RUNG ĐỘNG NHƯ THUỞ BAN ĐẦU - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:08:07
19
gật đầu đồng ý.
Mẹ nhanh chóng chìm giấc ngủ một nữa.
"Anh tìm ai ? Sao ?"
Là giọng của y tá.
Cánh cửa đẩy .
thấy một bóng dáng quen thuộc.
hoảng hốt đến mức lúng túng: "Sao ở đây?"
Anh chằm chằm , chậm rãi bước .
Anh bình tĩnh đáp: "Đưa Kỳ An đến."
nghi ngờ Châu Kỳ An.
"À... đúng , đường , em tình cờ gặp , nên nhờ đưa em đến đây."
Mọi thứ tự nhiên, giống như đang dối.
mím môi, bất giác siết chặt bàn tay.
"Vậy... ..."
Anh thấy bao nhiêu…
" đỗ xe, mới lên đây. Bác gái thế nào ?"
thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như thấy gì.
"Tạm thời qua cơn nguy hiểm."
"Kỳ An, chị về thu dọn đồ một chút, tối nay chị ở đây."
Kỳ An gật đầu.
" cùng em."
im lặng vài giây đồng ý.
ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài lướt qua thật nhanh.
"Nếu vui thì cứ ."
Mũi cay xè, cúi đầu chằm chằm xuống sàn.
Sau một hồi lâu, khẽ hỏi:
"Giang Dịch Trần, tại sa thải đạo diễn Từ?"
"Ông danh tiếng trong giới, năng lực chuyên môn cũng ..."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Anh đột ngột dừng xe, :
"Em xem? Nếu trong lòng suy đoán, tại dám tin?"
Giọng pha chút tự giễu:
"Anh đáng để em tin tưởng đến ?"
"Chu Kỳ Duệ, mười năm là thế, mười năm vẫn ."
"Em đặt tấm chân tình của ở ?"
Trái tim như ai đó siết chặt.
dám mắt .
ngờ chuyện ảnh hưởng đến sâu đến .
Được thôi, sẽ cho sự thật.
khẽ :
"Giang Dịch Trần..."
"Mười năm , em thực sự thích ."
Anh cứng đờ .
" sai thì chịu phạt."
"Em lấy ba triệu của để trả nợ, lựa chọn rời ."
"Khi đó rằng bà ung thư, nhưng em tin."
"Sao em thể tin chứ?"
Nước mắt mờ tầm .
thể kìm nén nữa mà nghẹn ngào.
"Ba triệu đó, em bao giờ thể trả ."
"Em dám đối diện với bà ?"
"Làm thể phản bội lời hứa với bà một nữa?"
Năm năm , mang ba triệu Bắc Giang một .
Lúc đó, mới qua đời từ bốn năm .
Lần đó, lang thang vô định ở Bắc Giang lâu, lâu.
"Con thể ích kỷ như , cái , cái , đúng ?"
"Xin ."
lấy một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên xe .
"Đây là tiền em nợ ."
Chúng cùng im lặng lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/rung-dong-nhu-thuo-ban-dau/chuong-8.html.]
Bỗng nhiên, khàn giọng :
"A Duệ, những năm cuối đời sống tự do."
"Bà đòi ba năm triệu."
"Không ai bà ung thư."
"Bà che giấu giỏi."
"Năm nghiệp, bà du lịch vòng quanh thế giới."
"Bà , nhưng bao giờ trở ."
"Đi du lịch chỉ cần hai triệu, ba triệu còn , bà việc thiện."
"Bà vui..."
sững sờ, cảm giác nghẹn ngào như bóp nghẹt trái tim.
"A Duệ, nếu bà đưa ba triệu cho em, thì bao giờ ý định bắt em trả ."
"Khi đó, bà thực sự giúp em vượt qua khó khăn."
"Bà chỉ là..."
Nhà giàu lắm thị phi, khi đó chúng còn quá trẻ.
Bà chỉ đóng vai ác .
Mặt trắng bệch.
Hóa , luôn hiểu lầm bà .
Hóa , chỉ một nửa sự thật.
Anh cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, giọng ngày càng khàn , như đang thỏa hiệp:
"Vậy bây giờ thì ?"
"Anh đủ khả năng bảo vệ em ."
"Chúng còn nợ gì , thể bắt đầu ?"
sững sờ, lòng rối bời như tơ vò.
Giang Dịch Trần, rốt cuộc em gì chứ?
Con luôn sẽ trở thành chính cái hình mẫu mà họ ghét bỏ nhất.
Anh xứng đáng với một mặt trời rực rỡ.
Chứ một như em lúc .
Tự ti, nhút nhát.
siết chặt lòng bàn tay: "Có đáng ?"
Mắt đỏ hoe.
"Đáng."
"Vẫn luôn đáng."
dám trả lời.
Chỉ chạy trốn trong hỗn loạn.
20
Cuối cùng vẫn thể qua khỏi đêm giao thừa.
Làm theo di nguyện của bà, chôn cất bà ở nơi đó.
Hôm , cả Bắc Giang chìm trong tuyết rơi.
Những bông tuyết đậu hàng mi , nhòe tầm .
và Kỳ An bước từng bước, từng bước khỏi nghĩa trang.
Lần , phía lưng chúng tĩnh lặng.
21
Ngày 3 tháng 1, trời nắng.
mua hai bó hoa.
Đến nghĩa trang Sơn Thành một nữa.
Một bó đặt mộ .
Sau đó, chậm rãi bước đến một bia mộ khác.
ôm bó hoa, lặng lẽ ở đó lâu.
Gió thổi tung vạt áo .
khẽ thở dài, xổm xuống.
"Tiểu Tiểu, đến thăm con đây."
"Có nhớ ?"
"Mẹ gặp ba con ."
"Tiếc là thể để ba con đến thăm con ."
"Xin con..."
Giọng ngày càng nhỏ dần.
"Đã mười năm , thực cũng nên buông bỏ ."
"Con đúng , Tiểu Tiểu?"
"Từ nay về , sẽ đến nữa."
thấy, khi rời …
Một bóng khác xuất hiện mộ.