Rời Khỏi Trúc Mã Phụ Bạc, Ta Cùng Ân Nhân Thành Thân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:14:23
Chỉ vì một giận dỗi, mà lạc nơi hồng trần, từ đó cách biệt đôi đường, thể đầu.
Lúc bái đường thành , trong tim Ngụy Trì vẫn giữ một tia mộng tưởng mơ hồ.
Hắn từng ngang nhiên tuyên bố: “Nếu Mạnh Linh Vi trở về, sẽ cưới nàng bình thê.”
nàng .
Lần , nàng giận thật, thật xa, xa đến mức khiến tuyệt vọng.
Mãi đến bốn năm , biểu nàng mang đến một chiếc hộp gỗ.
Bên trong, là ngọc bội từng tặng, trâm phỉ thúy, quạt lụa, vòng ngọc… tất cả vật nàng từng nhận, đều .
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Ngụy Trì tưởng nàng trở về, trong lòng dấy lên một tia vui mừng lặng lẽ.
Hắn gấp gáp hỏi: “Nàng ?”
Biểu nàng chậm rãi đáp:
“Nàng xuất giá, là thê tử của khác .”
Một lời như lưỡi kiếm lạnh lẽo, cắt phăng giấc mộng ôm suốt bao năm.
Ngụy Trì nôn huyết, chỉ ngơ ngác lẩm bẩm:
“… Ở ?”
“Phụng Thiên.”
Tuyết bay lất phất, trời bắt đầu rơi những hạt trắng li ti.
Sau khi thốt câu “ từng ghét nàng”, Ngụy Trì lặng im lâu, sắc mặt đổi , muôn phần phức tạp.
Trong phòng, tiếng Niên Niên vang lên, ngái ngủ gọi .
Ta bước bế con, nhẹ nhàng vỗ về, Ngụy Trì ngoài khung cửa, ánh mắt rời, dần dần trở nên điềm tĩnh.
Hắn nhẹ giọng:
“Xin … quấy rầy.”
Ta ngạc nhiên, nhưng thấy thông suốt, bèn bình thản đáp:
“Đã hiểu rõ, thì rời khỏi Phụng Thiên .”
Ngụy Trì cúi đầu:
“Vài hôm nữa, sẽ .”
Hắn ngập ngừng giây lát, khẽ hỏi:
“Ta… thể ôm Niên Niên một , ?”
Ta cau mày, ánh mắt thoáng lạnh.
Ngụy Trì vội giải thích:
“Ta ý gì khác… nàng an tâm, tuyệt hại hài tử.”
Ánh rơi hình hài bé nhỏ trong tay , chất chứa thương xót cùng khát khao thể gọi thành tên.
Tựa như — đang một bảo vật vô giá, nhưng vĩnh viễn chẳng thể thuộc về .
Niên Niên ngước lên , vươn tay nũng nịu gọi:
“Thúc thúc, ôm!”
Hài tử non dại, chẳng hiểu nỗi oán cừu giữa lớn, chỉ cảm nhận nỗi buồn sâu thẳm nơi kẻ đối diện, bèn đưa tay an ủi.
Ánh mắt Ngụy Trì sáng bừng, như ban ơn, tha thiết .
Ta thở dài, cuối cùng trao con cho :
“Ôm cho đàng hoàng.”
Ngụy Trì ôm lấy hài tử, động tác cẩn trọng đến lạ thường.
Hắn ngắm khuôn mặt bé con — dù còn nhỏ, nhưng nét nào cũng phảng phất bóng hình thuở .
Nhìn mãi, mắt dần hoe đỏ, khoé môi khẽ nở nụ khổ.
Niên Niên tò mò đưa tay sờ lên khoé mắt , hỏi ngây ngô:
“Thúc thúc, vì ?”
Ngụy Trì đáp khẽ:
“Bởi vì thúc từng phụ một thương . Nếu vì của thúc, lẽ… hài tử của thúc và nàng, giờ cũng lớn bằng con .”
Ta ý tứ trong lời , bèn liếc mắt hiệu đừng bậy mặt trẻ con, bế Niên Niên.
“Đủ . Nhìn cũng , ôm cũng ôm, còn ? Về đừng đem mấy thứ linh tinh tới nữa, tổn hại thanh danh .”
Ngụy Trì cúi đầu:
“Sẽ nữa.”
Lần , thật sự tỉnh ngộ. Trước khi tuyết rơi đầy, rời .
Lúc cáo biệt, ngoái đầu :
“Nếu một ngày Tống Quy Duyện bạc đãi nàng, hãy mang theo Niên Niên trở về. Ta luôn giữ một chỗ cho mẫu tử nàng.”
Ta lạnh:
“Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/roi-khoi-truc-ma-phu-bac-ta-cung-an-nhan-thanh-than/chuong-6.html.]
Ánh mắt Ngụy Trì ảm đạm, thôi, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài tan gió tuyết.
Tối , khi Tống Quy Duyện hồi phủ, tin Ngụy Trì từng ghé qua, liền hỏi:
“Nàng khó chứ?”
Ta mỉm :
“Hắn . Về sẽ chẳng nữa .”
Tống Quy Duyện hồ nghi:
“Sao nàng dám chắc như ?”
Ta lạnh giọng:
“Nếu còn liêm sỉ, thì sẽ đến nữa.”
, xé hôn thư là .
ai ép cưới Thẩm Lê?
Là chọn, thì nên học cách gánh lấy hậu quả. Chớ trách , cũng đừng tiếc nuối.
Trưởng bối Ngụy gia vốn chẳng ưa , giờ nghĩ , việc đều căn nguyên.
Nếu chẳng họ thành kiến, chuyện hôn sự dây dưa mãi đến khi Thẩm Lê xuất hiện?
Những lời khen Thẩm Lê, chê , cũng chẳng ngoài dụng ý khiến tự ti mà buông bỏ.
Mẫu Ngụy Trì, quả thật thâm sâu.
Ta nhạt, dứt bỏ hết thị phi chốn kinh thành, chẳng rằng — khi hồi phủ, Ngụy Trì thẳng tay chỉnh đốn gia môn.
Lấy cớ Thẩm Lê vô tự, hưu bỏ nàng, đuổi khỏi Ngụy phủ.
Thẩm Lê quỳ ngoài cổng, lóc thê lương:
“Thành bao năm, từng gần gũi, mang thai? Hầu gia, nhẫn tâm đến ?”
Nước mắt nàng như mưa, nhưng Ngụy Trì vẫn lãnh đạm như băng tuyết, chẳng lưu nửa phần tình nghĩa.
Cuối cùng, Thẩm Lê đưa về Thẩm gia, đầy hai năm , u sầu mà bệnh mất.
Còn nơi Phụng Thiên, cùng Tống Quy Duyện an bên , chăm nom tiệm thuốc, cuộc sống yên bình.
Niên Niên lớn dần trong vòng tay phụ mẫu, ngày một hoạt bát, lanh lợi.
Lại một mùa đông, tuyết phủ trắng trời.
Niên Niên nơi sân, ngẩng đầu cổng:
“Nương, con như thấy quen.”
Ta mỉm :
“Lại bán kẹo hồ lô chứ gì?”
Gò má con đỏ ửng, lắc đầu:
“Không … đôi mắt , giống hồ thu trong vắt.”
Một câu , khiến tim khẽ run.
Chẳng hai năm tin biên cương ? Sao xuất hiện nơi ?
Ta bán tín bán nghi:
“Con chắc lầm?”
Niên Niên chớp mắt, lí nhí:
“Chắc… chắc là …”
Tuyết rơi dày, ngay cả nàng cũng chẳng dám tin đôi mắt là thật chỉ là ảo ảnh.
Thấy con còn ngóng trông, nhẹ gọi:
“Đừng nữa, ăn cơm thôi.”
Mùi cơm nóng hổi lan khắp sân, còn bóng — khẽ mỉm , xoay lưng rời .
Tuyết phủ đầy mái ô trong tay , gương mặt từng thanh tú nay in đậm dấu thời gian.
Chỉ đôi mắt — vẫn vẹn nguyên một màu trong vắt, như thuở ban đầu, từng đổi .
<Hoàn>
---------------
Giới thiệu truyện: Ngày Hắn Thành Hôn Cùng Là Ngày Ta Minh Hôn
Ngày Thẩm Hoài Dương thành với quận chúa, cũng tự định đoạt một mối hôn sự của riêng .
Hôm bái đường, ôm một xấp phù vàng kịp mục, an trong cỗ quan tài đá lạnh băng, bên cạnh là tân lang khuất từ lâu. Cờ chiêu hồn phấp phới, áo hỉ bên trong khoác ngoài màu tang trắng—thì , thứ nhân gian gọi là “giá tang” chính là như thế.
Thẩm Hoài Dương tin, chạy đến như điên dại, ngã nhào bên nắp quan, lệ tuôn ngớt:
“Đáng hận! Nàng thà lấy chết, cũng nguyện của !”
Ta chỉ khẽ , lòng thanh thản.
Bởi lẽ, đang chuẩn từ trong quan tài trốn xuống lòng đất, tiêu d.a.o muôn dặm hồng trần.
Nào ngờ, một luồng âm khí lướt qua cổ, lành lạnh. Thanh âm u uẩn của ai đó vang bên tai:
“Nương tử, chẳng lẽ nàng định đào hôn ư?”