Quy Tắc Của Người Đứng Đầu
Chương 7
Chet cũng không chet được tử tế, điện thoại di động lúc này lại bị lag, điện thoại di động của Tôn Thư Nghi lưu quá nhiều thứ lộn xộn.
Các phụ huynh khác lúc này đang so sánh thành tích của con mình với nhau, nói cái gì mà thi tiếng Anh không tốt, toán học lần này quá khó phát huy thất thường, sau đó an ủi tâng bốc lẫn nhau.
“Tiếu Tiếu cậu cũng chia sẻ phương pháp học tập đi?”
Nữ sinh kia lần này xếp hạng 495, xem như tốt nhất trong mấy học sinh trường Nhất Trung, cô ta ăn sườn nói: “Đầu óc ngu ngốc thì hết cách, trường Nhất Trung vẫn tốt hơn trường Bát Trung.”
Người phụ nữ bên cạnh “bố”ngồi không yên, nói là muốn “em trai” của tôi dùng điện thoại di động tra thành tích cho tôi.
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhìn xem.”
“Chỉ là, còn một năm nữa, xem thử điểm nào tương đối yếu, cũng coi như lấy kinh nghiệm cho mấy đứa nhỏ trường Nhất Trung nhà chúng ta.”
Em trai tôi đang dùng điện thoại di động chơi vương giả, rất không tình nguyện bảo tôi báo số báo danh.
Tôi báo xong, cậu nhóc bấm xác định: “Tôn Thư Nghi, xếp hạng nhất bốn thành phố, được chưa? Tôi tiếp tục chơi đây.”
Tiếng thảo luận bỗng nhiên lập tức yên tĩnh lại.
“Đừng nói bừa, tra cho kỹ!” Người phụ nữ kia giành lấy di động của nó.
Nó rất không tình nguyện nói: “Là hạng nhất mà!”
Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu: “… Tôn Thư Nghi, trường trung học Bát Trung thành phố T…”
“Bố” vốn dĩ không muốn nhìn, nghe bà ta nói như thế, lập tức c//ướp điện thoại di động đi, tròng mắt cũng sắp dán lên rồi.
“Toán học, tiếng Anh điểm tối đa… Xếp hạng thứ nhất…?”
“Cái gì hạng nhất? Biết hạng nhất là ai rồi à? Có phải là Từ Kiệt lớp trọng điểm trường Nhất Trung không? Đứa bé kia vô cùng thông minh!”
“Con gái tôi, Tôn Thư Nghi, xếp hạng nhất!”
“Bố” lần đầu tiên nói ra những lời này của con gái, giơ điện thoại di động cho bọn họ xem.
Tất cả mọi người choáng váng, dáng vẻ không thể tin, điện thoại di động kia bị truyền tới tay tôi, tôi nhìn bảng xếp hạng nổi bật kia: 1.
Tâm tình bình tĩnh, thậm chí còn nhét một miếng sườn vào miệng.
Yên tĩnh thật lâu trên bàn bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi than: “Quá lợi hại, cho nên lần này Nhất Trung thi rớt rồi? Mấy đứa học sinh lớp trọng điểm kia…”
“Cái gì thi rớt chứ, là Thư Nghi quá lợi hại… chỉ trừ chừng đó điểm…”
Bọn họ lại bắt đầu nhìn tôi, giống như vẫn không thể tin được người thường xuyên thi trượt trước mắt này, người duy nhất không thi đậu trường Nhất Trung lại đứng đầu bốn thành phố.
“Có phải tính sai rồi hay không…”
“Tôi cảm thấy cũng có khả năng.”
Lúc này mẹ từ nhà vệ sinh trở về, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bà, ánh mắt bà nhìn mọi người có chút tò mò.
“Con gái thi đậu hạng nhất toàn thành phố! À không, là hạng nhất bốn thành phố!”
Bố hào hứng nói với bà, kích động đến khua tay múa chân vui sướng.
Tôi nhìn thấy mẹ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sốt ruột đi tới, tôi đưa điện thoại di động cho bà, bà nhận lấy, nhìn chằm chằm màn hình, nhìn thật lâu: “Tôn… Thư Nghi, xếp hạng…”
Bà ngẩng đầu nhìn tôi như thể đang tự hỏi liệu người đứng trước mặt bà và Tôn Thư Nghi trên màn hình có phải là một người hay không.
Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống, rất nhanh bị lau đi.
Bà phấn khích nhảy dựng lên, gần như dùng một bàn tay ôm tôi vào trong lòng.
Trong số ít lần tôi ở chung với bà, bà vẫn luôn im lặng làm việc, trầm mặc, chưa từng vui vẻ như vậy.
“Mẹ, con đã nói con chưa bao giờ gian lận.”
“Ừ ừ, mẹ tin… Mẹ tin con…”
Bầu không khí trên bàn cơm lại trở nên xấu hổ, có người chua xót nói: “Lão Tôn, ông đúng là không có đạo đức, con gái xuất sắc như vậy mà ông vẫn luôn che giấu. Thành tích này xứng đáng vào Thanh Hoa!”
“Đúng vậy, Mỹ Trân bà cũng vậy, còn nói với chúng tôi thành tích của Thư Nghi kém, có giả tạo hay không?”
Rõ ràng có người đang nói móc.
Tôi buông đũa xuống nói: “Có người rõ ràng ghen tị đến mức sắp tức chet, còn ở đây giả bộ, giả tạo hay không?”
“Mày nói ai vậy? Thật không lễ phép, có thành tích tốt cũng uổng phí!”
Tôi cười cười: “Ai nóng nảy thì nói người đó.”
“Thôi đi, thôi đi! Đang làm gì vậy!” Mẹ La Tâm bắt đầu cười làm lành.
“Tâm Tâm, con phải học tập Thư Nghi đấy!”
Cô gái kia trả lời: “Đây không phải là điểm số mà con người có thể thi được…”
Sự sôi nổi trong cuộc thảo luận của mọi người rõ ràng đã yếu đi, người dì tóc xoăn vừa rồi vẫn còn tự mãn bắt đầu đau khổ cúi đầu cặm cụi ăn, thỉnh thoảng nói một câu mùi vị món ăn thật ngon.
Cô giáo dạy toán của trường Nhất Trung vẫn luôn cau mày nhắn tin, tôi mơ hồ nhìn thấy màn hình nói chuyện đối diện bà ta gửi một tấm ảnh chụp thẻ học sinh của tôi, khóe miệng bà ta co rút, ánh mắt nhìn con gái bà ta càng lạnh hơn.
“Bố” cười đến mức không ngậm miệng lại được, lập tức gửi một bao lì xì năm nghìn tệ: “Thư Nghi, đây là tiền lì xì khen thưởng, con mua chút đồ mình thích đi!”
Tôi nhìn thấy ông ta nhanh chóng đăng lên mạng xã hội, trên đó là ảnh chụp màn hình xếp hạng thành tích của tôi, kèm theo một câu [Con gái hạng nhất kỳ thi chung bốn thành phố!]
Tôi đứng dậy cầm cặp sách, không nể mặt ông ta, nói thẳng: “Không cần, tôi không cần tiền của ông, tiền này đưa cho mẹ đi. Tôi phải về trường tự học buổi tối.”
“Còn nữa, không ai có thể đột nhiên xuất hiện, sau đó nói với tôi, người nọ là gì của tôi. Người thân của tôi, chỉ có mẹ.”
Lúc tôi đi ra cửa, gió nhẹ trời sẩm tối lướt qua mặt, ánh mặt trời chiều kéo dài bóng dáng của tôi, tôi bày tư thế yeah với mặt đất.
Tôi nhếch khóe miệng.
Trong khoảnh khắc này, tôi cho phép mình được hạnh phúc.
15
Ngoài dự kiến, tôi bị Tiêu Lĩnh gọi lại trước cổng trường.
Ở con phố cổ cách trường học không xa, cậu ta mặc đồng phục màu xanh trắng, đang lẳng lặng nhìn tôi.
Khóe mắt và đuôi lông mày của cậu ta nhuộm lên ánh đèn đường hơi vàng, đường nét cũng có vẻ càng thêm dịu dàng.
“Tôn Thư Nghi.”
Cậu ta dường như vừa mới cắt tóc, sạch sẽ và sảng khoái.
“A, chào bạn học Tiêu.” Tôi trả lời với một nụ cười.
“Lát nữa tan học cậu có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Tôi lắc đầu: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu.”
“Tôi và Tống Tiểu Tuyết chia tay rồi.”
Cậu ta nhìn tôi, lần đầu tiên dùng ánh mắt thâm thúy như vậy nhìn tôi, nói thật, có chút buồn nôn.
“Ừm, sau đó thì sao? Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Tôi liếc nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa.
“Cậu không vui sao?”
Cậu ta cúi thấp mắt nhìn tôi, lông mi của cậu ta còn dài hơn so với nữ sinh, ở trước mắt phủ xuống cái bóng nhỏ.
“Lúc trước cậu theo đuổi tôi rất siết sao mà đúng không?”
Tôi cười nói, nguyên chủ hẳn là thật sự rất thích Tiêu Lĩnh, dẫn đến cậu ta bây giờ còn tự tin quá mức.
“Cậu yên tâm, tôi buông tha cho cậu, tôi không có hứng thú với người bại dưới tay tôi.”
16
Thời điểm tôi đi vào phòng học, tất cả mọi người vô cùng hào hứng, Phó Lỗi dẫn đầu hét lớn: “Tôn Thư Nghi! Thần của Bát Trung!”
Tất cả mọi người rất vui vẻ, nhiều học sinh thất bại trong kỳ thi trung học cơ sở nên mới đến Bát Trung, học sinh của Nhất Trung bình thường cũng hay chèn ép họ, hôm nay hạng nhất rơi xuống Bát Trung, họ đương nhiên phải trút giận rồi.
Khóe miệng thầy chủ nhiệm lớp nhếch lên tận trời, ông ta đứng ở trên bục giảng, lời nói kích động: “Bát Trung chúng ta cũng có thể có Phượng Hoàng bay lên! Thầy ở đây xin lỗi em Tôn Thư Nghi! Trước kia là thầy đổ oan cho em, thầy sẽ xin ý kiến của hiệu trưởng, khôi phục thành tích bài kiểm tra tháng của em!”
Lời nói thật quê mùa, nhưng không hiểu sao lại thuận tai.
“Các học sinh phải học hỏi bạn học Tôn Thư Nghi, từ hạng 1000 toàn trường đến hạng nhất cuộc thi chung bốn thành phố!”
Lúc này nữ sinh tóc ngắn phía sau chọc chọc tôi, đưa cho tôi một cây kẹo mút: “Tôn Thư Nghi, lúc trước tôi thật sự hiểu lầm cậu, thật sự rất xin lỗi, sau này tôi có vấn đề có thể hỏi cậu không?”
“Cậu nói tôi là chó liếm, cậu cũng vậy đó!”
Phó Lỗi quay đầu trào phúng nói, bị cô ta đánh một cái vào đầu.
“Nghi thức kéo cờ cuối tuần, hiệu trưởng đã chọn bạn học Tôn Thư Nghi diễn thuyết, đến lúc đó mọi người nhất định phải phản ứng nhiệt liệt, em ấy chính là người lớp số 10 chúng ta xuất hiện nha!”
Nghi thức kéo cờ, tôi mặc đồng phục trang trọng, đeo lên huy hiệu do trường học đặc chế phát cho tôi.
Đứng trên bậc cao nhìn xuống hơn 4000 học sinh toàn trường phía dưới.
Tôi cầm micro trong tay và im lặng một lúc.
“Các bạn, tôi là Tôn Thư Nghi lớp 12 lớp số 10, có lẽ có người đã nghe nói về tôi, cũng có thể là không.”
…
Khi tôi còn là Lâm Mân, tôi đã có rất nhiều bài phát biểu, với tư cách là chủ tịch hội sinh viên, với tư cách là thí sinh, với tư cách là đại diện sinh viên.
Nhưng làm Tôn Thư Nghi, thân thể này là lần đầu tiên.
Tôi không thể kiểm soát được nhịp tim nóng bỏng của mình.
Khi tiếng vỗ tay như sấm dậy, tôi nhận được khen thưởng của hiệu trưởng.
Cúi đầu thật sâu về phía ông ấy.