Quy Tắc Của Người Đứng Đầu
Chương 5
11
“Các em học sinh, kỳ thi giữa kỳ kế tiếp là bài kiểm tra chung của bốn thành phố, thành phố chúng ta vô cùng xem trọng lần thi này, kỳ thi này cũng có thể thể hiện đầy đủ tiềm lực của các em, các em nhất định phải hết sức ứng phó, cùng tạo ra thành ra thành tích xuất sắc, mũi kiếm nhọn…”
Tôi đứng trên sân thể dục to như vậy, nghe lời khích lệ cũ rích ở trên đường cái mệt mỏi muốn ngủ.
“Kế tiếp là nhường lại cho đại diện học sinh Tiêu Lĩnh nói tiếp.”
Tiếng vỗ tay như sấm rền, tất cả nữ sinh bắt đầu kích động: “Tiêu Lĩnh đẹp trai quá…”
“Nếu như cậu ấy có thể dạy kèm cho tớ, tớ còn không vào thẳng Thanh Hoa!”
“Làm sao có thể có người hoàn mỹ như vậy!”
Tôi nhìn Tiêu Lĩnh mặc đồng phục học sinh, cậu ta đứng dưới ánh mặt trời, một góc áo sơ mi trắng bị gió thổi lên, cặp mắt trong suốt kiên định nhìn về phía trước.
Khi cậu ta nói xong, Tống Tiểu Tuyết đứng sau cậu ta tiến lên một bước, trao cho cậu ta học bổng học kỳ trước.
Bọn họ đứng ở nơi đó, tốt đẹp đến mức không tưởng tượng được.
Nhưng tuổi trẻ không chỉ dành riêng cho bọn họ, mọi sinh linh nhỏ bé như hạt bụi cũng đang tỏa sáng trong tuổi trẻ đầy nhiệt huyết ấy.
Tôi may mắn có được tuổi trẻ lần thứ hai.
Hôm đó, tôi lên mạng tìm kiếm Lâm Mân, đúng là diện mạo của tôi trong trí nhớ.
Đôi mắt thon dài, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mái tóc đen cắt tới bả vai.
Vào một đêm hè hai năm trước, chet trong một vụ nổ tại một ngôi nhà dân.
Ngọn lửa trong ký ức đã được giải thích.
Nhưng rõ ràng, ngọn lửa trong trí nhớ, tôi nghe thấy có người đang cười càn rỡ.
Nhưng mỗi khi tôi muốn nhìn rõ ràng, sẽ đau đầu muốn nứt ra.
Vì thế buổi tối, tôi không về nhà với Trâu Văn, mà lại đến tiệm net.
Lần này tôi chơi game.
Từ Kiệt của lớp tên lửa kia nói đã chuẩn bị cho tôi món dâu tây Daifuku mà tôi thích ăn nhất, mở máy chờ tôi.
Đi rồi mới phát hiện là một đám học sinh lớp tên lửa trường Nhất Trung chơi game với nhau.
Đứa nào thua, ngồi tại chỗ làm một đề áp trục khoa học tự nhiên đã chuẩn bị sẵn, làm không được phải gọi tất cả đội viên là bố.
Lúc tôi bước vào tiệm net thì tiệm net trống rỗng, Từ Kiệt đã bao trọn nơi này.
Tôi đi tới chỗ sâu nhất, thấy mấy nam sinh cao thấp mập gầy không đồng nhất, đang chờ tôi.
“Đây là đại ca của tôi, Tôn Thư Nghi của Bát Trung! Thần vật lý của tôi! Mọi người chào đón đi!”
Mấy anh em kia thấy tôi, còn muốn lần lượt đến bắt tay tôi, bị Từ Kiệt cản lại: “Đại ca của tôi dù sao cũng là nữ sinh, chú ý ảnh hưởng.”
Cậu học sinh trung học này, có chút… Có chút ngây thơ, ha…
Bọn họ lần lượt tự giới thiệu, có mấy cái tên rất quen tai, hình như trong bảng xếp hạng toàn thành phố xếp hạng top trên, học kỳ trước Từ Kiệt đã là top 5 toàn thành phố, bên trong hình như có người xếp hạng cao hơn cậu ấy.
Nhưng thật không may, ngồi liên tiếp 5 lần, quỳ liên tiếp 13 lần.
Bài thi thấy đáy, ngoại trừ một cậu nhóc mập mạp nhìn sai một điều kiện gọi bố một vòng, những người khác đều không thất bại.
Tôi lấy dâu tây Daifuku ra cắn một miếng, bơ sữa nổ tung trong miệng.
“Tôn Thư Nghi!”
Lúc tôi còn đang hưởng thụ món ngon, hai cánh tay nhấc tôi khỏi ghế, dâu tây Daifuku trong tay lộp bộp rơi xuống đất.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ không kìm chế được của Chu Nghiêm Phi.
“Làm sao vậy?”
“Mẹ nó, tôi đợi ở cổng trường học chờ cậu đến bây giờ, cậu lại cùng một đám con trai chơi game?”
Ồ, đúng rồi… Tôi trực tiếp ngồi xe đi.
Ngày hôm qua đã nói muốn cùng cậu đi mua đĩa CD trò chơi mới nhất.
Vì thế tạm biệt anh em trong tiệm net, lúc đi ra cửa chính, tôi nhìn thấy Tiêu Lĩnh từ một lớp học bổ túc đi ra, cậu ta bước đi vội vàng, hình như vừa tan học đã đi.
Trên tay còn cầm một ổ bánh mì, vội vàng ăn. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu ta.
Cậu ta ở trong trường học, thiếu niên nhẹ nhàng không ai địch lại, tất cả mọi người nói, cậu ta là đơn thuần là đầu óc thông minh. Thì ra là đang vụng trộm cố gắng à… Chu Nghiêm Phi vẫn rất tức giận, chỉ lo đi phía trước.
Tôi lại nghĩ đến vụ n//ổ.
Tôi không nhớ mình có gia đình bạn bè hay không, không nhớ gì cả, thời gian càng kéo dài, ký ức ban đầu của tôi càng biến mất.
Tôi cúi đầu đi rất chậm, bỗng nhiên đụng phải lồng ngực cứng rắn của Chu Nghiêm Phi.
Cậu cau mày, hung dữ nói với tôi: “Tôn Thư Nghi, lúc ở cùng một chỗ với tôi có thể đừng nghĩ gì khác được không?”
“Ừ.” Tôi vẫn đi vào cõi thần tiên như trước.
“Tôn Thư Nghi, cậu đôi khi thật sự khiến người khác rất tức giận.”
Tôi không hiểu: “Vì sao?”
Cậu hít sâu một hơi, bỗng nhiên nắm lấy vai tôi, nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói với tôi là cậu đã quên, tôi nói thích cậu, có thể làm bạn gái tôi không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu trong chốc lát, cười ha ha: “Em trai đừng nói giỡn.”
“Ai là em trai cậu, tôi lớn hơn cậu.”
“Cậu thích điểm gì của tôi? Vẻ ngoài của tôi cũng chỉ như vậy, tính cách cũng không tốt, bọn họ còn đều nói ta là chó gian lận.”
Tôi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Dây thần kinh nào của cậu lắp sai rồi mà lại đi thích tôi?”
Tôi nhìn khuôn mặt có chút kích động của cậu, lúc vừa tới nghe nói đây là một kẻ tàn nhẫn, sao hiện tại thậm chí lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Tôi xé túi sữa ra uống một ngụm: “Tôi không muốn yêu đương, tôi có chuyện quan trọng hơn để làm.”
12
Tiết toán đầu tiên sau kỳ nghỉ, cách kỳ thi giữa kỳ một tuần, mọi người đã bắt đầu ôn tập.
“Có ai muốn nói về đề này không?”
Thầy dạy toán chỉ vào ví dụ hình chiếu trên bảng trắng: “Đây là một đề áp trục, rất kinh điển, thầy đã biến tấu để tăng độ khó, thầy cho các em thời gian mười phút xem đề một chút, lát nữa mời một bạn lên chia sẻ.”
Tôi liếc mắt nhìn đề bài, là một đề bài kết hợp tập hợp và dãy số.
Làm theo phương pháp truyền thống rất rườm rà, nhưng không phải không có cách đơn giản.
Sau 10 phút, tôi giơ tay lên.
Ngay từ đầu giáo viên làm bộ như không thấy, nhưng thật sự không có người khác giơ tay, còn có “người tốt bụng” nhắc nhở “Tôn Thư Nghi giơ tay”, giáo viên toán không thể không mời tôi lên bảng đen, vẫn nói một câu: “Vỗ tay khích lệ tinh thần can đảm của bạn Tôn Thư Nghi một chút.”
Tiếng vỗ tay thưa thớt.
“Ôi, thực sự không biết cậu ta đi lên làm gì, chắc là lên vẽ tranh?”
Phó Lỗi lầm bà lầm bầm nói với người phía sau.
Cô gái tóc ngắn tên là Ngô Thanh, vẫn không ngừng thử lại phép tính nói: “Gần đây cậu ta rất kỳ quái, trước kia cả ngày không nói chuyện, hữu khí vô lực, bây giờ cái gì cũng phải tranh giành.”
“Cũng chỉ có thầy dạy toán tình nguyện nhìn cậu ta lên làm loạn, ha ha ha…”
Tôi cầm phấn lên và bắt đầu viết các bước, giải thích trong khi viết.
“Bước đầu tiên, đã biết 2 cộng 4=6… l(p) bằng 5…”
Câu đầu tiên rất đơn giản, gần như làm trong giây lát.
“Đề nhỏ thứ nhất tương đối cơ bản, cho nên em không nói nhiều, nhìn một chút đề thứ hai…”
Vốn dĩ phía dưới còn ồn ào, nhưng dần dần yên tĩnh lại.
Phó Lỗi có chút không thể tin nói: “Ngô Thanh, cậu xem… cậu ta hình như làm đúng…”
“Làm sao cậu biết?”
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn bảng đen.
“Tớ nhìn một phần đề bài này, đề bài này đã biến tấu, hình như thực sự đúng rồi, đậu xanh!”
Phó Lỗi nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin.
“Thôi, vậy chắc chắn cậu ta cũng từng nhìn thấy trên mạng rồi.”
“Ừm… có thể, nhưng trên mạng thật sự không có đề này, đây là đề biến tấu của giáo viên, đề kia tớ đã xem qua, nhưng tớ cũng chưa làm… Cậu ta hình như… thật sự thông minh…”
“Chỉ thế này thôi ư? Cậu xem trọng cậu ta quá rồi đó!”
Tuy rằng nữ sinh nói như vậy, nhưng lại buông bút xuống, bắt đầu tỉ mỉ xem trình tự viết của tôi, nhưng vẫn không quên nói: “Cậu ta không phải là một học sinh kém quái gở, lập dị, không biết lượng sức đi thích học sinh đẹp trai học giỏi họ Tiêu sao?”
“Vậy sao? Chứ không phải là cậu cũng thầm thích Tiêu Lĩnh sao? Thực ra tớ cảm thấy bây giờ cậu ta có vẻ rất xinh đẹp, cậu nhìn cậu ta đi, tự tin như vậy…”
“Cút, bị cậu ta một chân đá ngã lại có thể thích người ta, cậu có thể chất chịu ngược à?”
Nhưng vừa mới nói xong, cô ta bỗng nhiên thán phục một tiếng, giống như tất cả những người đang xem trình tự tôi viết, sáng tỏ thông suốt.
“Thì ra là như vậy, trực tiếp… làm sao tớ không nghĩ tới chứ!”
Ngô Thanh cắn răng đấm vào đầu: “Ngốc muốn chet.”
Lúc tôi nói xong, giáo viên toán nhìn tôi hồi lâu, sau đó giơ ngón tay cái lên cho tôi: “Xem ra Tôn Thư Nghi thật sự vô cùng chăm chỉ, hoàn toàn chính xác, lớp trọng điểm cũng chỉ có Tiêu Lĩnh mới có thể giải được đề này.”
Tôi trở lại chỗ ngồi, Phó Lỗi bỗng nhiên lại gần hỏi tôi một vấn đề nhỏ, thái độ khiêm tốn lễ độ.
Tôi nhìn mặt cậu ta, thật khó tưởng tượng cậu ta đã từng đối xử tệ với tôi như vậy.
Tôi ném cho cậu ta trình tự tính toán, sau đó làm chuyện của mình.