Sát Thủ Kính Nghiệp
Chương 2
6.
Thay lễ phục xong, đoàn người chậm rãi ra khỏi cung.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi viết cho thị nữ một phong thư.
【 tìm mấy người ở dưới chân núi chờ, nếu như nhìn thấy ta ngã xuống, nhớ đỡ lấy ta! 】
Thật sự là trời đang giúp tôi! Thừa dịp tế tổ, làm Thẩm Xu ngã ch.ết, đúng là một ý tưởng sáng suốt!
Cũng không lâu lắm, kiệu lớn dừng lại, tôi và Thẩm Thuật xuống kiệu, cùng mọi người đi vào thái miếu.
Hòa thượng đang tụng kinh, tôi làm bộ làm tịch lắng nghe, nhìn Thẩm Thuật vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi có cảm giác khó chịu.
Tôi lợi dụng lúc hắn không chuẩn bị, lén nhéo Thẩm Thuật, thấy hắn tức giận nhìn tôi, trong lòng mới cảm thấy cân bằng.
Tôi không thể chịu nổi khi nghe những bài phát biểu dài dòng như vậy, ánh mắt đánh giá bốn phía. Bỗng nhiên trước mắt tôi sáng ngời, tôi nhìn thấy tiểu nha hoàn đứng ở một bên, đó là người của tôi.
Nhiều người như vậy, tôi phải làm sao mới có thể đem tin tức truyền cho nàng?
Đang lúc tôi gấp đến độ vò đầu bứt tai. Bên ngoài thông báo, thái hậu đã đến.
Có thể nói là ông trời cũng muốn giúp tôi, Thẩm Thuật dù đã trở thành hoàng đế, nhưng dù sao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt mẹ mình.
Mọi người xoay người hướng thái hậu hành lễ, mà tôi cũng thừa dịp này, đem tờ giấy len lén truyền cho tiểu nha hoàn.
Sau khi hành lễ với Thái hậu, lễ tế sẽ bắt đầu.
Gió trên núi rất lớn, như muốn thổi bay người tôi lên vậy.
Tôi chỉnh lại vạt áo, Thẩm Thuật còn đang dùng cơm trong phòng. Tôi đẩy cửa phòng đi thẳng vào. Thẩm Thuật không nghĩ tôi sẽ xuất hiện, vô cùng kinh ngạc
“Ngươi tới làm gì?”
“Ngươi không muốn ăn cùng ta à ?”
” Đừng tự mình đa tình, ai muốn ăn với ngươi.”
Thẩm Thuật gạt tôi ra, vỗ tay cầm đũa của tôi,
“Cái này không có phần của ngươi.”
“Không ăn thì không ăn, ta còn sợ ngươi hạ độc đấy.”
Thẩm Thuật nghe vậy trong nháy mắt sầm mặt, “Ta không giống ngươi, thủ đoạn thấp hèn, bỉ ổi.”
Mỗi lần Thẩm Thuật tức giận liền thích mắng tôi như vậy, tựa hồ như vậy có thể làm cho tôi tức giận.
Nhưng hắn không biết là, mười mấy năm qua, tôi đều bị mắng như vậy, sớm đã thành thói quen.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông, nhắc nhở chúng ta đã qua một canh giờ.
7.
Trên đường lên núi kín mít toàn người là người, tôi và Thẩm Thuật đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía xa.
“Loại chủ nghĩa hình thức này, thật nhạt nhẽo.”
Thẩm Thuật từ chối cho ý kiến,
” Truyền thống của tổ tiên, trong miệng ngươi lại trở nên nhàm chán, lá gan ngươi thật lớn. ”
Tôi quay đầu khiêu khích hắn
“Ta đương nhiên lá gan lớn, dù sao ta ngay cả Hoàng Thượng cũng dám giết.”
Thẩm Thuật đứng ở rìa vách đá, hai tay đặt trên dây xích sắt của lan can, nghe vậy nghiêng đầu.
“Hôm nay thì sao? Ngươi còn muốn làm gì nữa? Đẩy ta xuống à?”
Tôi lắc đầu,
“Không phải hôm nay, ta đã sắp xếp mọi người chờ ở phía dưới, nhưng nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng mà ngươi đã ngã xuống, kéo theo cả ta, người của ta lại không đỡ được, vậy không phải tốn công vô ích sao.”
Thẩm Thuật nở nụ cười, “Hôm nay ngươi có đầu óc rồi sao? Kỳ quái.”
Tồi cũng cười
“Đó là đương nhiên, dù sao trong cơ thể Hoàng thượng còn có cổ trùng do ta tự mình gieo xuống.”
“Nếu đến lúc bất đắc dĩ, ta cũng có thể cùng Hoàng thượng đồng sinh cộng tử, cả hai cùng ch.ết, đến lúc đó cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ Nhiếp chính vương giao cho ta.”
Mẫu cổ này một khi ch.ết, Tử cổ cũng sẽ đi luôn. Bệ hạ cũng là bởi vì vậy, mới có thể nhẫn nhịn không một phát gi.ết ch.ết tôi.
Thẩm Thuật híp mắt. “Ngươi đã trung thành với Nhiếp Chính vương như thế, vì sao suốt hai năm đều không lợi dụng Tử Mẫu Cổ này gi.ết trẫm?”
“Đương nhiên là bởi vì… ta không muốn ch.ết, không đến vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không thúc giục Cổ Trùng để chôn cùng ngươi.”
“Ngươi gả cho ta đã hai năm, vẫn không gi.ết được ta. Nếu vẫn không hoàn thành nhiệm vụ hoàng thúc giao cho ngươi, hắn sẽ gi.ết ngươi sao?”
“Nhiếp chính vương không thích cách ch.ết nhẹ nhàng như vậy đâu, hắn sẽ lột da ta, làm cho ta sống không bằng ch.ết.”
Thẩm Thuật run lên một chút, một lúc lâu sau phun ra mấy chữ, “Thật đáng sợ.”
Tôi rất đồng tình với hắn
“Ngươi định gi.ết ta lúc tế tổ à.”
“Đúng vậy.”
8.
Thẩm Thuật dần dần tiến lại gần tôi, khẽ cười nói:
“Thời gian còn lại của ngươi không nhiều lắm, chủ tử của ngươi sắp ngã ngựa rồi. Đến lúc đó ta cũng lột da ngươi, xem ngươi đau đến chết đi sống lại.”
Thẩm Thuật gần tôi trong gang tấc, trong mắt mọi người chắc chúng tôi đang vạn phần ân ái. Nhưng xin lỗi nha, bọn tôi giỏi nhất là vừa liếc mắt đưa tình vừa nói lời độc ác.
“Sẽ không có ngày đó đâu, Hoàng thượng.”
Thẩm Thuật khóe mắt nhếch lên, “Ồ” một tiếng, “Xem ra hoàng hậu của trẫm nắm rất chắc phần thắng trong tay.”
Tôi cũng kiễng mũi chân, đôi môi đỏ mọng dán bên tai hắn.
“Vừa rồi nhiếp chính vương truyền tin cho ta, hắn nói: “Tiểu Nhu ngươi làm rất khá.” Hoàng thượng không ngại đoán một chút, nhiếp chính vương vì sao khen ta? “
Chắc hắn không nghĩ tới tôi lại cứng như thế, dám ở trước mắt hắn cùng Nhiếp chính vương truyền tin.
Tôi hướng về phía Thẩm Thuật cười hì hì nói: “Bệ hạ à, người không có nhiều thời gian, là người mới đúng.”
Thẩm Thuật lạnh lùng nhìn tôi một lát, đột nhiên nói: “Ngươi ở bên cạnh trẫm cũng đã hai năm, trẫm đối xử với người không tệ, ngươi vẫn trung thành và tận tâm với hắn. Ngươi thích hắn sao?”
Tôi rất ngạc nhiên khi hắn dùng từ này để tóm tắt mối quan hệ của tôi với Nhiếp chính vương. Nhưng tôi cũng không muốn phản bác, chỉ nói:
“Đó là đương nhiên, dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng thượng còn phải gọi ta một tiếng thím đó.”
Thẩm Thuật quay đầu đi, nhìn về phía dãy núi kéo dài phía xa, thần sắc tối tăm, không biết nghĩ gì, tôi đoán không ra, mà cũng lười đoán.
“Tế tổ là để biểu đạt lòng biết ơn và thành kính đối với tổ tiên, khích lệ hậu thế tiến bước, nói thế nào cũng là một phương thức truyền bá văn hóa, ngươi làm sao lại cảm thấy vô nghĩa.”
Tôi thu hồi ánh mắt, nghịch đầu ngón tay, làm như không có việc gì:
“Tế tổ là vì tuyên dương trí tuệ văn hóa của tổ tiên, được hậu thế truyền bá lại; mà ta không có tổ tiên, cũng sẽ không có hậu thế.”
Tôi vẫn cho rằng tôi là một người thô lỗ, khẳng định không được tính là một tiểu thư tri thư đạt lễ.
Nhưng tôi cũng hiểu được cái gì gọi là quan điểm không hợp thì khó mà nói chuyện, giống như hiện tại, Thẩm Thuật đang cau mày nhìn về phía tôi.
Tôi biết hắn – một người chưa từng trải qua khói lửa nhân gian, sẽ không hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi chợt cảm thấy thật mệt mỏi.
Vì thế, tôi đẩy Thẩm Thuật từ đỉnh núi xuống.
9.
Thẩm Thuật hoảng sợ nhìn tôi, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ không thể tin được.
Hắn cho rằng tôi sẽ không lớn gan lớn mật như thế, ít nhất sẽ không ở trước mắt bao người mưu hại hắn.
Nhưng tôi thật sự làm như vậy, tôi đã nói rất nhiều lần, cuộc đời này thứ ra không sợ nhất chính là chết.
Thẩm Thuật là thiên chi kiêu tử, kim chi ngọc diệp. Mặc dù hắn có đến từ thời không khác, việc đồng cảm với một tầng lớp hoàn toàn khác cũng sẽ không nằm trong hiểu biết của hắn. Họ chỉ có thể hiểu tầng lớp mà họ đang sống.
Hắn hiện tại khẳng định hối hận, vì trả thù Nhiếp Chính vương, trước khi Nhiếp Chính vương xuất chinh, cầu thân với tôi.
Kiệu tám người khiêng, rước vào cửa một thê tử trong đầu chỉ nghĩ muốn lấy mạng hắn.
Góc áo của tôi nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay Thẩm Thuật.
Đang lúc tôi muốn tiến lên một bước để nhìn cho rõ tư thế rơi xuống của hắn, Thẩm Thuật trừng mắt, gắt gao giữ chặt tay tôi. Tận lực lôi tôi chết trùm, không đợi tôi kịp phản ứng, tôi đã theo Thẩm Thuật từ trên đỉnh núi lăn xuống.
Trong lòng tôi lướt qua mấy ngàn câu chửi.
Ban ngày ban mặt, trời sáng trưng trưng. Hoàng thượng và hoàng hậu nước Sở lại song song rơi xuống vực, quả nhiên là một chuyện lạ giữa ban ngày.
Khi chúng tôi lăn đến một chỗ dốc thoai thoải, tôi cũng bất chấp cái gì hoàng hậu mẫu nghi, bám vào hòn đá lớn tiếng kêu to.
“Cứu mạng ! Cứu mạng ! ”
Một giây sau, tôi trực tiếp đập mặt vào tảng đá bên hông núi.
Cũng may tôi kịp thời bắt được nhánh cây bên cạnh, giảm bớt lực va chạm rất nhiều.
Tuy rằng mặt của tôi bị tảng đá sắc bén cắt qua, nhưng cũng đã dừng lại, không tiếp tục lăn xuống phía dưới nữa.
Toàn thân tôi đau đến mức dường như sắp rã rời, quỳ rạp trên mặt đất phun ra hai ngụm máu, dùng hết sức lực toàn thân phát ra tín hiệu SOS.
“Cứu, cứu!”
Nhưng không có ai để ý đến tôi, sau một lúc sột soạt, mới nghe được một tiếng hô đấy hốt hoảng,
“Sao lại là nam, không phải là Hoàng hậu nương nương sao!”
Không nỡ nhận đây là người của mình nữa
Các ngươi thể chuyên nghiệp một chút không!!