Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất Cả - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:12:14
“Ta cũng tin rằng ông trời mắt. Đêm nay về nhà, nhất định thành tâm bái lạy ngài thật kỹ.”
Nụ môi Bạch Tâm Nhu cứng , bà khó tin trừng mắt mẫu .
“Ngươi điên ?”
Lời dứt, đám phu nhân quan xung quanh liền đồng loạt xúm .
“Không, là ngươi sắp điên .”
Mẫu nhẹ nhàng cong môi.
Vừa dứt lời, một thái giám đột ngột hấp tấp chạy , giọng đứt quãng vì thở gấp:
“Nương nương! Mau… mau truyền ngự y!
“Đại tướng quân Sở Phong đột nhiên ngã quỵ bên ngoài thành, sống c.h.ế.t rõ!”
“Vừa binh lính trấn giữ cổng thành khiêng ngài cung !”
Lời xong, phía một gã gia nô hốt hoảng lao , vội vàng hướng về phía Bạch Tâm Nhu bẩm báo:
“Phu nhân! Mau về nhà xem thử ! Sở Kiệt thiếu gia trong lúc phá án đột nhiên ngất xỉu! Tỉnh liền ôm đầu lóc, thấy ai cũng gào lên gọi ‘phụ ’, khiến lão gia tức đến suýt thổ huyết!”
“Các ngươi cái gì?”
Bạch Tâm Nhu dám tin, bước nhanh về phía hai báo tin.
“Tướng quân Sở Phong trọng thương, đưa đến cổng cung, cần lập tức truyền ngự y, nếu e rằng khó bảo tính mạng!”
Tên gia nô lấy chút , vội vã bổ sung.
“Phu nhân, nhị thiếu gia hình như dọa đến ngu , …”
“Câm miệng!”
Tên gia nô còn xong Bạch Tâm Nhu giáng cho một bạt tai mạnh như trời giáng.
Lực tay bà hề nhẹ, mặt lập tức in hằn một vết đỏ rực.
“Ngươi dám ăn hàm hồ, gieo rắc tin đồn vô căn cứ! Ngươi còn giữ chút giáo dưỡng nào của Sở gia hả?”
Bà giận dữ chỉ tay mà mắng.
Tên gia nô run rẩy ôm mặt, vội quỳ xuống dập đầu liên tục:
“Tiểu nhân năng suy nghĩ, là tiểu nhân đáng chết. phu nhân, xin mau hồi phủ xem thử , nhị thiếu gia ngất xỉu, lão gia lo đến sắp phát điên !”
Nghe , sắc mặt Bạch Tâm Nhu mới dịu đôi chút.
Bà đầu Sở Huỳnh đang vội vã về phía .
“Huỳnh nhi…”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Mẫu cần lo lắng. Đại ca để con xử lý, tuyệt đối thể xảy chuyện gì . Nếu sơ suất gì, con sẽ khiến cả Thái y viện chôn cùng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-tan-de-dang-co-ca-nha-ta-mac-ke-tat-ca/chuong-6.html.]
Sở Huỳnh nắm c.h.ặ.t t.a.y mẫu , kiên quyết .
Bạch Tâm Nhu yên lòng, ánh mắt ngập nước, vỗ nhẹ tay lên vai con gái, xoay định cùng gia nô rời .
khi thấy mẫu vẫn ung dung đó, tiếp tục nhấm nháp món ăn mặt, bà liền khựng .
“La Vân Cẩm!”
Bà nghiến răng nghiến lợi gọi.
“Ai? Ai gọi ?”
Mẫu ngó nghiêng xung quanh, mãi một lúc mới đầu về phía bà , vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Ngươi còn ? Chẳng con trai ngươi ngất xỉu ? Còn mau về nhà xem thử, gọi gì?”
“Ngươi!”
Bạch Tâm Nhu hít sâu một , cố gắng kìm nén cơn giận.
Bà nhắm mắt định cảm xúc, mở , cất giọng đầy căm phẫn:
“Con trai vì nước mà xông pha trận mạc, giờ đổ gục ngoài thành, sống c.h.ế.t rõ! Dù ngươi cũng là trưởng bối, còn là phu nhân của Tướng quân, thể chút lương tâm nào? Dù gì thì con trai cũng đang bảo vệ đất nước , ngươi thể bày tỏ lấy một chút quan tâm ư? Còn thể mặt dày đây ăn uống ?”
Bà một tràng dài, tức giận đến mức suýt ngất.
Mấy vị phu nhân quan hệ thiết với bà , trong đó phu nhân nhà Hộ bộ Thượng thư, lập tức hùa theo trách móc mẫu , ai nấy đều cố gắng lấy lòng bà .
“Ồ?”
Mẫu hờ hững nâng mắt bà , giọng điệu chậm rãi mà từng chữ như đ.â.m thẳng tim kẻ khác.
“Ngươi chắc chắn rằng đưa cung thực sự là con trai ngươi – Sở Phong?”
“Chẳng bệ hạ phái đến biên quan ? Chẳng lẽ nhớ nhầm? Nếu thánh chỉ mà tự tiện rời khỏi chiến trường hồi kinh, đó chính là tội danh đào ngũ, đáng c.h.é.m đầu đấy!”
Bạch Tâm Nhu lập tức trợn to mắt, cả cứng đờ.
Bà nhanh chóng sang, túm lấy cổ áo của thái giám truyền tin, gắt gao hỏi:
“Ngươi rõ ? Người đưa cung thực sự là con trai – Sở Phong?”
“Không thể sai ! Thủ lĩnh trấn giữ cổng thành là bằng hữu từ nhỏ của Sở đại Tướng quân, chính là đầu tiên nhận Sở Tướng quân đấy ạ!”
Nghe , sắc mặt Bạch Tâm Nhu trắng bệch, run lên, ngay giây tiếp theo—
Bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Sở Huỳnh lập tức lao đến đỡ lấy bà , vội vàng sai ma ma bên cạnh nhanh chóng mời ngự y.
Buổi tiệc cũng theo đó mà tan rã.
Khi rời khỏi ngự hoa viên, cảm nhận một ánh mắt vẫn luôn bám theo .
Ta đầu —
Chỉ thấy Sở Huỳnh đang trừng trừng , ánh mắt chứa đầy oán độc.