đầu, bước nhanh vào khoảng đất trung tâm. Cuối cùng hắn cũng đã có thể tu luyện Huyền Kỹ.
Trần Nghị vừa quan sát Trần Bảo tập luyện, vừa chỉnh sửa cho hắn những động tác chưa đúng. Hắn không có khả năng Ký Ức Truyền Tin như Trọng Giang, chỉ có thể dùng những cách cơ bản nhất này hướng dẫn cho Trần Bảo. Thực tế xem ra, cũng không kém phần hiệu quả.
Nhìn Trần Bảo dần thành thục, khi cảm thấy yên tâm, Trần Nghị trầm giọng nói:
- Huyền Kỹ, quan trọng nhất ở một chữ nhanh. Dù Bộ Pháp của đệ có tinh diệu đến mấy nhưng lại quá chậm chạp, thì cũng chỉ là đưa thân vào đao của đối thủ. Từ giờ đệ phải đẩy nhanh tốc độ, khi nào có thể nhanh như chạy, phóng như bay thì qua cầu trận bên kia, tập luyện theo cách ta vẫn thường ngày. - Ngẩng lên nhìn sắc trời, hắn nói - Cố gắng, ta phải đi đây.
Trần Bảo nghe thế ngạc nhiên dừng lại, ngơ ngác hỏi:
- Huynh định đi đâu?
Trần Nghị quay lưng bước đi, nói vọng lại:
- Huynh trở về thôn. Mẹ mất đã lâu, chúng ta cũng sắp ra đi, cần phải có một sự an bài với thôn dân cho thỏa đáng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương