SAU KHI MẸ LY HÔN, BÀ TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN BÀ CHUA NGOA NHẤT LÀNG - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:15:37
Ánh đèn tuýp rọi lên gương mặt bà.
“Hồi còn ở quê, sống , lúc nào cũng ấm ức, chỉ con thành tài để rạng danh, để đè mặt bà nội và bố con.”
“ thật sống vui, nên tự cố gắng, chứ nên dồn hết hi vọng con.”
“Con còn nhớ hồi năm ngoái khi diễn ở huyện ?”
“Bố bàn cho con học thêm gì, mua sách gì. Còn ngoài đánh mắng, dường như chẳng gì cho con…” Mẹ nghẹn lời, “Là , chỉ một đứa con gái, chẳng ai dạy …”
ôm chặt lấy :
“Mẹ tự học thành tài, xứng đáng điểm mười!”
Mẹ bật , lau nước mắt:
“Học ai mà dẻo mỏ thế hả?”
Bên ngoài động tĩnh, mở cửa.
Thấy Cao Triết Viễn cầm một hộp cơm xốp ngoài.
“Bố tớ ăn tiệc về, đóng hộp ít đồ ăn, hỏi nhà cần ?”
“Cần chứ, cảm ơn !”
nhận lấy hộp cơm, khẽ hỏi:
“Mẹ , lúc nào cũng với như ?”
“Ừ.”
Cậu gượng:
“Hình như các ai cũng , chỉ tớ là .”
“Đã tám năm , bà từng liên lạc với tớ, chắc sớm quên mất đứa con như tớ.”
Trời lạnh, từng làn thở phả mờ ảo.
nên an ủi thế nào.
Mẹ từ phía thò đầu :
“Tiểu Viễn, dì nấu chè rượu nếp trôi nước, ăn bát về bài nhé.”
Ăn xong, dậy về.
Mẹ dặn dò:
“Sau nếu đói, ăn đêm thì đến tìm dì, đừng mua ngoài, cho sức khỏe.”
“Vâng ạ!”
Từ đó, mỗi nấu đồ ăn khuya đều nấu thêm một phần.
Lúc đầu, Cao Triết Viễn còn ngại, về quen dần, thậm chí còn gọi món:
“Dì Kim ơi, tối nay sủi cảo ạ?”
Kỳ nghỉ đông, học thêm suốt mười ngày, sắp đến Tết.
Lúc đó, quê coi trọng Tết, khí Tết cũng đậm đà.
Vừa sang tháng Chạp, ai cũng xao nhãng việc.
Hơn hai mươi tháng Chạp, giám đốc Cao cầm cự nổi nữa, phẩy tay cho công nhân nghỉ.
Tết, tất nhiên và vẫn về quê.
Chúng mua sắm Tết.
Mẹ mua cho một bộ quần áo mới, còn tự chọn một chiếc áo khoác đỏ.
Bà gương soi mãi, chút ngại ngùng:
“Chừng tuổi , mặc màu hợp ?”
“Sao hợp? Đẹp lắm, mua !”
Sau khi mặc cả, cuối cùng mua với giá 75 tệ.
Trên đường về, :
“Khi cưới bố con, cũng mua một chiếc áo đỏ váy cưới, mà bố con bảo đám cưới nhiều thứ chi, tiết kiệm …”
“Sau cưới để dành xây nhà, tiết kiệm .”
“Rồi con, càng tiết kiệm.”
Mẹ vuốt ve áo khoác , :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-me-ly-hon-ba-tro-thanh-nguoi-dan-ba-chua-ngoa-nhat-lang/9.html.]
“Thế mới , dựa đàn ông thà dựa . Thứ , tự kiếm tiền mua!”
Về đến làng, ai cũng khen .
Không tâng bốc.
Trước ruộng nắng mưa, da sạm đen.
Nửa năm nay ở xưởng, dầm nắng, da dần trắng trở .
Hơn nữa, dáng vẫn thon gọn, tinh thần phấn chấn, ngũ quan cũng rạng rỡ.
Bố cũng về làng mấy hôm nay.
Thấy , mắt ông trố .
“Dì Kim, cái áo đấy.”
Bà nội thấy, khỏi nhà, thấy nhíu mày:
“Lớn tuổi còn ăn mặc màu mè, ai tưởng mấy việc đĩ thõa ở ngoài.”
Mẹ :
“ xinh , tiền, mặc gì thích.”
“Không như ai , chân vòng kiềng, bụng phệ, tóc như rơm lợn, mặc gì cũng .”
Bà nội tức tối:
“Mày ai hả?”
“Ai tức thì đó.”
Tối đó, trong nhà đông .
Ai cũng hỏi chuyện thành phố, hỏi việc trong xưởng, còn tuyển .
Mẹ bình tĩnh, thong thả trả lời.
Nhắc đến khó khăn trong công việc, ai cũng nhăn mặt.
Nhắc đến nỗ lực và tiến bộ, ai nấy gật gù.
Kể đến chuyện vui trong xưởng, cả nhà vang.
Bố cũng lẫn trong đám , ánh mắt bất ngờ si mê.
Ánh đèn 100 watt chiếu lên gương mặt rạng rỡ, tự tin của , cũng chiếu rõ cái đầu thưa tóc và bụng bia của bố.
Đêm khuya, dần tản .
Ông lảng vảng ngoài cửa, lấp lửng:
“Tiểu Kim, nửa năm , bà tìm ?”
Mẹ đẩy mạnh ông xuống bậc thềm, hỏi:
“Tìm gì con ch.ó mà đuổi?”
Bố thẹn quá hóa giận:
“Cái đồ đàn bà chanh chua, chả trách ai thèm lấy.”
Lần thì ông sai to .
Sáng hôm , mấy mối mai đến hỏi .
Đối tượng ai cũng tệ.
Một là thầy giáo cấp hai ở trấn, ly hôn ba năm tái hôn, con gái theo .
Một khác lò rượu, vợ mất hai năm , con trai, chấp nhận .
Còn lái máy xúc, thu nhập cũng khá.
Nhiều trong làng khuyên .
“Chọn một tạm mà cưới .”
“Cố thêm hai năm, thì hết tuổi sinh con.”
“Phụ nữ chồng nương tựa.”