RUNG ĐỘNG NHƯ THUỞ BAN ĐẦU - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:08:05
17
Khi đến bệnh viện, đưa về phòng bệnh.
Bác sĩ điều trị với :
"Cô… hãy chuẩn tinh thần. Ý chí sống của bệnh nhân còn mạnh mẽ, cộng với việc lên cơn động kinh thường xuyên, cơ thể bà … về cơ bản đến giới hạn ."
sững trong giây lát, hít sâu một , nặn một nụ :
" , cảm ơn bác sĩ."
Sinh, lão, bệnh, tử vốn là quy luật tự nhiên.
cũng thể rằng quá yêu quý bà , chỉ là trách nhiệm của trói buộc .
tại … cảm thấy nghẹt thở như ?
Khi tỉnh thì Kỳ An cũng đến.
Lần , bà nhận chúng .
"Tiểu Duệ, Tiểu An, các con đến ."
Giọng bà yếu đến mức gần như thể thấy.
Chúng đồng thanh đáp "".
Với , chúng thật sự nên đối mặt thế nào.
Bà sinh chúng , thậm chí suýt mất mạng khi sinh Kỳ An.
chúng trở thành những đứa con như bà mong đợi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
phá vỡ sự im lặng:
"Mẹ uống nước ?"
Bà chậm rãi lắc đầu.
Một lúc lâu , bà đột nhiên lên tiếng:
"Những năm qua, liên lụy đến các con."
"Vẫn luôn lời xin , nhưng chẳng thể mở miệng ."
"Xin Tiểu Duệ, cũng xin Tiểu An."
Có lẽ, khi một đến gần cái chết, họ sẽ nghĩ đến nhiều điều.
Bà cất những gai góc thường ngày.
"Có một chút tiếc nuối… thể thấy các con hạnh phúc."
Kỳ An siết chặt nắm tay:
"Mẹ gì , bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi thật thôi."
Bà khẽ nhắm mắt, thì thầm:
"Mẹ mà… sắp c.h.ế.t ."
"Mẹ sắp tìm ba các con ."
"Nếu gặp ông , nhất định hỏi cho rõ tại ông phản bội chúng ?"
" nhất… vẫn là đừng để gặp ông nữa."
Tay run lên, chiếc cốc rơi xuống đất, nước nóng văng cánh tay, bỏng rát.
dường như chẳng cảm thấy gì cả.
Nước mắt thể kìm , trào khỏi mắt .
đưa tay lau , càng lau càng nhiều, cuối cùng bật thành tiếng.
Bà thở dài, run rẩy đưa tay lau nước mắt cho .
"Khóc gì , Tiểu Duệ?"
"Mẹ vốn dĩ… chẳng là một , đúng ?"
"Gánh nặng còn, lẽ con nên vui mới đúng."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt bà.
Kỳ An đỏ hoe đôi mắt.
Từ lúc nào mà bà gầy nhiều đến ?
Khuôn mặt hốc hác, tiều tụy.
Bà tiếp tục :
"Sau khi mất, hãy chôn ở nghĩa trang Sơn Thành nhé!"
khựng :
"Tại ? Mẹ…"
Ba chôn ở đó.
Chẳng là ghét ba nhất ?
Bà cố nặn một nụ :
" cháu ngoại của cũng chôn ở đó, đúng ?"
"Mười năm … đến đó để ở bên cạnh nó."
giật , gần như mất cả giọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/rung-dong-nhu-thuo-ban-dau/chuong-7.html.]
"Mẹ… ?"
Kỳ An vô cùng kinh ngạc:
"Cháu ngoại gì cơ?"
Đó là một chuyện mà ngay cả Kỳ An cũng .
18
Tháng thứ tư ở Lạc Xuyên.
phát hiện kinh nguyệt chậm hai tháng.
Kinh nguyệt của vốn dĩ định, nên cũng suy nghĩ nhiều.
kiểm tra và thông báo rằng mang thai.
Con ngoan, ốm nghén.
Thai nhi hơn ba tháng.
hoảng loạn tột độ, .
Hạt giống do gieo trồng, kết quả cũng là do gánh lấy.
Không thể trách ai khác.
Nhìn tờ siêu âm, ngắm hình dáng của sinh linh bé nhỏ thành hình…
chỉ rằng… phá bỏ một sinh mạng vô tội.
Khi đó ở ký túc xá, thường xuyên về nhà.
Vì , giấu , thuê một căn phòng bên ngoài.
Hằng ngày thêm.
Bất ngờ xảy tháng thứ năm.
Hôm đó, cảm thấy khỏe, định xin nghỉ .
Ông chủ đồng ý.
mặc quần áo, mở cửa …
Cặp vợ chồng sống cạnh phòng đang cãi , chặn kín hành lang.
Điện thoại reo liên tục, cẩn thận bước qua họ.
hiểu , cô gái ngã xuống cầu thang và đè lên .
Cả hai chúng cùng lăn xuống.
Một cơn đau nhói bùng lên trong bụng, cảm nhận sự sống đang rời xa .
Lúc tỉnh , trong bệnh viện.
Mẹ bên cạnh, hừ lạnh:
"Tỉnh ?"
"Tự tự chịu, đáng thương hại."
"Uống thuốc ."
chằm chằm bà, giọng run rẩy:
"Con… con của con ?"
Bà im lặng vài giây đáp:
"Thai c.h.ế.t lưu , còn nữa."
Không còn nữa.
lặp một cách vô thức.
đang nghĩ gì lúc đó.
Cả như rơi hầm băng, cảm xúc nơi lồng n.g.ự.c đè nặng đến mức khiến thở nổi.
Bà thản nhiên :
"Mẹ còn , con nghỉ ngơi cho tự về nhà."
thể chấp nhận rằng con chỉ là một sinh mệnh thoáng qua.
Là bảo vệ con.
lén trở về Bắc Giang.
Mua một phần mộ.
Không chữ khắc, ảnh chụp.
cố chấp coi nó như một góc nhỏ để gửi gắm cảm xúc của .
Không ai chuyện cả.
nhặt Lập Xuân ở đó.
Bên cạnh thùng rác, gầy nhom nhỏ xíu.
mang nó về nhà.
Mẹ từ đó cũng từng nhắc chuyện .
trở về cuộc sống bình thường.