Quy Tắc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
9
Đêm nay dù chỉ có một mình tôi, nhưng có lẽ cả ba người họ vẫn đang bảo vệ tôi.
Tôi ngủ một cách vô cùng yên ổn.
Khi tất cả các quy tắc đều trở nên vô dụng, thì tôi vẫn có thể thử nghiệm một lần nữa.
Dù sao, tôi cũng sắp ch ết rồi.
Tôi đến chỗ cô quản lý mượn một con dao, chém mạnh vào bồn rửa mặt.
"Tiểu Mộc, gặp lại cậu rồi."
Thân thể bị ng hiề n n át vẫn đeo chiếc buộc tóc tôi tặng Tiểu Mộc, vô số con gi òi đ ỏ ối phun ra.
Một số con bắn lên tường. Tôi lấy chai thuốc diệt mạt trong tủ, bất kể có tác dụng hay không, xịt một trận tơi bời.
Có lẽ do liều lượng quá lớn, một số con gi òi thực sự ngừng cựa quậy.
Những con còn lại bị tôi lần lượt dẫm c h ết.
"Tiểu Mộc, ngủ yên nhé." Tôi lau sạch sẽ cho Tiểu Mộc, đặt cô ấy lên giường.
Tôi cúi xuống, kéo Tiểu Bạch ra. "Thật đấy, mặc vào chiếc váy xanh cậu thích nhất đi."
Còn Hà Tâm, tôi viết một lá thư, đặt lên chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng của cô ấy.
Tạm biệt nhé, những người bạn của tôi.
"Gặp lại các cậu rồi!" Tôi vui vẻ chào họ.
Người đội mũ xanh lục liếc nhìn tôi, cảnh giác ngó xung quanh.
"Tôi đến một mình. Dù sao cũng sắp ch ế t rồi, thà thử một lần còn hơn."
Một người đàn ông trẻ tuổi hơn bước ra. Anh ta đeo khẩu trang: "Cô chắc chứ, muốn đi với chúng tôi?"
"Quy tắc của các cô không ghi như vậy."
Tôi gật đầu: "Quy tắc cũng không nói đi với các anh là sẽ ch ết."
Anh ta cười một tiếng, tôi nghe không rõ lắm, có lẽ vậy.
"Đi theo tôi." Anh ta bước ra cửa, lòng tôi chợt rung động. “Mình có thể ra ngoài rồi sao?”
10
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, một viên đạn bay thẳng xuyên qua ngực tôi.
M áu bắn lên mặt tôi, còn tôi thì chỉ lạnh lùng nhìn cơ thể mình đổ gục xuống.
Người đàn ông trẻ tuổi gỡ chiếc mũ màu xanh lam pha lục xuống:
“Cuối cùng… tôi cũng có cơ hội ra ngoài rồi!”
Anh ta có một gương mặt điển trai, nhưng lúc này, khuôn mặt ấy méo mó đến đáng sợ.
Anh ta vẫn chưa biết, lớp da mặt của mình đang nhanh chóng bong ra, rơi xuống ngay bên cạnh x ác tôi.
Khi lớp da người bong tróc, một con qu ái v ật hiện ra từ bên trong.
Tôi không cảm thấy đau đớn, linh hồn rời khỏi thể xác, và tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được bản chất thật sự của ngôi trường này.
Vô số camera đang hướng về phía trường học, trên bầu trời còn có một cỗ máy khổng lồ, đang chiếu thẳng vào mặt tôi.
“Chỉ cần ăn ngươi, ta sẽ thắng cuộc!”
Con quái vật mang một nửa thân người không buồn nhìn c ái xá c của tôi dưới đất.
Nó có một nửa cơ thể màu xanh lá, không khác gì con mèo xanh nhỏ.
Tôi khẽ mỉm cười, nhặt khẩu súng rơi dưới đất.
“Thứ vũ khí này khiến linh hồn tôi bị bắn ra… vậy ngươi đoán xem, nó sẽ làm gì với ngươi?”
Viên đạn bay ra — ánh mắt nó tràn đầy kinh hoàng:
“Đừng mà!”
Vết sẹo trên tay tôi cũng rơi ra vào khoảnh khắc đó,
mọi thứ đã chấm dứt.
“Chúc mừng người chơi Trần Lê, đã chiến thắng trò chơi thử luyện theo quy tắc!”
Trò chơi, kết thúc rồi.
Trước mắt tôi hiện lên một con đường — nó dẫn lên trời và cũng dẫn tới một trò chơi mới…
Tôi có một thắc mắc —
Tôi rốt cuộc… là ai?
Mọi nền văn minh sau màn hình đang nhìn cô gái có hai luồng linh hồn mờ nhạt trong cơ thể, với vẻ mặt đầy hứng thú.
11. Phiên ngoại
Tôi là Hà Tâm.
Vào ngày đầu tiên nhận được tờ giấy quy tắc, Tiểu Bạch và Tiểu Mộc đã c hết.
Chỉ còn tôi và Tiểu Trần sống sót.
Chúng tôi chật vật trải qua hai ngày, bắt được mấy con qu ái vậ t lông đen trong ký túc xá.
Chúng không có mặt, toàn thân phủ đầy tóc đen.
Đêm đó, tôi nghe thấy âm thanh lật sách trong quy tắc thứ chín.
Tôi không dám để ý.
Quan trọng hơn cả, tôi ngủ ở giường trên — bên trên làm sao có thể có người được?
“Cậu nghe thấy rồi phải không? Đừng sợ. Không đúng, cậu nên sợ đi.”
“Nếu thế giới chỉ là một trò chơi thì sao? Có lẽ sẽ có người chiến thắng đấy.”
“Tất cả quy tắc đều có thật. Nhưng nếu không tuân theo quy tắc, liệu có thể được giải thoát cuối cùng không…”
“Vì cậu và tôi có duyên, nếu cậu ch ết, tôi có thể giúp cậu một lần.”
Tiếng lật sách xen lẫn giọng nói của cô ấy làm tôi thoáng mơ hồ — liệu tôi có nên tin không?
Vừa nảy ra ý nghĩ này, cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Đúng vậy, tôi không tin lời cô ấy, vậy tại sao tôi lại tin vào lời kỳ quái chứ?
Tôi liếc nhìn Tiểu Trần đang say ngủ, nhướn mày — tôi phải thử.
Dù có c h ết cũng phải c h ết một cách rõ ràng.
Nếu tôi ch ết, có lẽ vẫn có chút cơ hội cho Tiểu Trần.
Tôi nhìn đồng hồ — 11 giờ đêm.
Tôi ghi lại tất cả thông tin mình đã biết.
Rồi nhẹ nhàng leo xuống giường, bước ra khỏi phòng ký túc xá.
Trường học về đêm lại đầy rẫy âm thanh náo nhiệt.
Tôi nhìn thấy vô số học sinh và giáo viên đứng bên đường.
Thấy tôi, tất cả bọn họ đều đồng loạt quay đầu lại.
“Muốn chơi một trò chơi với bọn tôi không?”
Tôi không thể xuyên qua họ để trốn đi.
“Được thôi. Chơi trò gì nào?”
“Xem ai có thể tháo rời bộ phận trên cơ thể mình càng nhiều càng tốt!”
Học sinh mặc áo xanh vừa dứt lời, quần áo của cậu ta lập tức chuyển thành màu đỏ.
So cái này? Ai sợ ai chứ!
“Được thôi.”
Chẳng trách lại thua — người bình thường chắc chắn không thể thắng được trò này.
Đáng tiếc, tôi thì không bình thường.
Trò chơi bắt đầu.
Tôi nhìn nam sinh trước mặt mình cứng ngắc tháo rời từng bộ phận trên cơ thể —
Tay, chân — từng chút một.
Cậu ta làm rất chậm.
Tôi hoàn toàn không bận tâm đến cảnh m áu m e lo ang l ổ dưới đất.
Chỉ vậy thôi sao?
Tôi để ý thấy động tác của cậu ta không nhịp nhàng — chắc hẳn tay chân này không phải của cậu ta.
Tôi tùy tiện giật một nắm tóc.
Tiếp đó, tôi nhét ngón tay vào mũi, moi ra đủ thứ.
“Đủ chưa? Tôi thắng rồi.”
Tôi nở nụ cười rực rỡ — trước mặt tôi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Phải mất một lúc lâu sau, họ mới phản ứng lại, "Cậu thắng rồi!" "Thắng thì phải có thưởng." Họ đưa tôi một tờ giấy, rồi vòng qua đi mất.
Tôi nắm chặt tờ giấy mỏng manh ấy, nhìn nội dung trên đó, khóe môi khẽ nhếch lên.
Mười hai giờ, nhà ăn vẫn sáng đèn, tôi gói ghém một suất ăn mang ra ngoài. Một con mèo kỳ lạ đang đợi bên ngoài, tôi đặt cơm xuống đất, "Ăn đi, mèo con."
Nó trông cũng đáng yêu thật. Tôi vuốt ve nó, có lẽ vì được ăn của ngon nên nó cọ cọ vào lòng bàn tay tôi, thật thân mật.
Tôi lại về ký túc xá, cùng Tiểu Trần trải qua một ngày nữa. Vận may của cô ấy thật tốt, và luôn tìm được những điểm mấu chốt.
Tôi nói với cô ấy rằng tôi có thể đã vi phạm quy tắc. Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, thật không chịu nổi.
Tiếc thật, con người quả nhiên không thể nói lung tung, tôi đã ch ết trong quy tắc nhà ăn, tôi phải đưa ra quyết định rồi.
Tôi quyết định cho Tiểu Trần một cơ hội, cơ hội để cô ấy sống sót. Cô ấy thực ra là một người tốt, cô ấy thực sự dám mạo hiểm nói cho tôi suy đoán, tôi mềm lòng rồi.
Tờ giấy tôi ném cho cô ấy đã được sửa đổi, nội dung ban đầu thực ra là, "Người chiến thắng trò chơi có thể nhận được kỹ năng ký sinh."
Với sự giúp đỡ của cô gái lật sách, thông qua tờ giấy, tôi đã nhập vào thân xác của Tiểu Trần.
Tôi và cô ấy đều đã thấy tất cả các quy tắc, vậy thì chỉ còn lại quy tắc cuối cùng là điểm đột phá.
Vào thời khắc nguy cấp, cô ấy quả nhiên không đáng tin cậy, những người mặc quần áo màu xanh lam và xanh lục vốn dĩ không nên xuất hiện.
Những người mặc đồ đỏ mà tôi thấy vào ban đêm, thực ra đối với chúng tôi, mới là hy vọng sống sót.
Suy ra, người ở cổng chính cũng có hy vọng.
Súng bắ n n át th ân th ể, linh hồn còn lại, mới là cách duy nhất để thoát ra ngoài.
Tôi cũng chỉ mới nhận ra vào lúc này, sau khi ký sinh, suy nghĩ của tôi và suy nghĩ của Tiểu Trần dần hòa vào nhau.
Linh hồn của chúng tôi đã không thể tách rời nữa.
Nhưng, điều đó không còn quan trọng nữa, bây giờ, Tiểu Trần thực sự đã ở bên tôi mãi mãi. Có người bầu bạn, cũng khá tốt.
Dù sao thì, chúng tôi đều đã sống sót!
Những ngày sau này, chắc hẳn sẽ rất thú vị...
Hoàn chính văn