Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sát Thủ Kính Nghiệp

Chương 4



15.

Tôi đứng trên tường thành, ngắm cảnh non nước chim chóc, trời xanh mây trắng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tôi hỏi cung nữ bên người Tiểu Niên, “Kỳ quái, ta vừa rồi vì sao cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy?”

Tiểu Niên nói: “Nương nương, người ghen rồi.”

Ghen?! Tôi ghen! Tôi sẽ ghen vì một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện?

Tôi theo bản năng phản bác: “Ngươi nói bậy!” vừa dứt lời, một thanh âm lạnh lùng liền vang lên,

“Nói bậy cái gì?”
Tôi trong lòng cả kinh, xoay người chỉ thấy Thái hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Không đợi tôi nói chuyện, Cảnh Minh quận chúa bên cạnh thái hậu liền cười mở miệng. “Cảnh Minh lấy chồng xa nhiều năm, còn chưa gặp được đệ muội. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên như lời đồn…… không giống bình thường.”

Lời đồn? Tin đồn gì? Thô tục, vô lễ, thấp kém, dung tục? Tôi rất giỏi làm trò cười, ngay khi tôi định chuyển chủ đề mà không để lộ dấu vết.

Cảnh Minh quận chúa đột nhiên mở miệng nói: ” Giang Thừa tướng, là phụ thân ngươi?”

Tôi chẳng biết vì sao đột nhiên muốn tra xét thân thế của tôi, trong lòng hoảng hốt gần chớt, nhưng trên mặt lại không chút chột dạ nói: “Không sai.”

Cảnh Minh quận chúa nở nụ cười.
“Nghe nói Giang thừa tướng chỉ sinh được một đứa con gái, ba năm trước, ngay trước khi gả cho Thái tử, Giang phủ lại đột nhiên vô cớ có thêm một đứa con gái từ nhỏ đã dưỡng bệnh trong thôn…”

Tôi ngắt lời: “Một vị tăng nhân Vân Du từng nói với gia phụ, song nữ sinh ra, sẽ dẫn đến vận mệnh gia tộc gặp trở ngại.”
“Được gia phụ lo lắng, ta mới có thể trở về Giang phủ nhận tổ quy tông, hiếu kính cha mẹ.”
“Không biết quận chúa rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Cảnh Minh quận chúa nói:”Ta chỉ là không rõ, ngươi là người ở thôn quê từ nhỏ, mới hồi phủ một năm, tại sao lại gả cho đương triều thái tử làm vợ.”

“Tiên hoàng nhìn trúng Hoàng thượng, không muốn Hoàng thượng lâm vào trong vũng nước đục đảng phái tranh đoạt, cho nên chọn cho người một nữ tử có thân phận trong sạch, ta mới hồi kinh cùng Hoàng thượng vui vẻ kết duyên.”
“Ngươi phỏng đoán thánh ý như vậy, sẽ không sợ tiên hoàng trên trời có linh thiêng trách tội sao!”

Cảnh Minh quận chúa bị tôi thẳng thắn chặn đầu, nghẹn đến không còn lời nào để nói.

16.

Trong lòng tôi mừng thầm, may mà tôi ở lâu với Thẩm Thuật, học được tám chín phần công phu nói hươu nói vượn.

Chờ qua được kiế nạn này, tôi nhất định phải tự thưởng cho bản thân!

Tôi đứng dưới ánh mặt trời, kiêu ngạo ngẩng đầu, phô trương thắng lợi của mình.

Cảnh Minh quận chúa nhìn tôi một lát, khóe miệng chậm rãi cong lên,
“Hoàng hậu nương nương, ngươi không chú ý tới muội muội của ngươi sao?”

Tôi không nghĩ tới chuyện này, trong đầu đều là hoan hô thắng lợi, cho nên tôi thốt ra một câu,
“Ai?”
Tôi mới phát hiện nữ tử này đã đứng ở cạnh Cảnh Minh quận chúa một hồi lâu mà tôi không có chú ý.

Liên tưởng đến lời Cảnh Minh quận chúa nói, tôi trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, trong lòng sinh ra một nghìn dấu chấm than. Giang gia nữ nhi cúi đầu, thanh âm tuy nhỏ, nhưng vô cùng vang vọng.

“Phụ thân cả đời giữ mình trong sạch, trung hậu hộ chủ, trong phủ chỉ có một mình mẫu thân ta, không còn ai khác. Cuộc đời này chỉ sinh ra một mình thần nữ.”

Tôi bị lộ à? Có chuyện gì vậy? Tôi cứng ngắc cười cười, cố gắng ngụy biện nói:

“Đây quả thật không phải muội muội ta, quận chúa ngươi tìm lầm người rồi chứ?”

“Chuyện ván đã đóng thuyền, ngươi cũng đừng nghĩ ngụy biện nữa.”

Thị nữ phía sau Cảnh Minh quận chúa đưa lên một phong thư.
“Lúc bổn quận chúa từ Mông Cổ hồi kinh, trên đường tình cờ gặp Giang thừa tướng đang chạy trốn, hắn nói cho bổn quận chúa, có người đuổi giết hắn. Hắn tự biết đã không còn đường lui, tự tay viết xuống phong kiện tội thư này, hy vọng có thể bảo vệ tính mạng con cháu Giang gia.”

“Trong thư nói rõ Hoàng hậu nương nương vận dụng thủ đoạn gì, hao tổn tâm cơ gả cho Hoàng thượng. Không biết Hoàng hậu nương nương, còn có gì muốn bổ sung không?”

Cảnh Minh quận chúa cười khanh khách nhìn về phía tôi. Nhưng toàn thân tôi lại lạnh toát.

Một sự thật lạnh lùng hiện ra trước mắt tôi. Ta bị vứt bỏ rồi…

Thái hậu từ phía sau đi tới, chỉ vào chóp mũi ta mắng,
“Yêu phi, ngươi hao tổn tâm cơ, tiếp cận Hoàng thượng, nhiều lần hãm hại Hoàng thượng, quả nhiên là tội đáng muôn chết!”

Thì ra đã sớm chuẩn bị tốt thiên la địa võng, chỉ chờ tôi ngoan ngoãn xông vào.

17.

Tôi bị bỏ tù.
Là hoàng hậu đầu tiên bị giam giữ từ khi khai quốc nước Sở, tôi nghĩ tôi sẽ lưu danh thiên cổ.

Thẩm Thuật vội vàng chạy tới, ngăn cản mọi người, vẻ mặt âm trầm hỏi tôi,
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Dù sao nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn giết hắn, hắn lại còn giúp ta che giấu sự thật. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn nói:
“Không còn gì để nói.”

Tôi bị áp giải vào đại lao trong ánh mắt bi thương của Thẩm Thuật.

Sau đó, toàn bộ giám sát ty bắt đầu bận rộn. Một bộ phận muốn điều tra rõ ràng thân phận thật sự của tôi, một bộ phận muốn dụ dỗ đồng bọn của tôi.

Mấy chục người mỗi ngày vây quanh tôi, sợ không xếp được số nói chuyện phiếm với tôi. Đời này tôi chưa từng được hoan nghênh như vậy, thậm chí trong lòng còn có chút kiêu ngạo. Nhưng đây là những điều kiện tiên quyết không có dụng hình.

Sau khi bị dội nước lạnh tỉnh, bị trói vào cột, dùng roi đánh không ngừng, đe dọa, đe dọa, cả người tôi gầy đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trong khi thẩm vấn, họ túm tóc tôi và hét vào mặt tôi, hỏi tôi là ai và đồng bọn của tôi là ai.

Không cần đợi tôi trả lời, bọn họ liền lấy roi ra quất.
Có lẽ cái bọn họ muốn cũng không phải đáp án tôi nói ra, bọn họ chỉ muốn đáp án bọn họ cần.

Tôi chỉ có thể tiếp tục khó khăn lặp lại dưới sức mạnh tàn bạo.
“Ta muốn gặp Nhiếp chính vương.”
“Ta muốn gặp nhiếp chính vương.”
“Ta muốn gặp nhiếp chính vương.”

Thật vất vả chịu đựng đến buổi tối, tôi cũng không dám ngủ.
Tôi sợ tôi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa, tôi không muốn chết. Mặt tôi bị đánh sưng lên, mắt tôi cũng không mở ra được, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bên ngoài.

Bất cứ khi nào có người đi ngang qua bên ngoài, tôi sẽ bò đến phòng giam, nắm lấy góc áo của người đó và nói chuyện. “Cứu ta, ta không muốn chết, ngươi cứu ta, ta nhất định không thể chết…”

18.

Khi tỉnh táo, tôi nhận ra mình đang ôm đôi giày đen của nhiếp chính. Tôi giãy dụa đứng lên, chỉnh lại góc áo của mình, muốn bảo trì thể diện còn sót lại của mình.

“Nhiếp chính vương thật đúng là người bận rộn, ta đợi mấy ngày mới có thể nhìn thấy ngài một lần.”

“Dù sao ta cũng coi như là người của điện hạ, vậy mà điện hạ vứt bỏ ta?”

Nhiếp chính vương giẫm lên cát thô, mỉm cười hướng ta đi tới,
“Muốn kéo ta xuống nước?”

Tôi thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng tôi không thể không bật cười.
“Điện hạ thật sự là tàn nhẫn a, nếu không phải là mấy ngày hôm trước ta nhịn qua hình phạt, tránh nhắc đến ngài, chỉ sợ sau khi ta nói ra’Ta muốn gặp Nhiếp chính vương’, sẽ có dao nhỏ đến cắt cổ ta.”

“Không phải ngài phản bội ta trước sao? Cảnh Minh quận chúa gả xa nhiều năm tại sao đột nhiên hồi kinh? tại sao lại trùng hợp gặp phải Gianh thừa tướng chạy trốn như vậy? Còn chuẩn xác tìm được Giang gia tiểu thư?”

“Sau khi Cảnh Minh quận chúa sinh hạ một đứa con trai ở Mông Cổ, trượng phu chết trận, hiện giờ tân vương lên ngôi. Thật vất vả đợi đến thời cơ tân hoàng đăng cơ hồi kinh, tự nhiên là muốn chiếm một vị trí trong cục diện chính trị Sở quốc. Cảnh Minh quận chúa thân phận cao quý, từ nàng vạch trần bí mật của ta là đáng tin nhất.”

“Điện hạ, ngươi dám nói trong này không có bút tích của ngươi?”

Nhiếp chính vương tay dần dần buông ra, thấy tôi vạch trần hắn, trong mắt hắn sát ý càng sâu.
“Ngươi muốn giết ta, đơn giản vì ta nhiều năm như vậy mãi không giết chết Thẩm Thuật, mà ngươi lại không thể chờ được, muốn trở thành cửu ngũ chi tôn, làm chủ thiên hạ.”

“Ngươi cảm thấy ta không có tác dụng, muốn diệt trừ ta. Nhưng thân phận của ta, điện hạ thật sự biết sao?”

“Ngươi muốn leo lên ngôi vị hoàng đế kia, là không thể rời bỏ ta.”
Nói xong ta ghé vào bên tai hắn, chậm rãi nói ra bí mật của ta.

19

Tôi chưa bao giờ thấy nhiếp chính vương có vẻ mặt phức tạp như vậy. Đầu tiên là khiếp sợ, sau là mừng rỡ, cuối cùng là sát ý không ngừng. Nhiếp chính độc ác với bất cứ ai, kể cả bản thân hắn.

“Ta đã đem tất cả át chủ bài của ta toàn bộ nói cho ngài, còn muốn… giết ta sao? giết ta, ngài sẽ hối hận cả đời.”

Nhiếp chính vương cuối cùng cười nói:
“Xem ra là bổn vương có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, ngươi muốn cái gì?”

“Ta không muốn chết, cầu ngài cứu ta.”

Thanh âm lạnh như băng không mang theo bất kỳ tình cảm nào của hắn vang lên trong bóng tối,
“Bổn vương lại không biết, ngươi tiếc mạng như vậy. Ngươi có thể không hề phản kháng đi lên con đường mưu nghịch, lại tiếc mạng như vậy.”

Tôi không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy. Chúng ta liền dùng tư thế quỷ dị như vậy giằng co.

Không biết qua bao lâu, nhiếp chính vương xoay người rời khỏi nơi này. Chờ tôi phục hồi tinh thần, sau lưng ta tràn đầy mồ hôi lạnh.

Tôi chịu đựng đau đớn bên hông, quỳ rạp trên mặt đất há mồm thở dốc. Có trời mới biết tôi đã đàm phán với hắn như thế nào.

Tôi không biết mình có thể sống sót qua ngày mai hay không, tôi lấy ra cúc áo vừa mới móc ra, ngậm vào trong miệng.
Hoa văn Hắc Mãng, vừa nhìn đã biết là đồ của Nhiếp Chính Vương. Nếu tôi còn sống đến ngày mai, sẽ không ai biết rằng Nhiếp chính đã nhìn thấy tôi.

Nhiếp chính vương quả thật nhất ngôn cửu đỉnh. Ngày hôm sau tôi liền còn sống đi ra địa lao giám sát ti. Điều khiến tôi bất ngờ là Thẩm Xu.

20.

Tôi vốn tưởng rằng, hắn sẽ cùng đồng hương nào đó khanh khanh ta ta, ba hoa khoác lác.
Tôi đã nghĩ anh ấy cũng sẽ bỏ rơi tôi.

Nhưng để cho tôi không nghĩ tới chính là, tôi ở ngục mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều ở bên ngoài cung Thái hậu quỳ.

Hắn thanh cao nhất, không quen nhìn người thô tục như ta. Nhưng hắn lại vì tôi mà nói dối trước mặt Thái Hậu.

Hắn nói, tôi là thị nữ của tuần phủ Giang Nam, là lúc đi Giang Nam đối với tôi nhất kiến chung tình, cảm thấy thân phận của tôi thấp kém, cho nên mới chế tạo thân phận giả.

Thân tín của Hoàng thượng, tuần phủ Giang Nam, tự mình vào kinh làm chứng cho tôi. Thuận đường còn bịa ra rất nhiều chuyện tốt của tôi ở Giang Nam, cái gì tôi đỡ bà cụ qua đường, cái gì bảo vệ nhỏ yếu……

Dưới sự khoác lác ba hoa chích chòe của hắn, nửa đời trước thiện lương dũng cảm của tôi nghiễm nhiên thành hình.
Thái hậu vốn là bán tín bán nghi, nhưng hắn không nghĩ tới, Nhiếp chính vương như nước với lửa với Hoàng thượng cũng đi ra làm chứng cho tôi.

Dưới sự nỗ lực chung của nhiều thế lực, tôi bị tuần phủ Giang Nam nhận là nghĩa nữ ngay tại chỗ. Mà tôi, thay đổi thân phận, được cứu một mạng. Quả nhiên là thổn thức.

Ngày ra tù, mặt trời đặc biệt lớn, trong lòng tôi lại đặc biệt lạnh, tôi thật sự mệt mỏi không chịu nổi. Đi tới đi lui, tôi lập tức ngã xuống.

Tôi có một giấc mơ. Mơ thấy cha tôi, ông nắm tay tôi đứng trên tường cung điện, thao thao bất tuyệt với tôi. “Tiểu Nhu, tương lai chờ sau khi ta chết, thiên hạ này sẽ giao cho con bảo vệ. ”

Lúc đó, tôi chỉ lo vẽ đầu heo trên tường đỏ, mắt điếc tai ngơ đối với lời của cha.
“Cơ nghiệp của tổ tiên giao vào tay ta, là ta không có năng lực… là ta không có bản lĩnh…”

Tôi phản bác một câu,
“Nếu giao vào tay phụ thân đã là một thứ rách nát không chịu nổi, phụ thân có thần thông quảng đại cũng không thể khởi tử hồi sinh, muốn ta nói, tổ tông này cũng không được tốt lắm!”

Hình ảnh vừa chuyển, mùa đông rét lạnh, tôi chân trần, trộm một cái bánh bao, bị người đuổi đánh. Nam nhân cường tráng đánh chửi tôi nhỏ yếu, nhưng tôi lại nở nụ cười như là không sợ đau. Họ càng đánh tôi, tiếng cười của tôi càng lớn.

Một thời gian sau, tất cả mọi người nói tôi là kẻ điên, cũng không muốn đánh tôi nữa. Về sau, tôi bởi vì tướng mạo xuất chúng, ở bên đường hành khất bị nhiếp chính vương dẫn về.

Đến lúc này, cuộc đời sau này của tôi chỉ vì ám sát Thẩm Thuật

Chương trước Chương tiếp
Loading...