Sau Khi Làm Nhiệm Vụ, Tôi Hốt Luôn Hệ Thống
Chương 3
Hắn nhìn tôi chằm chằm: “Không thể nào… Hầu hết các vị ở đây đều đã tận mắt chứng kiến, Hà Uyển Uyển từng nói, nàng là mẹ của ta!”
“Tất cả mọi người đều thấy!”
Lời nói của Tống Chỉ chắc như đinh đóng cột, mọi người bắt đầu bàn tán.
Tôi: “6.”
Hệ thống: “6.”
Quốc sư không có tỏ thái độ, hoàng đế rơi vào trầm tư.
Hệ thống nói: “Hiện tại sự tình đã như vậy, chúng ta phải dùng thủ đoạn đó.”
Tôi kiên định gật đầu: “Ừm.”
Hệ thống lập tức tiếp quản thân thể của tôi, đứng dậy chấp tay giống như quốc sư, cất cao giọng nói:
“Cơ thể mỗi người đều khác nhau, ngươi dựa vào đâu nói không thể?”
“Ta có thể là mẹ của Tống Chỉ, cũng có thể là An Quốc Công.”
“Chỉ cần ta đồng ý, ta có thể mời bất luận kẻ nào nhập hồn.”
Quốc sư vẻ mặt nghiêm túc đi đến, bắt mạch cho tôi.
Chẳng bao lâu sau, hắn cho ra một kết luận mới:
“Bệ hạ, nàng có thiên phú dị bẩm, một nhà ngoại cảm, thật sự có loại khả năng này!
Vì vậy, đêm nay.
Tôi trở thành người nổi tiếng nhất kinh thành với danh bà cốt.
13.
Tống Chỉ thật sự nhận tôi là mẹ, đây là điều mà tôi không nghĩ tới.
Hệ thống hiển nhiên cũng không có nghĩ tới.
Sau khi trở về Hà phủ, trên đầu của Tống Chỉ bỗng suất hiện một thanh đo độ hảo cảm, bên trong bảng trong suốt là những con số màu đỏ, giá trị lên xuống không ngừng, một lát như hỏa tiễn phóng lên trời, một hồi như thác nước chảy mạnh xuống đất.
Tôi: “Wow.”
Hệ thống: “Wow.”
Tôi chất vấn hệ thống: “Còn có chức năng như vậy? Tại sao ngươi không nói sớm cho ta?”
Hệ thống nói: “Quên.”
Hệ thống: “Đem khuya liền khiến người ta suy nghĩ nhiều, sáng mai mọi chuyện sẽ ổn định.”
Tôi biết nghe lời phải, rửa mặt xong liền đi ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Ngay khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi liền háo hức thúc giục hệ thống mở ra bảng thống kê.
Nó chậm rãi xoay chuyển một lúc, độ thiện cảm dao động nhẹ, cuối cùng vẫn ở mức 76%.
Tôi chân thành thở dài: “Tình cảm đối với mẹ hắn thật tốt.”
Trước kia Tống Chỉ chán ghét tôi như vậy, công lược thành công có lẽ còn rất xa, không nghĩ tới lại đột nhiên trở thành mẹ của hắn, vậy mà còn có chút hy vọng trong tương lai.
Hệ thống cũng không biết phải nói gì: “Đúng vậy.”
Hai chúng tôi tương đối im lặng một lúc, đột nhiên, ở góc trên bên phải của bảng hiện lên một chấm đỏ.
Nó gợi lên ký ức trong linh hồn tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu khi có một điểm đỏ không rõ.
“Có tin tức à? Mau mở ra và xem đi.”
Tôi thúc giục hệ thống.
Lần này động tác của nó cũng rất nhanh, lập tức ấn mở, tôi chỉ có thể thấy một đống ký tự rối loạn trên màn hình.
“Đọc xong? Là chỉ thị của nhiệm vụ sao?”
Hệ thống nặng nề thở dài: “Giống như chơi thoát, cấp trên tìm tôi đi giải trình.”
14.
Tôi hỏi: “Điện tử đi công tác?”
Hệ thống nói: “Có lẽ là siêu việt thể chất.”
Tôi: “?”
Chiều hôm đó, hệ thống mang theo tôi mất hai tiếng để bò lên núi, cuối cùng cũng bắt kịp bữa ăn chay tại một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố.
Tôi một bên vui vẻ ăn cơm, một bên đấm đấm đôi chân đau nhức của mình: “Hệ thống ngươi nói đúng, quả thực là siêu việt thể chất. Ta leo núi leo đến chết.”
Nó bình tĩnh nói: “Chờ chút, kim cang ở sau đầu ngươi.”
* Kim cang; lực sĩ Kim cang; hộ pháp (Phật giáo gọi lực sĩ thị tòng)。
Tôi: “???”
Thừa dịp tôi đang ngơ ngác, hệ thống ngay lập tức tiếp quản cơ thể tôi và nhảy sang bên phải.
Kim cang đập vào bàn đá xuất hiện một cái hố to, trụ trì chùa một tay dựng dứng, A Di Đà Phật:
“Tại sao ngươi vẫn chưa chết?”
Hệ thống giải thích: “Đây là siêu việt vật lý.”
15.
Trụ trì là cấp trên của hệ thống, hắn rất phiền não.
Hệ thống vốn dĩ có năng lực nghiệp vụ không tệ, nhưng sau khi tiếp nhận nhiệm vụ này, lại phạm phải điều cấm kỵ là đi chệch khỏi tuyến chính.
Coi như tân thủ hệ thống cũng hiếm khi mắc phải lỗi này.
Trụ trì lo lắng, thành thật tâm sự với hệ thống:
“Ngươi là có cái gì tâm sự sao?”
Hệ thống mắt điế.c tai ngơ.
Hỏi liên tiếp mấy lần, trụ trì không nhịn được nữa:
“Ngươi thật kiêu ngạo, cốt truyện bị chệch hướng, ngươi là muốn chếc!”
Tôi bị kẹp ở giữa đối hai bên lấy lòng: “Bớt giận, hai người bớt giận nha, trụ trì ngài đừng lo lắng, hệ thống cũng đang nỗ lực làm việc.”
Hệ thống cũng không thể kềm được:
“Lão hòa thượng, ngươi cũng có mặt mũi nói ta! Ta đường đường là Long Ngạo Thiên. Là đệ nhất hệ thống, ngươi lại để ta phải chịu khổ đi trạch đấu! Ai cho ngươi mặt mũi?”
16.
Cuối cùng, tôi gánh chịu trách nhiệm nặng nề, trấn an được cảm xúc của hệ thống cũng như chủ trì.
Chỉ là hiện trường có chút khó coi, hệ thống kiên trì cho là mình không sai, hành vi cùng ngôn ngữ rất kịch liệt.
Theo lời kể của những người khách dâng hương, tôi nhe răng trợn mắt, khoa tay múa chân, còn hơn mười bà cô cãi nhau ở đầu làng.
Do sức mạnh nên các sa di trừ quỷ không dám đến gần.
Thế là lần thứ hai tôi nhất chiến thành danh.
Đây là lời nói sau.
Đêm đó, vì trừng phạt hệ thống làm ầm ĩ tổn hại thanh danh của tôi, bữa ăn khuya tôi đã ăn rất nhiều rau mùi, cả đêm đều ợ lên mùi vị rau thơm.
Hệ thống bị hun đến mắt trợn trắng, phát ra thanh âm yếu ớt, kiên định thề:
“Nếu như, nếu một ngày…. tháng, ta công thành danh toại, ta sẽ diệt trừ toàn bộ rau mùi trên thế giới……”
Trụ trì tốt bụng đẩy tới một đĩa sủi cảo nhân rau thơm, nói: “Ăn nhiều một chút.”
Tuy nhiên, với chủ nghĩa tinh thần nhân đạo, nhân ái, trụ trì đã ân cần tha thứ cho hệ thống vì những lời nói thô lỗ của hệ thống.
Năng lực càng lớn tính tình càng lớn, trụ trì sẽ không so đo với người phạm sai lầm.
Hệ thống dựa vào lí lẽ biện luận: “Khách quan mà nói, đây không phải là sai lầm.”
Thái dương của trụ trì nổi gân xanh.
Mắt thấy trò hề hôm nay lại sắp xảy ra, tôi thuần thục xoa dịu cảm xúc của hai bên: “Hệ thống ngươi chú ý lời nói, trụ trì xin ngày hãy bình tĩnh. ”
Trụ trì hít sâu một hơi, hệ thống bắt đầu phát huy tài ăn nói của nó:
“Hòa thượng ngươi xem, bản chất nhiệm vụ của chúng ta, không phải là đạt được sự chấp thuận của đối tượng công lược, để độ hảo cảm đạt chỉ tiêu?”
“Đã như vậy, cốt truyện chỉ là một biến số không đáng kể. Có thể vãn hồi lại là được, cái khác thì có liên quan gì đến sự tình của chúng ta?”
“Trở thành người mẹ mà đối tượng công lược yêu mếm, tại sao lại không được coi là công lược thành công?”
Trụ trì im lặng, trụ trì suy nghĩ. Trụ trì đã giác ngộ.
Trụ trì bị hệ thống thuyết phục.
Hắn lẩm bẩm nói: “Đây dường như… cũng là một cách nghĩ.”
17.
Trụ trì giao cho hệ thống một nhiệm vụ mới, để nó hỗ trợ tôi đóng tốt vai mẹ của Tống Chỉ.
Để ai gặp cũng phải nói một câu người mẹ anh hùng.
Hệ thống biểu lộ ra áp lực có chút lớn, quyết định cùng tôi ở lại trong chùa vài ngày để lên kế hoạch cho nhiệm vụ công lược sau này. Chúng tôi ngủ rất say trong sương phòng, tỉnh ngủ thi ăn cơm chay, ăn xong lại nằm xuống ngủ, rồi tới ban đêm thì uống rượu ngắm trăng.
Tôi cầm ly rượu hỏi hệ thống:
“Tại sao chúng ta luôn uống rượu dưới ánh trăng?”
“Haiz.” Hệ thống lắc đầu nặng nề, phất tay qua chùa miếu trống trải ở sân sau của hậu viện, “Ở đây tất cả đều là sỏi đá, không có cái gì đẹp mà nhìn, chỉ có một vầng trăng sáng để nhìn thôi.”
Giọng nói âm trầm của trụ trì phát ra từ một nơi hẻo lánh:
“Đây đều là do ai ban tặng?”
Mấy ngày liên tiếp tôi cùng hệ thống ở sau núi đi săn, đốn củi làm đồ nướng, lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Trụ trì cảm xúc khích động: “Còn muốn trùm mền ăn mảnh, không chia cho ta!”
Vừa nói, hắn vừa dùng mũi hít hít một chút: “Sao còn có một chút mùi thịt nướng?”
Tôi liên tục xua tay: “Lần này thật không có!”
Thực ra vẫn còn thịt nướng, chỉ là chúng tôi chưa kịp lấy ra mà thôi.
Trụ trì hoài nghi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi có chút chột dạ lảng tránh ánh mắt của ông ấy.
Cho đến khi ngọn lửa dần dần sáng lên bên ngoài ngôi đền, đốt cháy một nửa bầu trời đỏ rực.
Một giọng nói trầm vang vọng khắp sân:
“Ti chức Phó tư lệnh Hổ Tiêu doanh, xin hoan nghênh An Quốc công vào cung tiếp kiến!”
18.
Nói yết kiến, thật đúng là yết kiến, không có chút nào mập mờ.
Trong hoàng cung Cần Chính Điện đèn đuốc sáng trưng, hoàng đế ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn có thể thấy rằng ông đã chờ rất lâu.
Tôi bối rối.
Hệ thống cũng vậy.
Mãi cho đến khi người ngồi trên ngai rồng sau nửa ngày mới mở miệng, tôi cùng hệ thống mới tỉnh táo lại.
Vậy mà để cho hoàng đế hố.