Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 3: Lệnh ban hôn này đến nhanh hơn nàng tưởng
Cập nhật lúc: 2025-07-11 07:10:01
Chuyển ngữ: Naomi
Người thường "Khôn Ninh cung xuân thường tại, Ngự hoa viên điểu vũ minh", chỉ tiếc là Dung Kim Dao cho đến nay vẫn thực sự cảm nhận "xuân thường tại".
Đi qua con đường cung điện dài dằng dặc, màu xanh biếc của cây cỏ biến thành màu đỏ của tường và màu vàng của ngói. Không lâu , Dung Kim Dao theo Nam Yên cô cô đến Khôn Ninh cung.
Dung Kim Dao mắt ngang liếc dọc bước chính đường, mặt nở một nụ . Nàng ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu, cung kính : "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Không mẫu hậu tìm tiểu Lục việc gì ạ?"
Ở đây Hoàng đế, tần phi, cũng tỷ của nàng. Trong sự tĩnh lặng, Dung Kim Dao thấy một bóng đen lưng thẳng tắp mặt đất.
"Đối với ngươi mà , đương nhiên là một chuyện ." Hoàng hậu đang chiếc ghế giao ỷ chạm trổ hoa văn rồng sơn đỏ, lúc đang rũ mắt những vụn nổi lên trong chén, "Ngươi cứ cạnh A Phù ."
Mạnh Phù? Sao nàng cũng đến đây?
"Vâng." Dung Kim Dao sớm quen với sự lạnh nhạt của Hoàng hậu, nàng thuận thế xuống bên cạnh Mạnh Phù, giữa hai chỉ cách một chiếc bàn tròn gỗ tử đàn khảm xà cừ.
Khẽ ngẩng đầu lên, liền thể thấy gương mặt thanh tú kiêu ngạo của Mạnh Phù chút thất thần.
Tổ tiên của Mạnh Phù quan đến Thừa tướng, di mẫu là Hoàng hậu nương nương, di phụ là Hoàng đế, bản nàng là một tài nữ tiếng ở Thượng Kinh. Nàng lớn lên trong sự nuông chiều hết mực, chuyện gì thể khiến nàng như ?
Lúc , các cung nữ hầu hạ trong Khôn Ninh cung đều sớm cho lui, chỉ còn Dung Kim Dao và Mạnh Phù, coi như là một cuộc trò chuyện gia đình.
Chỉ là thái độ của Hoàng hậu mấy nhiệt tình, bà uể oải : "Hôm nay, Bệ hạ định hôn ước cho Lục công chúa và Sở Ý mặt văn võ bá quan, lệnh cho Khâm Thiên Giám xem đoán quẻ định ngày lành. Phụ của Sở Ý đây là một mối hôn sự , ngay cả Thái tử cũng , như là càng thêm ."
Thân thể Mạnh Phù khẽ run lên, biểu cảm lập tức đông cứng. Thánh chỉ ban hôn từ trời rơi xuống, giống như một thiên thạch nặng nề đập tim, tung lên một đám bụi mù.
Dung Kim Dao con ngươi khẽ lóe.
Ánh nắng ấm áp khi dạo chơi khắp các bụi hoa thơm dần lặn về phía tây, chính đường rèm cũng tối sầm . Nét mặt Dung Kim Dao một nửa chìm trong bóng tối, một nửa chìm trong ánh sáng vàng mờ mờ, ai thấy nàng như trút gánh nặng, khẽ thở phào một ngắn ngủi.
Lệnh ban hôn đến nhanh hơn nàng tưởng, vốn nghĩ rằng sẽ đánh một trận trường kỳ, ngờ cuối cùng chỉ mất một tháng.
Trong lòng Dung Kim Dao khỏi nảy sinh vài phần nghi ngờ.
Những lời đồn thổi phong nguyệt và thoại bản bàn tán sôi nổi quả nhiên thu hút sự chú ý của phụ hoàng, chỉ là nàng vẫn khẳng định những lời đồn đó, chỉ dựa những phỏng đoán và suy diễn , phụ hoàng cho rằng Sở Ý một lòng yêu mến nàng ?
Trực giác mách bảo nàng – đằng lệnh ban hôn tuyệt đối chỉ một nàng dốc sức.
Hoàng hậu âm thầm khẽ liếc Dung Kim Dao và Mạnh Phù, biểu cảm của cả hai cô gái đều nghiêm trọng. Chuyện Mạnh Phù thích Sở Ý, Hoàng hậu vẫn luôn thấy, thần thái hiện tại của nàng gì đáng trách.
Còn Dung Kim Dao thì ? Là hài lòng với mối hôn sự , là quá hài lòng?
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu khỏi nhíu mày, lạnh lùng : "Ngươi gọi một tiếng mẫu hậu, thì mối hôn sự thể ngươi chủ. Bất kể ngươi vui vẻ , Bệ hạ hạ chỉ, cũng còn đường lui nữa. Huống hồ, mối hôn sự đối với ngươi hề một chút bất lợi nào."
Trong hoàng cung ai ai cũng rõ, Dung Kim Dao là vị công chúa ít thánh sủng nhất. Mẫu ruột ruồng bỏ nàng, Hoàng đế cũng lạnh nhạt chán ghét, lưng cũng nhà ngoại để dựa dẫm.
Mà Sở Ý xuất danh môn, sinh tôn quý, từ nhỏ cùng các hoàng tử công chúa học văn luyện võ, thứ đều xuất chúng, vô cùng Hoàng đế tán thưởng.
Trong mắt Hoàng hậu, lẽ là Dung Kim Dao trèo cao, "Bổn cung , ngươi vẫn luôn ảo tưởng rằng mẫu ngươi một ngày nào đó sẽ trở về. mười năm thoáng chốc trôi qua, từ giây phút đầu tiên nàng rời , ngươi còn mẫu nữa ."
Dung Kim Dao thầm lạnh trong lòng, vẻ mặt vẫn ôn hòa ngoan ngoãn như thường ngày, đôi mắt long lanh ngấn nước tràn đầy vẻ ơn đối với Hoàng hậu, "Nhi thần tuân chỉ. Vừa chỉ là nhất thời kinh ngạc mới thất thần, đa tạ mẫu hậu quan tâm, luôn lo nghĩ cho tiểu Lục."
Câu "ngươi còn mẫu nữa " nàng nhiều , bây giờ , trong lòng còn chút gợn sóng. Hoàng hậu còn tưởng nàng là cô bé yếu đuối ngày nào ? Chỉ cần dăm ba câu là sẽ đả kích đến mức suy sụp và ngừng tự nghi ngờ bản .
Mối hôn sự đến nhanh chậm còn quan trọng nữa, ít nhất bây giờ thứ đều trong tầm kiểm soát của nàng, chỉ cần ngoảnh đầu mà tiếp tục tiến về phía .
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, "Con cái hoàng gia đối mặt với quyết định của bậc quân vương một nước, học cách thuận theo."
Cuối cùng, ánh mắt Hoàng hậu dừng Mạnh Phù.
Dù cũng m.á.u mủ ruột rà, trong mắt bà, hai họ mới coi là một nhà. Vì , giọng điệu của Hoàng hậu dịu dàng hơn nhiều: "A Phù, ngươi và tiểu Lục cũng coi như là tỷ , ngươi tỷ tỷ, chẳng lẽ chúc phúc cho vài câu ?"
Nghe , sắc mặt Mạnh Phù trắng bệch, môi kìm run lên. Hoàng hậu vẫn còn ở chằm chằm nàng, Mạnh Phù chỉ thể gượng về phía Dung Kim Dao: "Chúc hai kết mối duyên lành, sớm sinh quý tử... bạc đầu giai lão."
Mạnh Phù vốn tưởng rằng chuyện thích Sở Ý giấu kỹ, ngờ vẫn Hoàng hậu thấu.
Cùng lúc đó, Hoàng hậu cũng dùng một cách gần như tàn nhẫn để xóa bỏ đoạn tình cảm . Khi tuyên bố việc ban hôn, gọi Mạnh Phù đến tận tai; khi Dung Kim Dao chấp nhận mối hôn sự , còn bắt nàng đích chúc phúc... Nàng đại diện cho Mạnh gia, dù cắn nát răng cũng nuốt khổ sở trong.
Dung Kim Dao rũ mắt với tâm trạng phức tạp, giọng hạ thấp: "Đa tạ."
Hoàng hậu chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm, tiếng nức nở khe khẽ của đám con gái luôn khiến bực bội vô cớ. Bà sống trong hậu cung mấy chục năm, từng chứng kiến vô sóng to gió lớn, đương nhiên cảm thấy Mạnh Phù vì một chút tình cảm nhỏ nhặt mà buồn bã là cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-thanh-hon-voi-doi-thu-mot-mat-mot-con/chuong-3-lenh-ban-hon-nay-den-nhanh-hon-nang-tuong.html.]
Hôm nay bà gọi Mạnh Phù cung, bắt nàng đích chúc phúc cho mối hôn sự , chính là cắt đứt tình ý của Mạnh Phù, ám chỉ nàng và Sở Ý duyên phận, sớm từ bỏ thì hơn.
Dừng một chút, Hoàng hậu thở dài một tiếng, nhắm mắt phất tay: "Nếu việc gì nữa, bổn cung mệt , các ngươi lui ."
...
Dung Kim Dao và Mạnh Phù quen từ nhỏ, nhưng mối quan hệ giữa họ vô cùng kỳ quặc. Mạnh Phù tính tình cao ngạo lạnh lùng, thích kết bạn với những ưu tú, còn Dung Kim Dao khi ở Lăng Vân Đường quen giấu tài, thường xuyên cuối bảng thành tích.
Trong lòng Mạnh Phù, lẽ nàng là một công chúa vô dụng. Đến mức những lời chúc phúc chỉ đơn thuần là lời cảnh cáo của Hoàng hậu, mà vô tình cũng tổn thương lòng kiêu ngạo của Mạnh Phù.
Ra khỏi Khôn Ninh cung, họ còn chung đường nữa. Dung Kim Dao dù thiết với Mạnh Phù, nhưng cũng lịch sự gật đầu chào tạm biệt, tròn bổn phận ngoài mặt.
Nào ngờ , liền thấy Mạnh Phù gọi tên nàng một tiếng, "Đợi ."
Dung Kim Dao đầu , mày mắt phủ một lớp sương mù: "Biểu tỷ còn việc gì ?"
Mạnh Phù sớm điều chỉnh cảm xúc, bây giờ khôi phục vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như thường ngày, chỉ những vết ngón tay hằn mu bàn tay trắng nõn tố cáo nàng .
Nàng Dung Kim Dao một cách đầy ẩn ý, chậm rãi : "Vừa quên một câu, chúc ngươi như ý nguyện, mong rằng ngươi sẽ thận trọng từ đầu chí cuối."
Mạnh Phù ý định tiếp tục chuyện, chỉ để một câu khiến suy nghĩ m.ô.n.g lung, đó theo cung nữ dẫn đường rời , bước chân vội vã.
Dung Kim Dao dừng tại chỗ, sắc mặt đột nhiên đổi.
Câu của Mạnh Phù – là những tính toán của nàng cho việc ban hôn, là lý do thực sự nàng ban hôn? Nếu , tại vạch trần mặt Hoàng hậu, để giành lấy một cơ hội cho ?
Dung Kim Dao hít một thật sâu, cất bước , mặt đất kéo theo một cái bóng dài cô quạnh, giống như một ngày nọ hai tháng .
Hai tháng , Sở Ý theo quân xuất chinh khải về kinh, chỉ là mang về một tin tức " mấy ".
Hai nước giao chiến, Đại Chiêu tuy là nước chiến thắng, nhưng "cuộc chiến giằng co" kéo dài từ triều đại vẫn phân thắng bại. Giết địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, Đại Chiêu cũng hao tổn ít nguyên khí, ắt hẳn đình chiến hai năm để dưỡng sức, Hoàng đế Đại Chiêu ý dùng hôn nhân chính trị để duy trì hòa bình.
Thế là từ khi nào, những tin đồn lặt vặt về việc "hòa " lặng lẽ lan truyền trong cung.
Chuyện hòa căn cứ, Dung Kim Dao thể phán đoán thực hư, chỉ thể nhân dịp thỉnh an thường lệ mà dò hỏi từ miệng các tỷ khác.
Tuy nhiên, ngày hôm đó nàng đến hành lang tẩm điện của Hoàng đế, cách điện xa thấy tiếng lóc.
"Phụ hoàng, con hòa , hu hu, Minh Nhi ở bên cạnh phụ hoàng mãi mãi."
"Hu hu hu, phụ hoàng, thật sự sẽ gả chúng con hòa ? Nhi thần , nhi thần nỡ xa !"
"Tiểu Lục thì ? Phụ hoàng vẫn luôn thích tiểu Lục , là gả nó hòa , phụ hoàng giải quyết khó khăn..."
Lòng Dung Kim Dao chợt se .
Nghe thấy câu "gả tiểu Lục ", hai chân Dung Kim Dao nặng như đeo chì, khó thể bước thêm một bước.
Nàng qua khung cửa sổ hoa văn hình thoi thấy mấy vị công chúa khác nước mắt lưng tròng nhào lòng phụ hoàng, thấy giọng hiền từ của Hoàng đế Đại Chiêu: "Mấy đứa các con thành mèo hoa ! Trẫm thể gả những đứa con gái Trẫm thương yêu nhất hòa ?"
Trong điện là một khung cảnh phụ tử tình thâm, ánh xuân ấm áp.
Dưới hành lang râm mát bên ngoài điện, hình mảnh khảnh cô đơn như chiếc lá khô bay lạc, hồi lâu động. Phát Tài nhận sự khác thường của nàng, đưa móng vuốt cào cào Dung Kim Dao, áp mặt mu bàn tay nàng.
Cuối cùng, Dung Kim Dao chỉ im lặng vuốt ve con mèo trong vòng tay, bỏ .
Nàng mẫu ruồng bỏ một , chẳng lẽ còn chính phụ ruồng bỏ thêm một nữa ?
Dung Kim Dao chờ chết. Đi ở nàng thể tự lựa chọn, nhưng quyết thể qua miệng khác, giống như một thứ đồ vật vứt là vứt.
Mấy ngày đó nàng vẫn thỉnh an như thường lệ, như thể từng tin tức , nàng vẫn ngoan ngoãn, Hoàng đế vẫn lạnh lùng qua loa. Bất kể chuyện hòa là thật giả, Dung Kim Dao vẫn cần đề phòng. Vừa thể thuận lý thành chương trốn tránh hòa , thể khiến rời khỏi hoàng cung vô tình , cách duy nhất, chỉ thể là ban hôn.
Vị phu quân , là một vị thần tử Hoàng đế trọng dụng, và đến tuổi thành hôn, hơn nữa Hoàng đế cũng ý định chọn phối ngẫu cho .
Vị phu quân , nhất là quen nàng từ sớm, gia cảnh đơn giản, như sẽ dễ dàng tiếp cận hơn. Nếu ghét bỏ nàng thì càng , ít nhất trong một thời gian ngắn sẽ ép buộc nàng hầu hạ, nếu bàn chuyện hòa ly cũng sẽ giữ thể diện hơn...
Đối với những yêu cầu chọn rể, Dung Kim Dao suy nghĩ , cuối cùng một đêm nọ, ánh nến leo lét, nàng xuống cái tên Sở Ý.
Đá gấm xanh lát đầy con đường trong cung, ráng chiều nơi chân trời dịu dàng vuốt ve tường cung, đoạn đường từ Khôn Ninh cung trở về Hoan Ý cung mãi thấy điểm cuối.
Dung Kim Dao lẽ quá chìm đắm trong đoạn hồi ức đó, đến mức nàng hề chú ý, phía một nam nhân vẫn luôn lặng lẽ theo nàng.