Quy Tắc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
5
Ở trước cửa căng tin, tôi nghe thấy một tiếng mèo kêu.
“Sao không thử chạm vào nó?”
Tôi không nhìn thấy bóng dáng con mèo, đang định rời đi thì vô thức ngẩng đầu lên.
Trên cây có một thứ màu xanh lá, hình dáng kỳ quái. Tôi thoáng có một suy đoán — lẽ nào thứ này chính là "mèo"?
Quả nhiên, sinh vật xanh nhỏ từ trên cây nhảy xuống, cất tiếng "meo meo" với tôi.
Tôi nhìn nó — cái đầu chẳng ra đầu, râu chẳng ra râu.
Tôi thở dài, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu nó.
Mèo xanh có vẻ tức giận, vùng mắt của nó lập tức chuyển sang màu đen. Nó nhìn chằm chằm vào tôi, và ngay giây tiếp theo, móng vuốt đã móc vào tay tôi —
Một m ả ng t hịt của tôi bị kéo rời ra.
Tôi lập tức thu tay về. Được rồi được rồi, đây chính là cái giá để vuốt ve một con mèo sao?
M ẩu th ịt nằm dưới móng vuốt mèo xanh trên mặt đất bỗng động đậy. Tôi tái mặt — cái thứ gì thế này?!
Dù sao cũng cảm ơn mèo, nó lại kêu lên một tiếng, tôi vẫy tay chào nó rồi rời đi.
Mang theo sự mệt mỏi tận xương tủy, tôi trở về ký túc xá.
“Tiểu Trần, cuối cùng cậu cũng về rồi!” Người bạn cùng phòng cuối cùng – Hà Tâm, xuất hiện.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, tránh đi bàn tay đang vươn tới.
“Tiểu Mộc chết rồi, ngay tại căng tin.”
Hà Tâm sững sờ, lặp lại lời tôi.
“Tiểu Mộc chết rồi?!”
Tôi không để ý đến cô ấy, kiểm tra giường của mình lần nữa rồi nằm xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến, lấn át cả nỗi sợ hãi về điều chưa biết.
Cánh tay tôi vẫn còn r ỉ m áu, nhưng phần lớn đã đóng vảy. Thôi kệ vậy.
Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn phớt lờ sự lo lắng trong mắt Hà Tâm.
Cô ấy không làm phiền tôi.
Tôi lắng nghe âm thanh xung quanh — dường như cô ấy cũng vừa nằm xuống giường.
6
Trong trạng thái mơ màng, tôi sờ thấy điện thoại, sau đó ký ức nhanh chóng ùa về.
Tôi tự tát mình một cái, nhắc nhở bản thân đừng mở mắt.
Cách duy nhất để tránh quy tắc 3 là dù tỉnh dậy lúc nào cũng không được mở mắt.
Thời gian tỉnh táo trôi qua thật khó khăn, mọi tiếng động tôi đều nghe rõ mồn một.
"Ưm, mới ba rưỡi thôi, ngủ tiếp đi." Hà Tâm dường như ngây người một lúc, cô ấy nhắm mắt lại.
Lòng tôi lạnh ngắt, Hà Tâm đã mở mắt rồi!
Ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội, tim tôi thắt lại, tôi biết đó không phải nhắm vào tôi.
Hà Tâm, có lẽ tiêu rồi. Cô ấy bị đánh thức hoàn toàn, "Phiền phức quá!" Tiếng đập cửa càng lớn hơn, ngay sau đó có tiếng chìa khóa xoay ổ khóa.
Nói xong câu này, cô ấy bỗng nhận ra điều gì đó không đúng, "Không đúng, ba rưỡi rồi!" "Tiểu Trần, Tiểu Trần, cậu tỉnh dậy đi!" "Tớ sợ quá!"
Tôi cũng sợ, tôi quay lưng về phía khác. Hà Tâm ngủ ở giường trên đối diện tôi, bây giờ tôi biết rồi, Hà Tâm vẫn còn sống. Cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, tiếc là, sẽ sớm không phải nữa rồi.
"Học sinh, tại sao bạn không chịu học môn ngủ của tôi?"
Một giọng nói khó nghe xuất hiện phía trên tôi, tôi đoán, đang đối diện với Hà Tâm.
"Em không có!" "Em không trốn học!" Hà Tâm nhìn thấy hy vọng, giọng biện hộ của cô ấy trong bóng tối thật rõ ràng.
Cái thứ đó cười một tiếng, "Ba giờ sáng không ngủ, bạn chính là trốn học!" "Dám làm dám chịu, vậy thì tốt nhất nên chuẩn bị bị trừ điểm thường xuyên đi!"
Cái thứ đó bực tức bỏ đi, Hà Tâm sợ hãi ngồi xuống giường, cô ấy cầm điện thoại, may mắn vì mình còn sống.
"Bạn Hà Tâm, xin hãy nhanh chóng đến lớp tìm giáo viên!" Bên ngoài vang lên một giọng nói mới. Đó là cô quản lý ký túc xá!
Hà Tâm im lặng một lúc lâu, "Tiểu Trần, cậu có thể đi cùng tớ không?"
Tôi hiểu rồi, hóa ra điều ch ế t người nằm ở đây. Bị phát hiện trốn học, phải đến lớp, nếu đây không phải điều kiện ch ết người. Vậy thì, điều kiện ch ết người chính là rời khỏi ký túc xá sau mười hai giờ đêm.
Cuối cùng tôi vẫn không nói cho cô ấy biết, không thể ra ngoài.
Tôi không biết cô ấy đã hiểu sai điểm nào, cô ấy đập vào rèm giường của tôi, "Tiểu Trần, cậu thực sự không đi cùng tớ sao?" Giọng cô ấy rất lạnh, rất nhỏ. "Vừa nãy nó không giết tớ, cậu biết không? Thực ra có một số quy tắc không ch ết người."
Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, đừng mở mắt, nhưng! "Đừng đi mà!"
“Có thể sống được!”
Tôi trở mình, giả vờ nói mơ: "Tôi sẽ cứu cậu lần nữa!"
"Đừng đi! Đi là c h ết đấy!"
Hà Tâm cười, bước ra khỏi phòng.
Một thứ gì đó cô ấy ném về phía giường tôi rồi rơi xuống đất. “Tiểu Trần, cậu phải sống nhé!”
Tiếng đóng cửa vang lên chói tai, tim tôi đập mạnh một cái. “Tại sao?”
“Tại sao cô ấy lại đi chịu chết?”
7
Tôi không ngủ lại nữa. Ánh nắng trải lên mặt, tôi ngồi dậy.
Màn cửa giường Hà Tâm nhuộm đầy m á u, nhưng rõ ràng...!
Tôi nhặt thứ rơi dưới đất lên – một cuốn vở tập làm văn.
Mở trang đầu tiên, dòng chữ hiện ra rành rành: “Tôi đã chết rồi!!!”
“Tôi chết rồi!!!”
Nước mắt vỡ òa. Đây là một sự buông thả của nỗi sợ hãi và cảm xúc. "A Tâm..."
“Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô ấy đã nghĩ gì?”
Cô ấy nói, “"Một số quy tắc không gây chết người!"”
“Đây là lời nhắc nhở gì?”
"Tại sao...?"
Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được sự khó khăn của việc sống sót. “Liệu tôi, kẻ còn sống, thực sự có thể vượt qua được không?”
Tôi lại bước ra khỏi phòng, nhớ lại những chi tiết bị bỏ qua, quyết định phải làm gì đó.
"Cậu là...?" Trên đường, tôi gặp một người quen.
"Cậu lại..." Tôi nuốt nửa câu sau vào bụng.
Đó là cô gái bị kéo vào nhà bếp hôm trước. "Tôi không ch ết, chỉ mất một ít th ịt thôi."
Trên cánh tay cô ấy, một nửa lớ p th ịt đã biến mất.
Không phải bị cắt, mà là *biến mất hoàn toàn*, như chưa từng tồn tại.
Tôi đờ người, "Dù sao cũng sống sót rồi."
Nhìn cô ấy, tôi chân thành cầu chúc: "Hãy sống để rời khỏi đây."
“Rời đi!”
“Cổng trường có thể thoát được không?” Tư duy của tôi không nên bị giới hạn.
Dường như tôi đã tự động bỏ qua sự tồn tại của cổng trường. “Là do tôi thực sự quên, hay bị thứ gì đó ảnh hưởng?”
"Đi xem cổng trường không?" Tôi hỏi cô gái trước mặt.
Cô ấy cũng chợt nghĩ ra điều gì, "Đi!"
Từ nhà ăn đến cổng trường không xa lắm. Hôm nay trời hơi nóng.
Vết mèo cào trên người tôi đã đóng vảy hoàn toàn.
"Này cậu, nhìn kìa, cái gì thế?"
Quy tắc số 10: Trong trường sẽ không xuất hiện người đội mũ màu xanh lam pha lục.
Một nhóm người như vậy đã vây quanh cổng chính — nhưng đó không phải điểm quan trọng.
Quan trọng là, trong tay bọn họ có thứ gì đó.
Dựa vào kinh nghiệm xem hàng trăm bộ phim gián điệp khi còn nhỏ, tôi dám chắc — đó là súng!
Vấn đề là, tôi đứng cách một đoạn mà vẫn nhìn thấy họ đang lao về phía chúng tôi.
Không cần nói gì thêm, tôi lập tức quay đầu bỏ chạy, tôi không ngoái lại nhìn, vì đó là điều cấm kỵ.
“Chúng chạy nhanh quá!”— Cô bạn tôi quay đầu lại, giọng có phần tuyệt vọng.
Tôi bất đắc dĩ cũng quay đầu, định xem… gần đến mức nào rồi…
Một loạt họng súng đen ngòm đang chĩa thẳng vào sau đầu tôi — không kịp nghĩ gì nữa,
“Thầy ơi, cứu mạng với!”
Mặc dù không rõ vì sao bọn chúng không nổ súng, nhưng chỉ cần còn cơ hội, quy tắc vẫn phải tuân theo.
Cô bạn tôi đứng ngây người ra, có lẽ cũng giống như tôi, đột nhiên nhận ra một điều — cho dù là m a qu ỷ hay qu ái v ật, nếu so với đạn xuyên đầu, thì chạm trán m a ít ra vẫn còn cơ hội sống sót.
Tôi không rõ mình có chớp mắt hay không, nhưng đột nhiên một nhóm người không thấy rõ mặt xuất hiện chắn trước mặt chúng tôi.
Đám người đội mũ xanh lam pha lục đồng loạt lùi lại một bước.
Tôi kéo cô bạn vẫn còn ngẩn người bỏ chạy — những chuyện tiếp theo, chúng tôi không cần phải nhìn.
Linh cảm của tôi cảnh báo dữ dội: chạy nhanh lên, nhanh hơn nữa!
“Ổn rồi, ai về phòng người nấy đi.”
Tôi buông tay cô ấy ra — chẳng qua chỉ là chút lòng trắc ẩn mà thôi.
Cuối cùng cô ấy cũng hoàn hồn,
“Cảm ơn cậu.”
Trong mắt cô ấy ánh lên sự giằng xé, cô ấy ghé sát lại gần tôi, khiến tôi có chút cảnh giác.
“Đừng quên, dọn dẹp phòng tập thể một tuần một lần.”
“Ừ.”
8
Hôm nay ký túc xá đông hơn bình thường.
Vừa quẹt thẻ mở cửa, tôi lập tức bị cô quản lý ký túc kéo lại.
Bà ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Em đã gặp thầy giáo rồi à?”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Thật kỳ lạ. Tôi cũng nhìn lại họ, đúng lúc đó, từ trong mắt một bạn học rơi ra một con gi òi.
Họ... đã không còn là con người nữa.
Cảm xúc trong lòng tôi trở nên vô cùng phức tạp.
May thay, cô quản lý kéo tôi vào phòng trực của bà.
“Đừng để ý đến họ, họ không thể ra ngoài nữa rồi.”
“Cô muốn nói gì?”
Tôi bất an, khẽ vung tay — liệu tôi có vi phạm quy tắc nào không?
“Ngày mai nếu em vẫn không ra được thì không cần ra ngoài nữa.”
Tôi suýt nữa b ẻ g ãy ngón út của mình.
“Cô…”
“Em đã gặp thầy giáo rồi, vậy chắc hẳn cũng đã thấy những người đó…”
“Đi đi, nhớ dọn dẹp phòng sạch sẽ.”
Gương mặt hiền hòa của cô quản lý giờ đầy vẻ nghiêm trọng.
Bà ấy vẫy tay, ra hiệu cho tôi đi.
Dọn dẹp ký túc xá?
Dường như tất cả bọn họ đều đang ám chỉ điều gì đó.
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Tôi mở cửa phòng 407, ngồi lại trên giường mình.
Giường của Hà Tâm vẫn đầy dấu vết cũ. Tôi trèo lên —
Những vệt khô sẫm màu vẫn còn bốc lên mùi m áu ta nh nồng nặc.
Tôi đang định tháo rèm cửa xuống, thì một cái hộp rơi trúng đầu tôi.
Không hợp lý chút nào — sao nó lại có thể rơi xuống chứ?
Tôi tự cười nhạo mình, thời điểm này rồi mà tôi vẫn còn suy nghĩ những thứ vô nghĩa như thế.
Đây là giường của Hà Tâm. Tôi cũng không để ý đến những vết m áu nữa, mà mở hộp ra.
Bên trong là thứ tôi vô cùng quen thuộc.
“Khi tất cả quy tắc đã được kích hoạt, cậu sẽ làm thế nào để sống sót?”
“Hãy sống sót, Trần Lê, nhất định phải sống đến cuối cùng!”
Đây là nét chữ của Hà Tâm.
Cũng chính là nét chữ tôi đã thấy trên tờ giấy ghi quy tắc ban đầu!
Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra tất cả rồi!
Ban đầu, tờ giấy tôi nhặt được chưa bao giờ rơi ra từ máy lọc nước, mà là do Hà Tâm đưa cho. Trước khi tỉnh lại, tôi đã sống cùng Hà Tâm vài ngày rồi. Tiểu Bạch đã chết từ lâu, nếu tôi không nhầm thì x ác của cô ấy...
Tôi ngồi không vững, ngã từ trên giường xuống, may mà dưới đất chất đầy quần áo tôi vô tình làm đổ. Tôi kéo tủ của Tiểu Bạch ra, một cái đầu đang mỉm cười quay thẳng về phía tôi, tôi không chút do dự đóng sập cánh tủ lại.
Sau khi Tiểu Bạch, Tiểu Mộc và A Tâm chết, dường như chúng phải hoàn thành một chỉ tiêu gì đó để hại tôi.
Tiểu Bạch với màn trình diễn đầy sơ hở, Tiểu Mộc chưa từng ra tay, và cả A Tâm đến cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở tôi.
Tôi thật đáng c hết mà, tôi đã không nhớ bất cứ điều gì họ làm vì tôi. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc khoanh tay đứng nhìn, một người như tôi, liệu có xứng đáng được sống tiếp không?
Tôi dọn dẹp ký túc xá, trên giường của mình lại phát hiện một tờ giấy nhắn, "Ngắm mặt trời mọc." Không được, mạng sống của tôi không còn là của riêng tôi nữa, tôi phải sống một cách nhiệt huyết, rực rỡ.
Tôi đi đến bồn nước, tôi đã biết rồi, nhiều nhất là ngày mai. "Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài." Tôi nhẹ nhàng nói.