Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:12:07
Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của trở về.
Sáng hôm , chẳng chẳng rằng, ngay mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân xuống đất mà chà đạp.
“Thế mẫu ơi, chúng còn tiến cung ?”
Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi.
Trời còn sáng, kéo dậy, chải đầu vấn tóc, ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, rằng thể để mất thể diện.
Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng nhận một tin như .
“Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ? Nếu lột một tầng da của bọn họ, còn là La Vân Cẩm nữa!”
Mẫu tức giận đến đỏ bừng cả mắt.
“Phu nhân, Trần Thái hậu đến . Hiện đang ngoài cửa, cần mời ?”
Quản gia trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung.
Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ thiết của mẫu , hôn sự giữa và Tần Bách cũng là do hai họ bàn bạc kỹ lưỡng quyết định.
“Người là Thái hậu, chẳng qua chỉ là một Tướng quân phu nhân nho nhỏ, nào gan ngăn cản cho ? Còn mau theo ngoài nghênh đón?”
Mẫu lạnh một tiếng, từ ghế gia chủ dậy.
Chưa đợi bà hai bước, Thái hậu dẫn theo một hàng cung nữ, thái giám từ ngoài cửa .
“Tỷ tỷ chẳng xa lạ quá ? Chúng cùng lớn lên từ nhỏ, tình nghĩa so với khác còn thiết hơn nhiều.”
Thái hậu mỉm rạng rỡ, nắm lấy tay mẫu .
“Thần phụ dám nhận một tiếng ‘tỷ tỷ’ , thỉnh Thái hậu nương nương an tọa.”
Mẫu rút tay về, cúi hành lễ.
Ta cũng cúi đầu thi lễ theo.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thấy , Thái hậu thở dài bất đắc dĩ, xuống ghế gia chủ trong sảnh đường.
“Chuyện quả thực là Bách nhi đúng, báo với nhà họ Vân một tiếng tự lập hậu. Trước khi đến đây, trách phạt nó , tỷ tỷ và Khanh nhi đừng giận.”
Trần Thái hậu ngay ngắn, cất giọng ôn hòa, dỗ dành chúng .
Một câu liền chặn lời chất vấn mà mẫu sắp sửa thốt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tan-de-dang-co-ca-nha-ta-mac-ke-tat-ca/chuong-1.html.]
“Việc đến nước , nương nương định giải quyết thế nào?”
Mẫu bà, lạnh nhạt hỏi.
“Việc lập hậu trò đùa, nay ban chiếu thiên hạ, thể sửa đổi. Chỉ thể để Khanh nhi ủy khuất một chút, nhận vị trí Quý phi.”
Trần Thái hậu thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.
“Chuyện định, các ép chúng chấp nhận ?” Mẫu trầm giọng.
“Tỷ tỷ, đừng khó như . Bách nhi trong lòng, cố chấp theo ý , cũng ngờ tới. việc thành, các rộng lượng một chút, hòa thuận một nhà, chẳng hơn ?”
“Hừ, một nhà ? Nhà họ Sở rốt cuộc là thứ gì chứ? Ép con gái chịu ủy khuất để các ngươi vui vẻ? Không thể nào!”
Mẫu rốt cuộc nhịn , giận dữ quát lên.
“La Vân Cẩm! Đừng tưởng rằng ai gia gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ thì ngươi liền trời cao đất dày! Giang sơn nay là của con trai ai gia, hôm nay ai gia chịu hạ đến đây, là nể mặt các ngươi lắm !”
Trần Thái hậu chọc giận, sắc mặt cũng còn hòa nhã, lạnh giọng : “Ai gia khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn nhận lấy vị trí Quý phi . Vân Khanh và Bách nhi sớm hôn ước, nếu từ hôn, khắp thiên hạ, ai gia xem thử kẻ nào dám cưới nó!”
Bà nghiêm giọng uy hiếp.
“Không cần Thái hậu nương nương bận lòng. La Vân Cẩm bản lĩnh gì khác, chỉ kiếm tiền. Dù cả đời Khanh nhi lấy chồng, vẫn nuôi nó!”
Mẫu chút yếu thế, lạnh lùng đáp trả.
“Tốt! Tốt lắm, La Vân Cẩm! Bách nhi thể đăng cơ, nhà các ngươi cũng góp công nhỏ. đừng tưởng rằng chúng thể thiếu các ngươi! Đường là do các ngươi tự chọn, đến lúc hối hận, đừng mong quỳ xuống cầu xin ai gia!”
Trần Thái hậu giận dữ, phất tay áo rời .
“Quý phi? Nghe thì đấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là thị ! Muốn con gái ? là mơ giữa ban ngày!”
Sau khi Trần Thái hậu rời , mẫu liền đuổi về nghỉ ngơi.
Đến khi ngủ đủ giấc, trời gần tối.
Ta sảnh chính dùng bữa, bất ngờ phát hiện phụ và đại ca đều mặt.
“Phụ , ngày mai trở về biên quan , chẳng tối nay hẹn tụ tập cùng các chiến hữu ? Sao về ?”
“Ca, gần đây những vụ án ở Đại Lý Tự nhiều như nước, chẳng ở đó suốt nửa tháng ? Sao cũng về thế?”
Ta chút kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
“Bệnh cũ của phụ tái phát, thể về biên quan nữa. Từ nay về sẽ ở nhà, bầu bạn với Khanh nhi nhiều hơn, ?”