Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sau Khi Được Thuê Làm Mẹ Kế - Phần 8

Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:51:41

22.

 

Thực về từ lâu .

 

thừa nhận là kẻ nhát gan, dám một đối mặt.

 

Phó Cảnh cũng về, nên tiện đường về cùng cũng chẳng .

 

Chỉ là, xe trở về, vẫn cứ đắn đo nên với Lý Tử Dạ là về quê một chuyến .

 

Cuối cùng, vẫn chẳng gì cả.

 

Cái đầu tiên của bố khi thấy , vẫn là một vẻ mặt nghiêm nghị.

 

Giống hệt cái vẻ mặt hồi nhỏ mỗi khi thi điểm kém.

 

"Còn về gì nữa, con giỏi lắm , cả đời về nhà nữa cơ mà?"

 

"Con thế bao giờ? Con nỡ bỏ ông già chứ?" chạy tới ôm choàng lấy cổ bố.

 

thấy mắt ông hoe hoe.

 

Mẹ bên cạnh cũng ngừng.

 

"Chị ơi, em thi hạng nhất lớp đấy." Em trai cầm bài kiểm tra chạy khoe.

 

"Giỏi! Sắp cho bà chị rìa ." lén mua cho em trai mấy skin trong game, nó vui như một thằng ngốc.

 

Lúc ăn cơm tối, kéo , "Sao thấy Phó Cảnh qua, gọi nó qua ăn cơm con."

 

"Gọi gì ạ?"

 

"Con bé c h í c tiệt , thích nó bao nhiêu năm trời, cứ cứng miệng ." Mẹ nhéo một cái

 

" Lần thăm dò giúp con , nó vẫn còn độc . Lần nó về nước cũng là vì con, con với ông già cũng đăng ký kết hôn, tính là vợ chồng."

 

:Đừng bướng nữa, hai đứa đều về thì quyết định chuyện , bố cũng yên lòng."

 

Nghe những lời của , đột nhiên nghĩ đến Lý Tử Dạ.

 

Nếu như, và Phó Cảnh đính hôn, sẽ thật sự chỉ còn một .

 

Thôi xong, trúng độc , nghĩ đến chuyện chứ.

 

Bữa tối là do mời Phó Cảnh.

 

Anh đến, vẫn dáng vẻ nho nhã lịch thiệp , bố thế nào cũng thấy ưng.

 

Còn thì đăm chiêu tin nhắn WeChat từ nửa tiếng .

 

"Không nhà ?"

 

Là của Lý Tử Dạ.

 

"Ừm, quên với , về quê ." 

 

chần chừ mãi mới trả lời một câu.

 

"Quê cô ở ? Khi nào về?"

 

"Chưa chắc." Nghĩ một lúc, nhắn

 

"Cậu tự ăn uống, ngủ nghỉ cho , tối sách, vấn đề gì chứ?"

 

"Có vấn đề."

 

Cậu là một học sinh cấp ba 17 tuổi, nhà giúp việc, tài xế, thì thể vấn đề gì chứ?

 

"Vậy thì chịu."

 

tắt thẳng màn hình.

 

"Khanh Khanh ăn cơm, cứ nhắn tin mãi thế?" Mẹ hỏi .

 

ngẩng lên mới phát hiện đều đang .

 

"Có chút chuyện ạ."

 

Phó Cảnh , vẻ mặt nặng nề, rõ ràng tin.

 

"Phó Cảnh, nhà cháu nhiều họ hàng đến chơi, về đủ chỗ ở ?" Bố hỏi .

 

"Không ạ, cháu ngủ tạm sofa một đêm cũng ."

 

"Ngủ tạm cái gì, nhà còn phòng cho khách, hồi nhỏ cháu cũng thiếu nào ở nhà dì ." Mẹ giữ qua đêm.

 

"Khanh Khanh, em thấy bất tiện ?" Phó Cảnh .

 

"Mẹ! Bây giờ hồi nhỏ , đương nhiên là bất tiện ạ." chẳng còn kiên nhẫn, từ chối thẳng thừng.

 

Từ bữa tối nhận , bố đang cố gắng hết sức để gán ghép và Phó Cảnh.

 

Cái dáng vẻ khúm núm đó của họ, mà thấy khó chịu.

 

lúc mới , thì việc thích , mang phiền phức lớn đến cho bố .

 

Chắc họ cũng nghĩ rằng, thể sống thiếu , thì sống nổi.

 

tự chính .

 

Lúc Phó Cảnh rời khá là ngượng ngùng, sắc mặt cũng khó coi, nhưng quan tâm nữa.

 

23.

 

Đến ngày hôm , thực về .

 

Lý Tử Dạ im lặng, hề gây chuyện gì.

 

càng im lặng, càng thấy bất an.

 

Thế nhưng bố cho , cũng cảm thấy áy náy, đành đồng ý ở thêm vài ngày.

 

Cuối cùng đến gõ cửa nhà Phó Cảnh, thấy đến thì chút vui mừng.

 

"Anh hỏi giúp giáo viên chủ nhiệm của các , xem Lý Tử Dạ hai hôm nay đến trường ?"

 

Thôi xong, sắc mặt trở nên khó coi.

 

"Để gọi điện hỏi thử."

 

"Được."

 

Một lúc , với : "Cậu đến trường, em cần lo."

 

"Được, cảm ơn ."

 

định , nắm lấy tay .

 

theo phản xạ giật tay .

 

"Khanh Khanh, chúng bắt đầu từ đầu ?" Anh đó, từ cao xuống với vẻ mặt đầy tự tin.

 

Dường như chỉ giây sẽ lóc gào lên đồng ý.

 

sững tại chỗ.

 

Tính , đây là đầu tiên đề nghị ở bên , cũng là đầu tiên tỏ yếu thế.

 

Phải rằng, đây chúng cãi , dù giận đến mấy, cuối cùng vẫn luôn là dỗ dành, nhận sai, cầu xin đừng chia tay.

 

Theo ý của bố , nên lập tức đồng ý với .

 

mà—

 

"Thôi đừng." mỉm từ chối.

 

"Tại ?" Anh vô cùng kinh ngạc.

 

" con trai , còn bắt đầu cái gì nữa?"

 

"Mẹ em hai kết hôn, em ở đó cũng chỉ vì tiền. Nếu em cần tiền, thể cho em."

 

Anh , vô cùng khó hiểu.

 

bật .

 

Đến tận bây giờ, vẫn nghĩ rằng yêu đến c.h.ế.t sống . Có lẽ trong mắt , chỉ như một con chó, cho một cục xương vẫy đuôi cảm tạ, khi còn nghi ngờ đầu óc vấn đề.

 

"Phó Cảnh, đầu nữa."

 

Chỉ đơn giản như thôi.

 

Anh sững sờ, cả chút thất thần.

 

"Xin , con trai , xứng với , tạm biệt."

 

Vừa định

 

"Phùng Khanh Khanh, em cảm thấy mối quan hệ của em và Lý Tử Dạ chút lệch lạc ?"

 

là gì?"

 

"Mối quan hệ của hai thật sự trong sáng đến ư? Vậy tại mỗi ngày ở trường, như kẻ thù, cố tình chống đối , còn em đến trường tìm phát điên?" Anh lạnh .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-duoc-thue-lam-me-ke/phan-8.html.]

Tim hẫng một nhịp.

 

Những chuyện đều .

 

"Rốt cuộc coi em là gì, trong lòng em tự rõ nhất."

 

"Phó Cảnh, suy nghĩ của thật bẩn thỉu." tức giận bỏ thẳng.

 

24.

 

Hôm đó, tức giận.

 

Tức đến mức cái gì cũng mắt.

 

Thế nhưng rốt cuộc tức giận vì điều gì.

 

Cả một đêm trằn trọc ngủ , gọi điện cho Lý Tử Dạ.

 

"Alô."

 

Ừ."

 

"Sao giờ ngủ?" hối hận , 12 giờ đêm, gọi cho .

 

"Cô cũng còn gì." Cậu .

 

"Cậu đang ở nhà đúng ?" Thực chỉ kiểm tra xem thì mới yên tâm.

 

Cậu trả lời.

 

bật dậy "Cậu ở nhà?"

 

"Ừ."

 

"Vậy đang ở ?" cao giọng.

 

Cậu phản chắc, khuya thế còn lêu lổng bên ngoài?

 

Thậm chí còn thấy tiếng chó sủa và tiếng xe cộ bên ngoài.

 

" lạc đường ."

 

Lạc đường? Sao thể lạc đường ?

 

Không lẽ kẻ bắt cóc, là uống say ?

 

"Cậu gửi định vị cho xem."

 

Thoát , vội vàng mở định vị WeChat, và lập tức c h í c sững.

 

Cậu chỉ cách hai trăm mét.

 

Một tia sét đánh cho chẳng còn gì.

 

"Cậu đến đây gì?"

 

" đến tìm cô."

 

Không khí như đông cứng .

 

"Cậu yên ở đó... , bật định vị thời gian thực lên, qua ngay."

 

Đầu dây bên , ngoan ngoãn lạ thường đáp một tiếng: "Vâng."

 

vội vàng khoác áo lên, mới phát hiện bên ngoài trời mưa, vơ thêm một chiếc ô ở cửa lao ngoài.

 

Lúc tìm thấy , đang ngoan ngoãn một biển báo, ướt như chuột lột.

 

"Sao tìm chỗ nào mà trú?" vội kéo ô.

 

"Không cô bảo yên đợi ." Cậu với .

 

" bảo đợi, chứ bảo mưa đợi , ngốc ?"

 

"Cô ngốc lắm, sợ cô... tìm ."

 

Sợ tìm thấy , nên cái biển báo dễ thấy nhất giữa đêm, để mưa xối cho như một thằng ngốc?

 

Vốn định mắng một trận, nhưng bộ dạng đó, mềm lòng.

 

" tìm khách sạn cho ."

 

: quen ở khách sạn."

 

"Vậy bây giờ, chẳng lẽ đến nhà ?"

 

Cậu gì nữa.

 

Cái dáng vẻ đáng thương đó, thật khiến đau lòng.

 

"Thôi , nào, đến nhà , nhà còn một phòng cho khách."

 

lén lút dẫn về nhà.

 

Bố đều ngủ, dẫn thẳng phòng khách, nghĩ rằng sáng mai sẽ giải thích .

 

Kết quả, phòng, ôm chầm lấy từ phía .

 

Cả cứng đờ "Lý Tử Dạ."

 

cố gỡ tay , nhưng nhất quyết buông.

 

"Có là, nếu đến tìm cô, thì cả đời cô sẽ về nữa ?"

 

Cằm tựa lên vai , giọng nghèn nghẹn.

 

"Không chuyện về. Cậu buông tay ..." dám lớn, sợ đánh thức bố .

 

"Vậy thì ..."

 

Cậu dụi dụi cổ , mới hài lòng buông .

 

"Lý Tử Dạ, !" sắp phát điên .

 

" ?" Cậu cụp mắt , giọng khàn.

 

"Chúng thể như , phép thích " thẳng vấn đề.

 

Nụ của tắt ngấm.

 

" thích cô, ... cô thích ?"

 

"Cậu điên ? Sao thể thích ."

 

Cậu xù lông lên, một tay ấn cửa,"Không thích , tại đối xử với như ? Không thích , tại chạy ngoài tìm ? Không thích , tại ... đêm nào cũng chạy phòng ?"

 

"Dì đang đùa giỡn với ? Hay là dì là loại thấy ai cũng yêu?"

 

choáng váng.

 

"Cậu bậy bạ gì đó, phòng bao giờ?"

 

"Cô chính là phòng , cô còn ôm ngủ, ngủ thì thôi , trong mơ còn gọi tên bạn trai cũ của cô"

 

Cậu chằm chằm một cách tàn nhẫn"Cô giây phút đó ?"

 

"Cậu gì?"

 

"G i ế c ."

 

sợ đến mức đầu óc trống rỗng mất vài giây.

 

Đến khi cảm nhận định ôm , mới đột ngột bừng tỉnh.

 

*Chát!*

 

Lần đầu tiên tát .

 

Cậu dừng , vài giây, tiến gần.

 

đẩy , cắn thật mạnh vai .

 

Cậu đau đớn, cuối cùng cũng buông .

 

Lúc , nước mắt giàn giụa.

 

"Chị ơi." Cậu đó, luống cuống .

 

"Em sai , chị đừng ."

 

Cậu cũng .

 

"Cậu bây giờ giống như một kẻ điên , đừng gọi là chị."

 

"Em cũng nữa, xin chị, chị về quê cùng , em ghen đến phát điên. Chị đánh em , em sai , chị đừng quan tâm đến em."

 

"Chị đừng , em đau lòng lắm."

 

"Ở đây, đau lắm."

 

Cậu còn gần, nhưng cảm nhận sự đề phòng của , liền tự giác yên tại chỗ.

 

Nội tâm ngổn ngang trăm mối.

 

Không thêm lời nào, bước khỏi phòng.

Loading...