Sát Thủ Kính Nghiệp
Chương 3
10.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi đã được phát hiện, có thể là oán khí của tôi bây giờ còn lớn hơn cả quỷ, ảnh hưởng đến từ trường xung quanh.
“Hoàng hậu nương nương, ngươi ở chỗ này, rốt cục tìm được ngươi rồi.”
“Còn người này chúng ta nên xử lý như thế nào, giết hắn hay là…”
Thẩm Thuật, cái người tinh ranh này, lúc chúng ta rơi xuống giữa đường liền té xỉu, nhưng tay vẫn nắm chặt tay tôi không buông, dẫn đến tình huống hiện tại, chỉ có thể do tôi một bên hộc máu một bên chỉ huy.
Tôi giơ tay lên, suy yếu nói: “Nhẹ một chút, đưa chúng ta ra ngoài.”
Nhưng bởi vì miệng tôi đầy máu tươi, lời nói ra biến thành “chít chít chít, meo meo”.
Ở đây không ai có thể nghe hiểu chỉ huy của tôi, vì vậy bi kịch này thăng cấp thành một trò cười.
Mười mấy người khiêng tôi và Thẩm Thuật, gian nan xuyên qua rừng, thỉnh thoảng còn suýt nữa đẩy tôi ngã xuống đất.
Làm cho tôi sinh ra ảo giác bọn họ là muốn mượn chuyện này gi.ết ch.ết tôi.
Tôi bị xóc đến cồn cào nôn nao, thật sự là không có sức lực để nhiều lời nữa, đành phải nằm ở trên cáng cứu thương đơn giản của bọn họ thở dốc.
Nhưng bọn họ lại cho rằng tôi sắp chít, khóc la hét đòi tôi để lại di ngôn.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn đánh mỗi người một cái.
Lúc tôi và Thẩm Thuật được đưa về cung, Thái hậu dùng ánh mắt róc thịt tôi một cái, sau đó hơi oán khí liếc mắt nhìn Thẩm Thuật.
“Tế tổ là việc lớn, sao lại không cẩn thận như thế, gây ra chuyện cười này, bị thiên hạ nghị luận. ”
Thẩm Thuật hắng giọng,” Gió lớn quá. ”
Thái hậu quay đầu vẻ mặt oán khí nhìn chăm chú vào tôi.
“Từ lúc Đông cung ngươi đã không an phận, khắp nơi bại hoại thanh danh hoàng thượng, thân là hoàng hậu, không bảo vệ tốt tôn nghiêm hoàng thất, còn nhiễu loạn lễ pháp, ngươi thật sự đáng ch.ết!”
Tôi định bắt chước Thẩm Thuật nói là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ Thẩm Thuật lại đưa tay ra bảo vệ tôi.
“Mẫu hậu, người nói ta là được rồi, không cần nói nàng.”
11.
Sau khi bị Thái hậu răn dạy, hai chúng tôi hồi cung.
Ngày đầu tiên tân hoàng đăng cơ, trong lễ tế tổ cùng Hoàng hậu song song rơi xuống vực, tin tức cực nóng này chưa đầy một ngày đã truyền đi khắp nơi.
Vừa trở lại cung, những nhân vật có uy tín trong triều đều chạy tới thăm tôi và Thẩm Thuật.
Từng người quỳ gối bên ngoài bình phong, lau nước mũi, lau nước mắt, biểu đạt sự quan tâm đối với Hoàng thượng, ánh mắt lại nhìn loạn khắp nơi, hy vọng có thể nhận được tin tức chính xác về thương thế của tôi và Hoàng thượng.
Đều là những người chưa từng gặp qua tôi, lại ở bên ngoài khóc không thành tiếng, giống như tôi là tổ tông bọn họ vậy.
Tôi không khỏi nhớ tới phụ thân, lúc trước nếu tôi cũng có thể khóc như vậy, hắn chắc cũng sẽ không dứt khoát chọn tự thiêu mà ch.ết.
Nhưng khẳng định là không có khả năng, dù sao cũng là người đã ch.ết mười mấy năm.
Người tới thăm liên tục không ngừng, tôi thật sự là mệt mỏi, gọi Tiểu Niên tới, hỏi:
“Còn có bao nhiêu người muốn tới khóc tang, để cho bọn họ cùng nhau khóc, như vậy còn có thể tiết kiệm chút thời gian.”
Tiểu Niên lại nói: “Hoàng hậu nương nương, vừa rồi đều đi rồi, hiện tại không còn ai.”
“Ồ? Sớm như vậy sao?” Tiểu Niên do dự một chút rồi nói: “Nhiếp chính vừa mới đến đuổi tất cả những người đó đi.”
Tôi vui vẻ gật đầu, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, “Ai??? Là ai cơ?”
Nhiếp chính vương mỉm cười đẩy rèm trước giường tôi, tôi hướng Tiểu Niên nháy mắt, Tiểu Niên thần sắc phức tạp nhìn tôi rồi rời khỏi nội điện.
Tiểu Niên trước khi ra cửa còn do dự có nên đóng cửa lại hay không, suy tính một lát sau vẫn mở cửa lớn đi.
Nhưng nhiếp chính hắn sẽ không quan tâm đến những thứ này, hắn ngồi thẳng vào giường tôi, lấy bánh ngọt sau lưng ra.
“Hoàng hậu nương nương, đây là thần cố ý mang theo. Nghe nói ngươi rơi xuống vực, bản vương thật sự là rất lo lắng, cố ý đi mua bánh hoa quế ngươi thích nhất, ngươi nếm thử đi.”
Lừa đảo, bên người tôi khắp nơi đều là tai mắt của hắn, sau khi tôi rơi xuống vực hắn liền biết ngay. Nhưng lại không có phái người tới cứu tôi, nếu không là tôi sớm đã chuẩn bị thì hiện giờ tôi đã đi đời nhà ma rồi.
Tôi ở trong nụ cười của hắn, chọn một miếng bánh hoa quế lớn nhất, ngậm ở trong miệng.
12.
“Đã lâu không gặp Vương gia, Vương gia tựa hồ già đi rất nhiều.”
Hắn vẫn là một bộ dáng tươi cười dịu dàng, “Thần tâm không lúc nào là không lo lắng Hoàng hậu nương nương, tự nhiên có chút mệt nhọc.”
Tôi cũng cười nói: “Có thể được Nhiếp chính vương quan tâm là vinh hạnh của ta.”
Sau một lúc giao lưu xã giao, tự dưng tay hắn đặt lên tay tôi, “Tiểu Nhu, làm tốt lắm.” hắn hàm chứa ý cười, tôi lại im lặng không lên tiếng.
“Nhờ có ngươi, nếu không dựa theo tốc độ truy tìm của Thẩm Thuật, sản nghiệp của ta sớm muộn gì cũng bại lộ. Trước mắt, ta đã dời đi hết.”
Hắn kéo tay tôi từ từ dùng sức, ánh mắt cũng từ từ nhiệt liệt. Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm giác một giây sau sẽ có người nhảy ra, kéo tôi đi ngâm lồng heo. ( vì tội ngoại tình)
Tôi yên lặng rút tay ra, “Những chuyện này không liên quan đến ta, không cần nói với ta nghe.”
“Đây là công lao của ngươi, ngươi nên biết.”
Hắn ghé vào tai tôi, cảnh cáo:” Động tác nhỏ của ngươi ta đều biết, đây là lần cuối cùng. ”
Tôi thấp giọng trả lời:” Ta sẽ gi.ết hắn.”
“Hoàng thúc đang nói gì với hoàng hậu của ta?”
Nhiếp chính vương đứng dậy nhìn tôi. Cười nói:
“Đương nhiên là quan tâm hoàng hậu nương nương phượng thể có an khang hay không?”
“Nàng là hoàng hậu của trẫm, cần ngươi quan tâm?”
“Thần vốn là muốn đến thăm hoàng thượng, nhưng hai người hoá ra lại chia phòng ngủ, nên mới vô ý đi nhầm! lỗi của ta, lỗi của ta.”
Thẩm Thuật mặt tối sầm, nghĩ không ra cái gì khác để phản bác, chỉ có thể mạnh mẽ đuổi khách.
Thẩm Thuật mặt âm trầm, sải bước đi tới, ánh mắt lạnh như băng quả thực muốn đem tôi cùng Nhiếp Chính vương, một đôi gian phu dâm phụ này đóng đinh ở trên cột.
Nhưng bộ dáng trên đầu Thẩm Thuật quấn đầy băng vải thật khôi hài. Ở trong phòng chỉ còn lại tôi và hắn, tôi vẫn không nhịn được
“Ha ha -” một tiếng.
Thẩm Thuật tức giận nói: “Ngươi cười cái gì.”
Tôi tự biết mình sai, lập tức thu lại ý cười.
Nhưng Thẩm Thuật vẫn tức giận như trước, tôi đành phải nói sang chuyện khác,
“Phu thê chia phòng nhiều như vậy, cũng không mỗi chúng ta.”
Sự thật chứng minh bản lĩnh nói sang chuyện khác của tôi thật sự rất nát, Thẩm Thuật mắt thường có thể thấy được càng tức giận.
Dựa theo dĩ vãng, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, hơn nữa khi bị vây trong trạng thái tức giận, Thẩm Thuật sẽ lựa chọn đánh tôi một trận. Tôi nghĩ lần này cũng không ngoại lệ.
13.
Tôi cố nén cơn đau, giả vờ mạnh mẽ,
“Muốn làm gì ?”
“Sợ ta ăn ngươi à?”,
Tôi lắc đầu,
“Sợ ngươi muốn véo ta?”
“Hoàng thúc có từng véo ngươi không?”
Tôi cẩn thận nhớ lại một chút, thành thật trả lời: “Không có.” Nhưng hắn dùng kim đâm vào người tôi, sau đó không cho tôi bôi thuốc, nói là để tôi phải nhớ mình là người của hắn.
Tôi không sợ hắn. Tôi lúc ấy chỉ là đau đến hôn mê mà thôi. Tôi cảm thấy không có gì phải giấu diếm, liền thành thật nói:
“Chính là khen năng lực nghiệp vụ của ta xuất sắc, cân nhắc thăng chức tăng lương cho ta các loại.”
Tôi đi theo Thẩm Thuật hai năm, cũng học được không ít thuật ngữ năm 2023, tôi vốn định làm dịu bầu không khí, nhưng Thẩm Thuật vẫn không cảm thấy thú vị.
“Biết vì cái gì, hoàng thúc muốn tới cố ý tìm ngươi, mà không phải gặp ta không?”
Bởi vì tôi cùng hắn là một nhóm đấy. Nhưng lời này ta không dám nói ra, ta híp mắt, mím môi.
“Chẳng lẽ ngươi bởi vì Nhiếp Chính vương đến thăm ta, không nhìn ngươi, ghen tị!”
“Tuy rằng các ngươi như nước với lửa, nhưng trong lòng của ngươi vẫn rất muốn thân cận hoàng thúc của ngươi.”
Khuôn mặt âm trầm của Thẩm Thuật lộ ra vài phần nghi hoặc,
“Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Ta đang ship CP của ngươi và nhiếp chính vương.”
Mặt Thẩm Thuật lại đen thêm vài phần, “Ngươi đừng học được một từ liền dùng lung tung.” Một lát sau, hắn cân nhắc nói:
“Hắn là vì truyền bá lời đồn đãi nhảm nhí.”
Đương nhiên là chuyện phong nguyệt giữa tôi và nhiếp chính vương.
Kịch bản là Thẩm Thuật gậy đánh uyên ương, cướp người yêu của hoàng thúc, tôi thì tình cảm không thể giấu, kiềm chế không nổi mà bí mật gặp nhiếp chính vương.
Tôi lảm nhảm một hồi lại không nghênh đón cơn thịnh nộ như dự đoán, Thẩm Thuật chỉ trầm mặc nói: “Không biết.”
Tôi cũng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói “Ta không có”.( Tôi không có tư tình với nhiếp chính vương )
Không khí dần dần nặng nề. Thẩm Thuật đột nhiên ngẩng đầu nói: “Giang Nhu, ta là hoàng đế, mạng của ngươi ta sẽ bảo toàn.”
“Chỉ cần ngươi không cùng ta trở mặt, ta sẽ bảo vệ ngươi vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi.”
“Ngươi biết, tâm ý của ta…”
Tôi ngắt lời hắn,
“Muộn rồi, Hoàng thượng, ta là người của Nhiếp chính vương.”
14.
Thẩm Thuật tức giận rồi.
Thẩm Thuật từ trước đến nay keo kiệt, tuy rằng đây là lần thứ N tôi công khai cự tuyệt hắn mua chuộc tôi, nhưng hắn vẫn tức giận.
Biểu hiện cụ thể là không chủ động tìm tôi, cũng không chủ động nói chuyện với tôi.
Không ai làm phiền, tôi càng vui vẻ rảnh rỗi, cả ngày vịn eo bị trật ở ngự hoa viên phơi nắng.
Cho đến khi trưởng tỷ của Hoàng thượng – Cảnh Minh quận chúa hồi kinh.
Cảnh Minh quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh thăm thái hậu, đi theo mang theo một vị nữ tử quốc sắc thiên hương, tên là “An Nhiên”. Nghe nói nàng là người duy nhất trong thiên hạ có thể trả lời câu hỏi của Thẩm Thuật.
Ngày đầu tiên Thẩm Thuật lên làm hoàng đế, liền ra một đề thi cực kỳ quỷ dị “sin đi học, cos không hư.” (Sin đối huyền, cos kề huyền)
Đề thi kì quái vô cùng, tôi vốn tưởng rằng không ai có thể trả lời, nhưng hiện tại thật đúng là xuất hiện nhân tài.
Tôi không khỏi chấn động. Chỉ thấy Thẩm Thuật tiến lên một bước,
“Sin đi học, cos không hư.”
An Nhiên đáp: “tan đoàn kết, cot kết đoàn” ( tan đối kề, cot kề đối )
Thẩm Thuật vẫn không chịu buông tha,
“Đèn đỏ dừng.”
An Nhiên: “Đèn xanh đi.”
Thẩm Thuật: ” Giờ là lúc nhìn lại.”
An Nhiên: “Xem một năm đã trải qua.”
( Năm qua đã làm gì – Noo Phước Thịnh )
Thẩm Thuật: “Nhìn em anh bối rối.”
An Nhiên: ” Anh thua rồi tim em lắm lối…”
( Từng quen – Wren Evans )
Sau khi trải qua mấy hiệp đối đáp như thế, lần đầu tiên thấy Thẩm Thuật lộ ra vẻ mặt vui sướng. Hắn nắm lấy tay An Nhiên trong sự phấn khích.
An Nhiên cũng kích động tiến lên ôm lấy Thẩm Thuật, lớn tiếng nói:
“Đồng hương gặp đồng hương, hai nước mắt lưng tròng a!”
Cảnh tượng này đối với ta mà nói, có chút chói mắt.
Thẩm Thuật hỏi: “Ngươi đến từ năm bao nhiêu, cũng là người Trung sao?”
An Nhiên: “Ta là từ năm 2023 tới.”
Thẩm Thuật: “Ta cũng là từ năm 2023 xuyên qua tới, ngươi tới đây bao lâu rồi?”
Chỉ thấy Thẩm Thuật đem An Nhiên đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.
An Nhiên: “Đừng nói nữa, ta vừa tỉnh lại, liền phát hiện xuyên việt đến thế giới này, còn là một đứa trẻ bé tí xíu, thiếu chút nữa đem ta hù chết.”
Thẩm Thuật cười nói: “Cái này cũng đúng.”
Lúc này, hắn nhìn thấy tôi ở một bên, dừng lại một chút, rồi lại quay đầu tiếp tục cùng An Nhiên bàn luận rôm rả, mà tôi cũng thức thời rời khỏi nội điện.