Rời Khỏi Trúc Mã Phụ Bạc, Ta Cùng Ân Nhân Thành Thân

Rời Khỏi Trúc Mã Phụ Bạc, Ta Cùng Ân Nhân Thành Thân

Cập nhật
10 giờ trước
Thể loại
Ngôn Tình Cổ Đại Vả Mặt Sủng Chữa Lành Ngọt Gương Vỡ Không Lành
Lượt xem
0
Trạng thái
Đã đủ bộ

Xuân ghé qua ngõ, tiết trời thanh lương, cùng phu quân bế theo hài tử nhập thành Phụng Thiên, chẳng ngờ hữu duyên hội ngộ gia quyến của cô mẫu nơi chợ hoa đầu phố.

Cô mẫu thấy , thần sắc nhu hòa mà cất lời:
“Chuyện cũ phủ bụi theo năm tháng, giận hờn cũng nên buông bỏ. Bao giờ con mới hồi kinh, nối hôn sự cùng tiểu hầu gia Ngụy Trì?”

Ngụy Trì, xưa cũ một thời, kẻ từng cùng lớn lên bên rặng trúc bờ tường, đôi bên từng định , vốn dĩ năm năm nên phu thê.

Nào đến ngày bái đường, bỗng đổi lòng, giữa phố xá đông , bất ngờ giáng xuống một bạt tai, đoạn ôm lấy biểu – Thẩm Lê – mà ly khai, bỏ cùng hôn thư rách nát trong tay.

Kể từ đó, đoạn tuyệt duyên xưa, một một lui về nơi bắc địa hẻo lánh, sống ẩn dật bên sơn cốc.

Chẳng ngờ tái diện, cô mẫu bảo:
“Ngụy tiểu hầu gia vẫn canh cánh trong lòng về con. Ngày cưới Thẩm cô nương, chính miệng , chỉ cần con chịu cúi đầu hồi kinh, sẽ lập con bình thê.”

Một chữ bình thê, quả thực khiến chua cay khó .

Ta khẽ , sóng mắt bình thản:
“Thưa cô mẫu, ba năm con xuất giá. Hài tử nhà con nay cũng lên hai.”

Ngụy Trì nếu tưởng vẫn ôm hận năm xưa, thì quả thật , lòng sớm an yên bên khác.

Xem thêm
10 giờ trước
10 giờ trước
10 giờ trước
10 giờ trước
10 giờ trước
10 giờ trước

Bình luận