Quên Đi Em, Thành Toàn Cho Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:07:13
Nguyễn Mai vuốt ve chiếc nhẫn kim cương tay, khẽ nhướng mày .
suy đoán xem trong ánh mắt đó là sự đắc ý khiêu khích. chỉ vươn tay, nắm lấy tay áo của Cận Nhũng, khàn giọng cho :
“Em là Lộ Dao mà, em chứ?”
Anh cưới em mà.
Cận Nhũng khó chịu hất mấy ngón tay đang níu lấy ống tay áo của , mặt tỏ vẻ tức giận: “Xin , cô, cũng Lộ Dao là ai.”
ngước , qua làn nước mắt, tầm mắt mơ hồ rõ.
“Cận Nhũng, ?”
3.
Cận Nhũng xa lạ như thế khiến bối rối.
Trước khi bước cánh cửa , nghĩ đến vô lý do mà thể đưa . Chỉ ngờ tới, quen .
Sao thể chứ?
chỉ chiếc túi ghế sofa: "Chiếc túi là mua khi , màu xanh mà thích hết hàng, chúng thức trắng một đêm mới giành nó."
Anh chỉ lạnh nhạt .
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
cầm lấy điện thoại của bàn: "Trong vòng bạn bè của là ảnh chụp chung của chúng . Ngay cả mật khẩu điện thoại cũng là sinh nhật em..."
nhập dãy quen thuộc, nhưng màn hình mở như ý .
căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mở chứ.
Cận Nhũng trầm mặt, lấy điện thoại khỏi tay , bỏ túi.
“Cô Lộ, nửa tháng tai nạn xe và mất trí nhớ, nên thể quên một chuyện và một .”
“Tai nạn? Mất trí nhớ?” sững sờ .
chuyện .
Anh giơ tay ngăn lời quan tâm của , tiếp tục :
“ nếu trong những quên cô, chẳng điều đó cũng chứng minh cô quan trọng ?”
Cảm giác như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu .
Anh mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ đồng nghiệp, bạn bè, và Nguyễn Mai. Duy chỉ , quên mất.
“Vậy nên, dù đây chúng quan hệ gì, đến hôm nay cũng nên kết thúc .”
Anh như một xa lạ lỡ bước nhầm nơi.
“Những thứ của ở chỗ cô, cô cứ tự xử lý , cần nữa.”
Nói xong, ôm eo Nguyễn Mai, cúi đầu gì đó với cô . Nguyễn Mai , liếc một cái, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, vẻ phong tình vạn chủng.
“Lộ Dao, là ở uống một ly ? Dù gì cũng là bạn học, đừng khách sáo.”
nhớ rời khỏi đó như thế nào.
Khi tỉnh táo , bên vệ đường.
Một chiếc xe thể thao gầm rú, lao qua mặt .
nhớ hồi mới khởi nghiệp, khi ngang qua bãi đỗ xe, chỉ một chiếc xe thể thao bên đường, :
“Vợ ơi, cũng sẽ mua cho em một cái.”
mỉm gật đầu.
Khi công việc bận rộn, thường cùng thức khuya tăng ca, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi: “Em đói ? Muốn ăn khuya ?”
lườm một cái.
“Suốt ngày bắt em ăn, em mập lên ba ký đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quen-di-em-thanh-toan-cho-anh/chuong-2.html.]
“Em mập lên mà.”
Anh ôm eo , nở nụ dịu dàng.
“Tròn trịa chút càng xinh, thích.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve má , kề sát tai , giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
“Làm việc mãi thấy mệt ? Hay chúng chơi một trò giải trí chút , nhé?”
Anh ôm , tràn đầy yêu thương và si mê.
“Anh yêu em , Cận Nhũng?”
Đây là câu thích hỏi nhất.
“Nhóc nhõng nhẽo.”
Anh chạm nhẹ chóp mũi , giọng dịu dàng.
“Không yêu em thì ở bên em?”
Những khi tình cảm dâng trào, sẽ nhắc nhắc :
“Nhóc nhõng nhẽo, chúng mãi mãi bên .”
Những lời tâm tình vẫn còn vang vọng bên tai, nhưng chúng giờ trở thành xa lạ.
Đoàn ngang qua , chỉ cần liếc mắt cái là thể thấy Cận Nhũng.
Anh luôn là nổi bật nhất, dù ở bất cứ .
Anh , chỉ nắm tay Nguyễn Mai, cùng cô bước lên chiếc xe bên đường.
trong xe… Móc treo mà mua còn nữa, cả những hình dán hai đứa dán cùng cũng biến mất.
Sáu năm bên , với là một vết d.a.o đau đớn, nhưng với , dễ dàng xóa sạch như thế.
Về đến nhà, gom từng món đồ của , xếp gọn trong một chiếc thùng, đặt cửa.
Ngay lúc đóng cửa, chợt thấy một bóng bên ngoài.
Ngước lên, thấy ánh mắt Cận Nhũng rời khỏi chiếc thùng giấy, chuyển lên mặt .
4.
Người đàn ông mắt mất trí nhớ.
Anh nhớ tất cả , chỉ quên mất một .
Ánh mắt lúc xa lạ, nên từ giờ trở , cũng chỉ là một xa lạ với .
kiểu dây dưa dứt, chỉ là trong đoạn tình cảm với , từng thấp kém và nhạy cảm mà thôi.
Suốt sáu năm qua, sự tồn tại của Nguyễn Mai giống như một cái gai cắm sâu trong tim . Hôm nay, cuối cùng nó cũng nhổ .
Bỗng nhiên, cảm thấy nhẹ nhõm.
"Đây là đồ của ." chỉ thùng giấy sàn: "Ban đầu định vứt , nhưng đến thì mang nó .”
Cận Nhũng sững sờ, dường như kinh ngạc vì giọng điệu và thái độ đổi.
giây tiếp theo, chỉ khẽ gật đầu.
"Vậy... Tạm biệt."
, bình thản lời chào, dường như gì đó, nhưng còn nữa.
Cánh cửa khép , cắt đứt ánh của , cũng đặt dấu chấm hết cho sáu năm của chúng .
…
Buổi tối, Giai Giai gọi đến, bắt máy cô mắng như tát nước:
"Thời nào mà còn chuyện mất trí nhớ? Ngay cả bảo vệ công ty cũng nhớ, hóa bảo vệ quan trọng ? Bảo vệ là cha chắc?"
nhấp một ngụm cà phê, vị đắng lan đầu lưỡi, thoải mái thở phào .