Quy Tắc Của Người Đứng Đầu
Chương 6
13
Cường độ mấy ngày hôm nay rất lớn, Bát Trung dốc hết sức, muốn trình độ học sinh khóa này của chúng tôi cố gắng vượt qua Nhất Trung càng nhiều càng tốt.
Tôi biết cuộc thi lần này là cuộc chiến xoay mình của tôi, người ra đề thi lần này nổi tiếng là tàn nhẫn độc ác, cho nên tôi cũng không dám nói nắm chắc trăm phần trăm.
Từ sau khi Chu Nghiêm Phi bị tôi từ chối, thì bắt đầu thường xuyên đưa đồ cho tôi, dâu tây Daifuku, sữa, kẹo, còn được đóng gói vô cùng bắt mắt.
Tôi bắt đầu thấy phiền, tìm cậu nói: “Có phải tôi nói gì cậu cũng có thể đồng ý với tôi không?”
Cậu gật đầu.
Vì thế tôi hít sâu một hơi nói: “Vậy tôi muốn cậu lần này thi vào top 10 của khối.”
Cậu ngây ngẩn cả người.
Tôi nói tiếp: “Lúc trước cậu nói cậu muốn chọc tức bố cậu, nhưng tôi không đồng ý cách làm của cậu. Cậu sống vì bản thân mình chứ không phải vì bất cứ người nào, vì vậy nếu cậu thật sự thích tôi, hãy để tôi xem, cậu có thể làm được chuyện này hay không.”
Tôi nói xong liền nhét đống quà cậu tặng hôm nay vào trong lòng cậu: “Đừng tặng cho tôi, sẽ bị tiểu đường.”
Cậu giống như bị tôi chọc cười, đưa tay muốn xoa tóc tôi, tôi hơi lui về phía sau một bước: “Tôi đi học đây.”
Tay cậu dừng lại giữa không trung, thật lâu mới thu hồi lại.
Nhóm người mắng tôi kia đã dần dần yên tĩnh, có lẽ là bởi vì tất cả mọi người cũng cảm thấy không thú vị, có lẽ là bởi vì sắp tới kỳ thi bốn thành phố thực sự làm cho tâm trí người người không yên.
Ngay cả đám người Từ Kiệt cũng bởi vì quá nhiều bài tập và bị phụ huynh quản lý chặt mà mất đi tự do ra ngoài.
Giây phút bài thi được phát ra, tôi cảm thấy một cảm giác thoải mái sắp được giải thoát, chủ nhiệm lớp giám thị, còn có camera, lúc này đây, ai cũng không thể vu khống tôi.
Thời điểm tôi viết từng chữ viết, chữ cái cùng với những ký tự, con số, công thức, tôi giống như bỗng nhiên trở về mùa hè hai năm trước, khi đó tôi cũng học cấp ba, cũng giống như vậy, cố gắng phấn đấu vì đi đến nơi mơ ước của mình.
Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên, tôi đi ra khỏi phòng học, thấy Chu Nghiêm Phi tựa vào tường, cậu nói: “Tôn Thư Nghi, chờ làm bạn gái tôi đi.”
Trong lúc hoảng hốt, tôi giống như đã trở thành Tôn Thư Nghi thực sự.
Nhưng tôi là Lâm Mân.
Sẽ không ai biết nữa.
14
Thời điểm đối chiếu đáp án là một hồi kêu rên, tôi tính toán số điểm có thể bị trừ, rất tốt, nếu như Tiêu Lĩnh không phải bỗng nhiên đả thông nhân mạch hoặc là có người mạnh hơn tôi nhập vào người cậu ta thì tôi chắc hẳn là thắng chắc rồi.
Tôi ném bút xuống, duỗi lưng một cái. Lúc này chủ nhiệm lớp đột nhiên đi tới vỗ vai tôi nói: “Mẹ em tới đón em về nhà, nói là bà nội em qua đời.”
Tôi ngồi ở ghế sau xe điện của mẹ, hai người đều trầm mặc.
Mẹ cuối cùng cũng nói: “Lúc trước đã chuyển biến xấu, sợ ảnh hưởng đến việc học của con, nên mãi không nói.”
Ta nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, thực ra căn bản tôi không có cảm giác, bà nội của Tôn Thư Nghi đối với tôi mà nói chỉ là một bà cụ mà tôi chưa từng gặp.
“Hôm nay bố con cũng ở đó, còn có vợ hiện tại của ông ấy.”
Tôi đến bữa tiệc kia mới phát hiện, cả bàn người đã đến, hơn nữa từ cách ăn mặc không khó nhìn ra, mẹ là người ở tầng lớp thấp nhất.
Những người phụ nữ khác hầu hết đều ăn mặc gọn gàng, mà bà gần như chưa kịp thay đồng phục làm việc của siêu thị.
Tôi còn thấy được vài bóng dáng mặc đồng phục trường Nhất Trung, tôi cúi đầu nhìn đồng phục trường Bát Trung của mình, thật đúng là rất không giống nhau.
Có người nhiệt tình nghênh đón.
“Mỹ Trân, đã lâu không thấy em, đây là Thư Nghi nhỉ? Càng ngày càng xinh đẹp!”
Ngồi trên một bàn, tôi nhìn thấy người “bố” kia, đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, xem ra trẻ hơn mẹ mười mấy tuổi.
Ông ta căn bản không để ý tới tôi và mẹ, mà tự uống rượu nói chuyện phiếm.
Tôi uống một ngụm sữa dừa “Bộ đội đặc chủng”, mấy học sinh trường Nhất Trung còn đang làm bài tập, tôi ngồi ở trên bàn, nghe bọn họ nói con mình ở trường Nhất Trung vất vả như thế nào.
“Chắc là Thư Nghi không biết, Nhất Trung khổ vô cùng, mỗi ngày thức dậy vào lúc năm giờ rưỡi, giáo viên nhìn chằm chằm, chẳng qua cũng may là hoàn cảnh học tập tốt, tất cả đều thông minh, hiệu suất cao.”
Một dì tóc xoăn nói đến mức mặt mày hớn hở.
“Đúng đúng đúng đúng, La Tâm nhà chúng tôi, mỗi ngày đều nói không dậy nổi, nhưng bài thi tháng trước cao hơn điểm chuẩn 50 điểm.”
“Lần trước không phát huy tốt, chỉ cao hơn 20 điểm, chỉ là đề kiểm tra chung bốn thành phố lần này khó hơn?”
“Đúng đúng đúng, khó đến rối tinh rối mù, có mấy người đều nói chắc chắn là thi rớt rồi.”
“Chẳng qua có vài học sinh lớp trọng điểm thực sự thông minh, cũng không biết nhà ai có phúc có thể sinh ra đứa trẻ thông minh như vậy!”
Bọn họ vừa nói vừa dùng một loại ánh mắt từ ái nhìn mấy học sinh đang làm bài tập, còn không quên hỏi tôi một câu: “Trường học của Thư Nghi không sắp xếp bài tập sao?”
Tôi lắc đầu: “Cháu làm xong ở trường rồi.”
“Vậy bài tập thật đúng là ít, quả nhiên Bát Trung vẫn thoải mái hơn so với Nhất Trung nhỉ!”
Tôi bình tĩnh ăn miếng vịt, toàn bộ quá trình mẹ cũng không chen vào.
Lúc này người chú vừa mới chơi điện thoại di động hỏi “Bố”.
“Tôn Thư Nghi nhà các anh sắp tới chuẩn bị đăng ký trường nào?”
Ông ta giương mắt liếc tôi một cái, lập tức cười nhạo nói: “Đầu óc con bé ngốc nghếch, không học được, còn không qua điểm trung bình nữa.”
Người phụ nữ bên cạnh dựa sát vào “bố” nói: “Con trai chúng tôi bây giờ đang học lớp sáu, lúc trước thi được ba chín mươi điểm, xếp thứ mười trong lớp.”
Tôi nhìn cậu nhóc ngồi bên cạnh bà ta đang đ//iên cuồng nhét thịt vào miệng ăn, chắc cũng xem như là em trai của tôi, vừa rồi lúc tôi tới suýt chút nữa bị nó đẩy ngã.
Chú đặt câu hỏi kia có chút xấu hổ cười cười, tôi lại nhìn thấy vẻ đắc ý nơi khóe mắt của chú, chú nói: “Tiếu Tiếu nhà chúng tôi, chuẩn bị thi đại học Tô Châu, lần trước xấp xỉ điểm chuẩn rồi.”
Đại học Tô Châu là một trường học tốt, tôi nhớ hình như tôi có một người bạn thân thời cấp 3 đến đó học.
Vì thế tôi nói: “Đại học Tô Châu rất tốt, nếu như điểm số không đạt tới…”
“Người lớn nói chuyện cháu chõ miệng vào làm gì?”
Giọng người đàn ông kia cao lên: “Cháu cũng không nhìn lại xem lần trước cháu thi được bao nhiêu điểm, còn mặt mũi ở đây nói cái gì Đại học Tô Châu?”
Tôi vừa định châm chọc lại, lại bị mẹ kéo lại: “Được được được, chúng ta không nói nữa.”
“Cũng không biết cả ngày dạy dỗ con cái như thế nào!”
Người đàn ông kia uống một ly rượu, nói kháy: “Cmn thành tích của mày tệ như vậy…”
Tôi cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Giáo dưỡng của tôi thế nào. Mẹ tôi mỗi ngày đi làm nuôi tôi thì ông nói xem dạy dỗ thế nào? Bình thường còn chả thấy bóng dáng ông ở đâu, bây giờ ra ngoài nói chuyện rồi à?”
Cả bàn yên tĩnh một chút, cũng bắt đầu hòa giải: “Ai nha được rồi được rồi, bố cháu bây giờ cũng có gia đình mới, cháu cũng nên hiểu chuyện, bố cháu cũng không dễ dàng gì.”
Tôi không muốn náo loạn quá lớn trong tang lễ của bà nội Tôn Thư Nghi, nên ngồi xuống, thật sự là bực bội, bực bội muốn chet.
Tôi lại uống một ly sữa dừa, hôm nay là ngày 20, theo lý thuyết thành tích hẳn đã có rồi.
Tôi nhìn chằm chằm điện thoại của mẹ tôi, không có động tĩnh.
Lúc này nữ sinh vừa rồi vẫn luôn làm bài tập cầm bài thi cho mẹ cô ta xem, bà ta hình như là giáo viên dạy toán của trường Nhất Trung, nhìn bài thi, sắc mặt rõ ràng trở nên kém đi: “Câu hỏi cuối cùng này sao con mãi vẫn không viết được?”
Khuôn mặt của nữ sinh kia đỏ lên, lúc này một dì ngồi bên cạnh hòa giải: “Ai da, mấy người yêu cầu quá cao, ai không biết điểm thi tháng trước con bé nhà em cũng xấp xỉ điểm của học sinh lớp trọng điểm rồi sao?”
Sắc mặt cô giáo kia cũng dịu đi một chút: “Cũng chỉ xấp xỉ người cuối cùng của lớp trọng điểm, đầu óc con gái không nhanh bằng con trai.”
Sau đó bỗng nhiên bà ta nhìn điện thoại di động: “A, xếp hạng bài thi lần này của trường Nhất Trung đã có rồi, còn có bảng xếp hạng toàn thành phố và bốn thành phố, hình như có thể tra qua chương trình nhỏ trên Wechat!”
Mấy vị phụ huynh nghe nói, lập tức không ăn cơm, không uống rượu, bắt đầu ôm điện thoại kiểm tra điểm.
“Hạng nhất bài kiểm tra chung bốn thành phố lần này hình như là ở thành phố chúng ta!”
“Thật không? Lần trước còn ở thành phố S! Không biết là em nào của lớp trọng điểm!”
“Ai nha! Ký thi lần này chúng ta xếp hạng 501!”
Bà dì tóc xoăn hăng hái vỗ tay: “985 có hi vọng rồi! Cảm tạ trời đất!”
Nữ giáo viên kia đen mặt: “Sao lại chỉ xếp hạng 614?”
Bà ta để ý mặt mũi không tiện phát tác, chỉ là thấp giọng mắng: “Sau này con không được dùng điện thoại di động, hôm nay về nhà làm thêm một bộ bài thi!”
Mẹ đi vệ sinh không nghe thấy thông tin này, tôi lấy điện thoại di động ra, cũng chuẩn bị tra một chút.
Lúc này quả nhiên bọn họ chú ý tới tôi tương đối yên lặng: “Lần này Thư Nghi thi thế nào?”
“Tôi vẫn chưa nhập xong thông tin.” Tôi không ngẩng đầu lên.
“Nhập cũng uổng phí, đừng ra ngoài làm người khác mất mặt!”
Người “bố” kia lại bắt đầu lên tiếng, chắc là sợ tôi làm ông ta mất mặt.
Tôi không để ý tới ông, tiếp tục nhập.