Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Khi Làm Nhiệm Vụ, Tôi Hốt Luôn Hệ Thống

Chương 2



7.

Dù sao thì thiết lập nhân vật cũng đã sụp đổ, tôi và hệ thống tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của KPI, chúng tôi đều có thái độ đúng đắn và sống nghiêm túc – thường gọi là cởi mở.

Không ngờ ngày hôm sau, Tống Chỉ đang trốn tránh ở nhà một người bạn thì bị cha hắn bắt được, ra lệnh cưỡng chế hắn tới của bồi tội. Tiếng xin lỗi của hắn như muỗi kêu, cha hắn liền ngồi ở một bên và nhìn tôi một cách trìu mến.

Tống Chỉ: “Hà tiểu thư, thật xin lỗi.”

Cha hắn: “Gọi nương.”

Tống Chỉ: “Trước mặt mọi người nói năng vô lễ, là lỗi của tôi.”

Cha hắn: “Gọi nương.”

Tống Chỉ: “Những quà tặng này để bày tỏ sự áy náy của tôi.”

Cha hắn: “Gọi nương.”

Tống Chỉ không nhịn được nữa: “Cha!!”

Cha hắn cũng không thể nhịn được nữa: “Nghe thấy sao! Gọi nương!”

Tôi khuyên can: “Ồ, Tống đại nhân, nghe tôi nói mội câu, giáo dục phải được thực hiện bằng phương pháp…”

Cha Tông Chỉ ôn tồn lễ độ chậm rãi dừng lại bàn tay đang định quất nhi tử xuống, quay đầu lại nhìn tôi trìu mến.

Tôi cứng đờ.

Hệ thống hoàn thành nửa câu còn lại cho tôi:

“Đứa trẻ không nghe lời nên đánh càng sớm càng tốt, đánh mạnh một chút”.

8.

Cha của Tống Chỉ biết nghe lời phải, hung hăng đánh cho Tống Chỉ một trận.

Tống Chỉ bị đánh cho đóng cửa không ra ngoài, ở nhà EMO.

*EMO: Suy sụp, hậm hực, tinh thần sa sút v.v…

Khả năng hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao mình trốn lâu như vậy, không những phải đến cửa xin lỗi, còn bị cha ruột đánh.

Đối với cái này, đánh giá của tôi và hệ thống chỉ có một từ: Đáng!

Đó là lỗi của anh khi lan truyền những tin đồn tai tiếng trước công chúng, lỗi của anh khi xin lỗi không thành thật, ấp úng tránh nặng tìm nhẹ.

Nhà họ Tống bên kia tạm thời không có động tĩnh gì, muội muội tôi ngược lại là tìm tới cửa.

Có lẽ nàng có niềm tin mãnh liệt vào chủ nghĩa duy vật.

Không tin ma quỷ, có một đêm tôi đang uống rượu với hệ thống, nàng mang mấy cái nha đầu cùng gã sai vặt khí thế hung hăng giế.t đến tận cửa.

“Hà Uyển Uyển, ngươi bây giờ không giả ngây giả dại?”

Nàng nhìn quanh bốn phía, vênh váo tự đắc ra lệnh: “Đập viện tử này cho ta.”

Hệ thống vẫn bất động, bình tĩnh nói: “Ai dám động vào, ta sẽ móc mắt người đó.”

Nha hoàn gã sai vặt đều bị uy hiếp, không ai động đậy.

Muộn Muội tức hổn hển: “Đập đi”

Giọng của hệ thống nâng cao thêm một bậc: “Móc mắt!”

Muội muội tôi bị đánh bại hoàn toàn.

Nàng bật khóc: “Ô ô ô Uyển Uyển ngươi dựa vào cái gì khi dẽ ta, ta muốn nói cho cha ô ô ô………”

Hệ thống nói: “Ngươi cứ việc đi nói.”

Sau khi cha tôi quỳ ở từ đường, ông lâm bệnh nặng một trận, xác nhận rằng hồn phách của An Quốc Công đã rời khỏi cơ thể, tôi vẫn là đại nữ nhi của ông thì suy nghĩ muốn lấy lại uy nghiêm.

Nhưng sau khi hệ thống đánh ông lại mượn gió bẻ măng thuận tiện cầm đi cây gậy gia pháp, mỗi ngày trong sân cầm cây gậy lắc lư qua lại, chân của cha tôi lại run lên.

Cho nên! đến nay ông cũng không dám lại tới cửa tìm tôi gây phiền phức.

Muội muội nghe xong, khóc đến càng thảm hơn.

9.

Tôi không đành lòng nên để muội muội ngồi trên ghế khóc, còn chia cho nàng thêm một nắm hạt dưa tẩm gia vị.

Muội muội bên cạnh vừa khóc vừa cắn hạt dưa, có cảm giác rất nhịp nhàng.

Hệ thống bất mãn: “Sao còn ban thưởng cho nàng?”

Có lẽ chính hạt dưa tẩm gia vị đã mở rộng trái tim của muội muội, nàng vừa khóc vừa gặm hạt dưa và tâm sự với tôi:

“Hà Uyển Uyển, ta rõ ràng so với ngươi tốt hơn rất nhiều, vì cái gì tất cả chuyện tốt ta đều kém ngươi một bước?”

“Mẹ ta lấy chồng muộn hơn mẹ ngươi một bước, ta gặp phải ca Tống Chí muộn hơn ngươi một bước. Hiện tại đến lượt ta cùng Tống gia bàn chuyện hôn nhân, ta cũng muộn hơn ngươi một bước.”

“Ta rất ghét ngươi ô ô ô…”

Tôi im lặng lắng nghe, thấy nàng gần gặm xong hạt dưa lại nhanh tay đưa thêm một nắm.

Muội muội nghẹn ngào đẩy cánh tay tôi: “Ngươi không có gì để nói sao?”

Hệ thống cảm thương: “Nhìn ngươi trên mặt nước mũi nước mắt đầy mặt ngu ngốc, ta sẽ không cùng đồ đần so đo.”

Muội muội tôi òa khóc.

Sau khi lau nước mắt, nàng lớn tiếng tuyên bố: “Hà Uyển Uyển, ta muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng! Ta nhất định sẽ có được Tống Chỉ ca ca!”

Tôi: “Khác nghể như cách núi, chúc em thành công.”

* khác nghề như cách núi; không trong nghề không biết tình hình nghề đó。

10.

Dưới sự can thiệp của hệ thống, mẹ kế Trình thị và Hà lão phu nhân giờ đây hoàn toàn mâu thuẫn với nhau, ngoài việc tìm cách lấy lòng tôi khi có thời gian, họ còn bắt đầu ngấm ngầm gây rắc rối cho nhau, thời điểm Trình thị thỉnh an miệng đều không cười nổi.

Nhận xét của tôi về điều này là: Hay lắm, hóa ra tôi lại trở thành người hòa giải rồi.

Sau đó cùng hệ thống thích thú xem kịch hay.

Thuận tiên nghe được không ít bí mật của gia tộc.

Hà lão phu nhân chính là nhìn không quen mỗi một đời nàng dâu, cảm thấy nữ chính sinh không được nhi tử, chế/t liền chế/t đi.

Nữ chính mất còn chưa đầy nửa năm, Trình thị liền ôm bụng lớn vào cửa, cái này trong mắt lão phu nhân chính là không biết liêm sỉ, cho dù có sinh nhi tử cũng không phải cái dạng gì tốt, còn suốt ngày ra vẻ giả tạo câu dẫn con trai mình.

Trình thị thì cảm thấy lão phu nhân già mà không chết là một cái lão yêu bà, suốt ngày ỷ thế chỉ trỏ nàng, còn đem nhi tử của nàng mang đi nuôi dưỡng, mới mười một, mười hai tuổi liền đưa đi nơi khác cầu học, nàng sớm không nhịn được nữa.

Muộn muội là nhi nữ của Trình thị, cùng nàng chung một mối thù.

Thế là cả buổi sáng hai người ở trong phòng lão phu nhân thỉnh an cho tới trưa, trưa tôi nhàn nhã qua đó ăn cơm.

Không thể không nói, công phu mặt ngoài của trình thị đúng là được làm rất tốt.

Nàng cụp mắt, đứng hầu một bên, thỉnh thoảng lại giúp lão phu nhân gắp rau, bưng canh.

Muội muội dù sao cũng còn trẻ tuổi chưa biết kiềm chế, chỉ vào người tôi quát:

“Tổ mẫu, tại sao nàng ta được ngồi xuống ăn cơm?”

Lão phu nhân không nói gì, nặng nề đem chén đặt mạnh xuống bàn, liếc xéo tôi.

Hệ thống bắt đầu biểu diễn.

Trong mắt ba người, tôi vững vằng kẹp lấy một miếng sườn mà không ngẩng đầu lên:

“Tổ phụ để cho tôi ăn.”

Sau đó nhìn về phía muội muội với vẻ mặt vô tội: “Muội không đồng ý?”

Nàng: “……………”

Lão phu nhân: “………con ăn nhiều một chút.”

11.

Vì sự tồn tại của An Quốc Công nên không ai trong Hà phủ dám làm lơ tôi.

Tôi muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Ngay cả hoàng đế cũng muốn gặp tôi một lần.

Hệ thống nói: “Tốt, vậy cho hắn chút mặt mũi đi.”

Thế là tôi mang theo cả gia đình, mang theo muội muội cùng Trình thị đến hầu hạ Trưởng Công Chúa.

Tổ chức yến hội.

Để các nàng giúp tôi cản xã giao, tôi chỉ cần ở một bên mỉm cười.

Quả nhiên, Tống Chỉ cũng tham dự yến hội này, hắn ngồi một mình trong bữa tiệc, mặc đồ trắng, dáng vẻ có một chút như vậy…

Muội muội nhìn ngây người, chảy nước miếng.

Tôi cũng có lão nhân áo trắng của mình, Quốc sư mặc áo trắng thêu chỉ vàng, mỉm cười đi đến chỗ ngồi bên cạnh tôi, theo ý chỉ của Hoàng Đế mở miệng hỏi:

“Để lão phu kiểm tra ngươi.”

Hệ thống đã trở thành cánh tay đắc lực của tôi lúc này.

Nó nói: “Đừng lo lắng, ta chính là hack.”

Vì vậy tôi yên tâm nói với Quốc Sư:

“Ngài kiểm tra.”

Quốc sư vuốt vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Tướng quân Yến Nhiên khắc trên bia đá, chính là thần tượng của An quốc công ngài, là ai?”

“Đậu Hiến.”

“Ngài suất quân đánh qua bao nhiêu trận chiến?”

“Hơn bốn mươi trận có lớn, có nhỏ.”

“Nhũ danh của tiên đế là gì?”

Tôi im lặng một lúc: “Cẩu đản.”

Chúng tôi một hỏi một đáp, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Quốc sư ngừng cười, cau mày, cẩn thận lắng nghe từng câu trả lời của tôi.

Đối với câu hỏi cuối cùng, hắn lại gần tôi, cố gắng hạ thấp giọng hỏi thăm.

Tôi làm theo hạ giọng xuống để hắn nghe được câu trả lời của tôi.

Sau khi biết đáp án, Quốc sư gập gật đầu, đứng dậy hướng hoàng đế chắp tay.

Đông đảo tân khách chẳng biết lúc nào yên tĩnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chúng tôi, trong mắt hiện lên thần sắc bát quái.

Đặc biệt là Tống Chỉ, ánh mắt hắn cực kỳ nóng bỏng, như muốn lột ra một lớp da trên người tôi.

Dưới ánh nhìn chú ý của muôn người, Quốc sư báo cáo kết luận của mình với hoàng đế:

“Trong thân thể của nàng chắc chắn có hồn phách của An quốc công, không sai.”

12.

Một người nghẹn ngào kêu lên: “Không, tuyệt đối không có khả năng!”

Tôi chợt quay đầu, người đó chính là Tống Chỉ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...