Sao Chổi Hóa Phúc Tinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-20 23:09:15
Sau khi cảnh sát , bà thấy chúng cửa nhà, liền phun nước bọt:
“Nhìn cái gì? Đồ tim đen phổi thối! Đừng hả hê, con trai nhất định cả!”
Thật , mẹ chỉ thở dài thương hại vì con bà hư hỏng, liên lụy gia đình, khiến bố mẹ đau lòng. Tốt bụng mà coi như gan lừa.
Mẹ cũng chẳng thèm thương xót nữa.
Tối hôm đó, khi ngủ, mẹ khẽ với bố:
“Giao Giao đã năm tuổi , trẻ con trong làng bằng tuổi đều mẫu giáo cả.”
Mẫu giáo? Tôi biết chứ! Trước đây, bé Nhị Nha hàng xóm ngày nào cũng đeo cặp học. Nó bảo mẫu giáo nhiều bạn, cô giáo còn thưởng hoa đỏ và đồ ăn ngon.
Bố về phía , khiến vội nhắm tịt mắt. Chỉ ông :
“Anh cũng đang định chuyện , mai đăng ký cho Giao Giao, mua thêm cặp sách và đồ dùng học tập…”
Chưa đợi bố hết, lập tức mở mắt bật dậy, lí nhí:
“Bố ơi, con mẫu giáo.”
“Tại ?”
Tôi liếc mẹ, bò gần bà:
“Con mẫu giáo thì ai ở nhà với mẹ .”
Mẹ giật , mắt đỏ hoe, ôm chặt nghẹn ngào:
“Mẹ cần Giao Giao ở nhà, mẹ một cũng . Giao Giao học để giỏi giang như , mẹ mới vui.”
04
Bố là quyết đoán, hôm liền định dắt đăng ký.
Tôi nắm tay mẹ :
“Mẹ cũng cùng con.”
“Mẹ , mẹ ở nhà đợi Giao Giao và bố.”
Anh trai từng , từ vụ tai nạn khiến mẹ mù lòa, bà khỏi nhà nữa. Lần , câu trả lời của mẹ như dự đoán.
Nghĩ đến cảnh mẹ một cô đơn ở nhà, bỗng thấy khó chịu, liền phịch xuống bên cạnh mẹ:
“Mẹ thì con cũng !”
Mẹ dỗ:
“Giao Giao đừng hư…”
“Con hư, con nghiêm túc mà!”
Bố thấy phá lên, bênh :
“Mẹ nó ơi, Giao Giao đã thế , em cũng cùng .”
“Em sợ bạn bè của Giao Giao thấy em như thế sẽ chê nó…”
Tôi , kéo tay mẹ cửa:
“Mẹ , con van mẹ!”
Cuối cùng, khi bố và thuyết phục, mẹ đành nhượng bộ. Cả nhà cùng bước đường.
Bà thím hàng xóm đang lóc ở ngưỡng cửa. Con trai bà bắt, tù mấy năm.
Thấy chúng qua, bà ngừng , cầm củ cải ném tới:
“Đều tại cái đồ chổi ! Mày đến là con trai tao gặp họa! Mau đuổi nó , tao tha cho nhà họ Trang các ngươi !”
Bố che chắn cho và mẹ, giận dữ quát:
“Bà điên ? Con bà phạm tội, liên quan gì đến con gái ?”
“Con nhỏ là chổi, hại cả cha mẹ ruột nó! Nhà đen đủi mới dính cái đồ xui xẻo !”
Mẹ và bà thím vốn ưa , bà chẳng thèm để ý, lạnh lùng kéo tay và bố:
“Mặc kệ bà , đừng phí lời. Đăng ký cho Giao Giao quan trọng hơn.”
Bố cũng chẳng cãi , đồng ý ngay. Thấy chân ngắn chậm, ông bế lên một tay, tay dắt mẹ.
Sau khi đăng ký, bố mẹ còn mua cho cặp sách và quần áo mới. Gần tối mới về.
Chưa tới cửa nhà, bỗng thấy khói đen cuồn cuộn, tiếng mọi hô hoán chữa cháy vang lên.
“Nhà Trang kìa! Cháy !”
05
Đám đông tụ tập nhà, ngọn lửa đã bùng phát dữ dội, thiêu rụi cả căn nhà.
“Sao tự nhiên đống củi cháy?”
“Nhà cửa thế mà tiêu tan, tiếc quá, xây tốn bao nhiêu tiền.”
“Gọi cảnh sát ? Phải lính cứu hỏa mới dập .”
Tôi mọi bàn tán, chợt nhớ lời bà thím lúc nãy, lòng đầy sợ hãi.
“Đồ chổi về kìa! Vừa hại con trai , giờ hại cả nhà họ Trang!”
Bà chỉ thẳng . “ là đồ xui xẻo!”
Tôi sợ lùi . Bố về, mắt đỏ ngầu phía chúng .
“Con xin bố mẹ, đều tại con…”
Tôi nức nở. Bà thím đúng, đúng là tai họa.
ngay lúc đó, bố ôm chầm lấy và mẹ:
“Không! Giao Giao tai họa! Nếu con kiên quyết kéo mẹ , thì chỉ nhà cháy… mà mẹ con cũng…”
Giọng bố nghẹn . Mẹ đờ , bỗng òa :
“Giao Giao… Giao Giao đã cứu mẹ!”
Bố gật đầu:
“ ! Ai dám bảo con gái là xui xẻo? Nó là phúc tinh, là thiên thần cứu mạng mẹ nó!”
Lời bố khiến mọi xôn xao:
“Thật , Trang?”
“Tất nhiên! Lúc , vợ định ở nhà, nhưng Giao Giao nhất quyết kéo . Nếu bà ở , với đám cháy kinh hoàng , chú nghĩ bà thoát nổi ?”
Bác Ba lắc đầu:
“Dù thoát, cũng phỏng nặng.”
Với mù, phỏng là thảm họa.
“Vậy nên Giao Giao là ân nhân! Là phúc tinh!”
Bố quắc mắt bà thím:
“Bà còn dám bôi nhọ con gái , đừng trách khách khí!”
06
Đám cháy tàn lúc nửa đêm. Cảnh sát đến, bố gọi lên làm việc.
Không còn nhà, chúng tạm trú nhờ nhà bác Ba.
Bố dám cho trai biết, sợ phân tâm. Hôm , ông lên thành phố gặp .
Vừa khỏi, bà thím đã nhạt:
“Tiêu đời ! Không nhà cửa, xem các sống bằng gì?”
Chưa dứt lời, cháu bác Ba chạy tới:
“Bà Lưu ơi! Có phóng viên phỏng vấn!”
Mẹ ngơ ngác:
“Phỏng vấn gì?”
“Cháu học báo chí, thấy cảnh nhà bác đáng thương quá, nên bài đăng báo…”
Một gia đình nhỏ, nửa năm qua chịu đủ tai ương: tai nạn, bố què chân, mẹ mù lòa, kẻ gây tai nạn bỏ trốn, tiền viện phí cạn kiệt, giờ nhà cửa cũng cháy rụi.
Bài báo gây xúc động mạnh.
“Tôi… gì? Bố Giao Giao nhà, biết trả lời …” Mẹ lắp bắp.
“Cứ thật là .”
Phóng viên hỏi về vụ cháy. Thủ phạm là ông lão làng bên hút thuốc, vứt tàn đống củi.
Ông con cái, tài sản, cảnh sát cũng đành bó tay.
“Tôi sẽ đăng bài kêu gọi quyên góp giúp gia đình chị.”
“Không… cần …”
“Sao ? Hoàn cảnh nhà chị khiến ai cũng thương. Tiếc là giúp ít quá…”
Cô phóng viên lấy phong bì đưa mẹ.
Mẹ sờ thấy độ dày, vội trả :
“Không , !”
Cô liền đưa cho :
“Em giúp mẹ cầm nhé?”
Tôi lắc đầu:
“Mẹ bảo nhận.”
“Không , đây là tấm lòng của chị…”
Tôi còn nhỏ, hiểu giá trị đồng tiền, nhưng biết cô giúp đỡ.
“Cháu cần tiền. Cháu chỉ mẹ sáng mắt, để đưa cháu học, bố làm xa cũng yên tâm.”
Bố định làm xa kiếm tiền, nhưng lo mẹ ai chăm.
Cô phóng viên dừng tay, mỉm :
“Em gái ơi, điều ước của em sẽ thành hiện thực!”
07
Khi bố về, cô phóng viên đã . Nghe chuyện, ông chỉ im lặng gật đầu.
“Anh đã bảo Hạo Hạo ở trường ôn thi, đừng về. Khi nào rảnh, chúng lên thăm nó.”
Anh trai đang chuẩn thi đại học, bố lo lắng.
Ông tính gửi và mẹ nhờ bác Ba trông nom, còn làm ăn xa.
cô phóng viên , vui mừng thông báo:
“Có bác sĩ tình nguyện mổ mắt cho chị!”
“Cái gì?”
Bố giật , làm rơi vỡ cốc nước.
“Bài phỏng vấn gây tiếng vang lớn. Một bác sĩ thấy cảnh nhà chị, đồng ý phẫu thuật miễn phí.”
Sau nhiều lần khám, bác sĩ xác định mắt mẹ thể phục hồi.
Ngày mẹ phẫu thuật cũng là ngày nghỉ của . Từ sáng đến tối, và bố chờ bên ngoài.
Khi mẹ đẩy , đầu và mắt băng kín, lo lắng.
bác sĩ :
“Ca mổ thành công.”
Bố bế lên, vui sướng:
“Giao Giao ơi! Khi mẹ khỏi, bà sẽ dẫn con học mỗi ngày!”
“Thật ạ?”
“Tất nhiên! Mẹ con vốn thích ngoài lắm.”
Đây là lần đầu tiên thấy bố rạng rỡ như .
Tôi cũng theo. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập.
08
“Cô là ai? Làm gì đấy?” Chị ký giả Chu giận dữ, định giật phong bì.
Chuyện nhà gần đây gây xôn xao khắp nơi, đến nỗi trai cũng giấu . Hôm mẹ phẫu thuật, cũng mặt ở bệnh viện.
Mẹ ruột chắc đã rình sẵn từ lâu. Bà nắm chặt phong bì, toe toét:
“Tôi là mẹ đẻ của nó, tiền chẳng quyên cho nó ?”
Tôi nép chân bố, dạn dĩ :
“Tiền là cho mẹ con!”
“Đồ vong ân! Nuôi mấy ngày đã quên mẹ ruột? Mày kỹ , tao mới là mẹ mày!”
Mẹ ruột trừng mắt . Chị Chu bối rối hỏi:
“Bác Trang, bà thật là mẹ Giao Giao?”
Bố kịp gật đầu, đã hét lên:
“Không ! Bà vứt con , thèm con nữa!”
Mẹ ruột biến sắc, giơ tay định tát :
“Con ranh dám bịa chuyện?”
Bố chặn , giọng lạnh băng:
“Bà dám đánh con gái mặt ? Bà quên đã vứt bỏ nó ?”
Mẹ ruột liếc mắt đống tiền, nhanh trí cãi:
“Ai thế? Ông thấy con ngoan nên đòi nuôi, giờ cho gặp nó nữa ?”
Bố run vì giận:
“Bà bịa chuyện, vu oan!”
Mẹ ruột càng lấn tới, gào lên:
“Họ chiếm tiền nên chối bỏ đấy!”
Bệnh viện ồn ào hỗn loạn. Chị Chu hoang mang biết tin ai.
Anh trai phắt dậy, chỉ thẳng mẹ ruột:
“Bà còn mặt nào ? Bà chỉ vứt Giao Giao, mà còn vứt luôn đứa con gái nữa!”