Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:12:08
Phụ đầy trìu mến, mỉm .
Ta đương nhiên vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Vào Đại Lý Tự năm năm, từng nghỉ một ngày. Giờ mệt , về nhà nghỉ ngơi mấy hôm.”
Đại ca nghiêm túc đáp.
Từ khi bắt đầu tra án, càng ngày càng ít , lúc nào cũng trầm mặc, ở nhà hiếm khi thấy nở một nụ .
Ta với tính tình của , cả đời thể cưới tẩu tẩu cho nữa.
“Đừng lời vô nghĩa nữa, khó khi cả nhà đoàn tụ dùng bữa, mau xuống .”
Mẫu lên tiếng, chúng lập tức an vị.
Chẳng bao lâu , bát của liền chất đầy đồ ăn.
“Cá ngon lắm, ăn nhiều một chút, còn cái nữa…”
Phụ động đến một miếng, chỉ liên tục gắp những món thích cho bát.
Ngay cả đại ca lúc nào cũng khó dò cảm xúc, cũng kẹp một đũa cần tây ghét nhất bỏ bát .
Chuyện …
Nhìn đáy mắt mẫu ẩn chứa nỗi xót xa, nào thể hiểu tâm tư bọn họ.
Năm tám tuổi, cùng Tần Bách đính hôn, đến nay bảy năm.
Mỗi năm, dịp Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Trung Thu… chỉ cần là ngày lễ tết, chúng đều ở bên .
Ta tận mắt chứng kiến từ một thiếu niên thanh tú, từng bước từng bước trưởng thành thành bậc đế vương trẻ tuổi như bây giờ.
Nói rằng chẳng chút tình ý nào với , đó là lời dối trá.
Dù , cũng những xung quanh ngừng nhắc nhở rằng là vị hôn phu của , là gắn bó cả đời.
Vậy mà chính con , một lời báo , lặng lẽ phản bội .
Phụ , mẫu , đại ca nhắc tới, cũng tự chuốc bực bằng cách nhắc đến cái tên Tần Bách . Cứ vui vẻ cùng nhà ăn trọn bữa cơm đoàn viên là .
Chẳng ngờ sáng hôm , thái giám trong cung tới tuyên chỉ, rằng Tần Bách gặp .
Ở ngự thư phòng.
“Thần nữ Vân Khanh tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế…”
“Miễn lễ, cần đa lễ.”
Vừa quỳ xuống, Tần Bách vội vàng rời khỏi long vị, nhanh chóng bước đến đỡ dậy.
Sau khi vững, lặng lẽ thu tay về, lùi hai bước.
“Trong lòng Khanh nhi đang trách trẫm?”
Tần Bách lên tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tan-de-dang-co-ca-nha-ta-mac-ke-tat-ca/chuong-2.html.]
“Thần nữ dám. Bệ hạ là thiên tử, một vạn , cưới ai thì cưới, thần nữ nào dám nghị luận.”
Ta cúi mắt, thản nhiên đáp.
Tần Bách thở dài bất đắc dĩ.
Hắn còn kịp gì, một thái giám bước bẩm báo, Sở Huỳnh đến.
“Nàng tới gì?”
Tần Bách vội vàng hỏi, đó lập tức cất bước nhanh về phía cửa, đến cuối cùng suýt nữa thì lao đến đỡ nàng .
“Thân thể nàng còn yếu, gặp trẫm thì sai đến báo là , trẫm tự tới thăm nàng, đích một chuyến thế ?”
Giọng tràn đầy thương xót của Tần Bách vang lên phía . Ta đầu liền trông thấy Sở Huỳnh khoác phượng bào đỏ thẫm, yếu ớt tựa lòng .
“Bệ hạ xử lý quốc sự bận rộn, Huỳnh Huỳnh nào dám phiền .”
“Thần thấy bệ hạ sáng nay dùng bữa qua loa, đêm qua vất vả, trong lòng yên tâm, bèn tự đến ngự thiện phòng ít điểm tâm mang qua.”
Sở Huỳnh dịu dàng cất lời, giọng điệu mềm mại đến mức ngay cả , là nữ tử, cũng cảm thấy nàng thực sự khiến xót thương.
Hai bọn họ cửa, tình ý một hồi lâu, mãi mới nhớ sự hiện diện của .
“Ôi chao, đây chẳng là Vân tỷ tỷ ? Tỷ tới từ bao giờ ? Bệ hạ, với một tiếng?”
Sở Huỳnh bộ oán trách, nhẹ nhàng đánh lên Tần Bách một cái.
Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ , ánh mắt đầy yêu chiều, dìu nàng đến bên .
“Khanh nhi, đây là Huỳnh Huỳnh, ái nữ của Lễ bộ Thượng thư, hiện giờ là Hoàng hậu của trẫm.”
Ta đáp, chỉ nhàn nhạt liếc Tần Bách một cái.
Sắc mặt thoáng cứng , chút bối rối.
“Bệ hạ , là thần nữ hành lễ với Hoàng hậu nương nương ?”
Ta thản nhiên hỏi.
“Không .”
Hắn tránh ánh mắt , thấp giọng đáp.
Ta sang Sở Huỳnh bên cạnh, nụ môi nàng lập tức cứng đờ.
“Bệ hạ đúng, Vân tỷ tỷ phận cao quý hơn nhiều, thể hành lễ với chứ?”
Chỉ trong thoáng chốc, Sở Huỳnh lấy nụ , dịu dàng .
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hồi nhỏ chúng từng gặp qua mấy , tỷ tỷ còn nhớ Huỳnh Huỳnh ?”
Tần Bách , phần ngạc nhiên, sang :
“Khanh nhi và Huỳnh Huỳnh từng quen ?”
“Thần nữ nào dám trèo cao mà quen với nương nương?”