Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính
Chương 1
1.
Đứa trẻ Thẩm Thanh Hoài này thật đáng thương.
Mặc dù mang trong mình dòng máu tiên tộc, nhưng lại phải lưu lạc nhânh gian. Ở bên cha mẹ nuôi hiền lành chưa được bao lâu, lại bị bắt cóc lên núi.
Khi đưa Thẩm Thanh Hoài đi, phản phái lấy lý do đứa trẻ có cốt cách thanh kỳ, thích hợp tu tiên, thực chất là để ý đến gương mặt của đứa trẻ.
Hơn nữa ma sao có thể biết tiên thuật.
Thời điểm ta xuyên đến là lúc phản phái tu luyện bí thuật bị phản phệ, cần cân bằng ma khí. Thẩm Thanh Hoài đã chăm sóc nàng ta suốt ba ngày ba đêm đến nỗi thời gian tắm rửa cũng không có.
Nam chính đang quỳ bên giường, vẻ mặt xấu hổ giận dữ, y phục xộc xệch, thuốc vừa nấu xong đổ tràn trên ngực.
Cúi đầu xuống, một tay ta đang túm lấy vạt áo trước của y, tay kia vẫn giữ tư thế vừa hất đổ bình thuốc.
…
Có thể làm lại không?
“Sư phụ xin tự trọng.” Nam chính hiện tại vẫn chưa biết phép thuật, thân thể lại yếu ớt, tất nhiên không địch lại ta, chỉ có thể cố gắng né tránh.
Trong lúc giãy giụa, vai y cũng lộ ra, xuân sắc vô biên.
“Đừng động đậy đã.” Ma khí trong cơ thể ta rối loạn, khó chịu vô cùng.
Phược tiên tác vốn quấn quanh eo ta, nghe thấy lời nói của ta, tự động bay ra, trói chặt Thẩm Thanh Hoài lại.
Ừm… chỉ là cách trói có hơi kỳ lạ.
Thẩm Thanh Hoài bị buộc phải ngẩng đầu lên, nhục nhã cắn chặt môi, ánh sáng trong đáy mắt đang dần tắt.
Hơi thở của ta càng lúc càng hỗn loạn, không có thời gian giải thích, đầu ngón tay đặt lên ngực y, khiến y khẽ run rẩy.
Nhưng sau đó, ta nhanh chóng niệm chú thuật thanh tẩy, làn da đỏ ửng trên ngực y biến mất, trở lại màu trắng ngọc như cũ.
Sau khi chữa trị thành công, ta bắt một ấn quyết, nhanh chóng chuồn mất.
Trước khi bay đi, hình như ta còn nghe thấy Thẩm Thanh Hoài gọi khẽ: “Sư phụ.”
Cảm xúc trong câu nói đó thật khó đoán.
2.
Ý thức ta mơ hồ, cả người lảo đảo ngã vào Thanh Đàn Cư.
Trong lúc rơi xuống, có luồng khí nâng ta lên, từ từ đưa vào vòng tay của một nam nhân bạch y như tuyết.
Nụ cười của hắn đầy vẻ châm biếm, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của ta biểu cảm lại đột ngột thay đổi. Còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
3.
Khi tỉnh lại, người đàn ông đang chống cằm nhìn ta chăm chú.
Tên hắn là Đỗ Huyền, đệ nhất dược sư Ma giới.
“Ma tôn đại nhân,” hắn cất tiếng nhàn nhạt, “ma khí rối loạn như vậy mà vẫn chịu đựng được, quả là người có tâm tính kiên định.”
Trong giọng nói mỉa mai còn pha chút đắng cay.
“Ta quả thật biết cách phá giải, nhưng y là đồ đệ của ta.”
“Dương Quỳ,” hắn tức giận đến mức gọi thẳng tên húy của ta, “cái cớ này vụng về đến mức nào, ngươi thật sự không biết sao?”
Phải rồi, Dương Quỳ nguyên bản, đường đường là Ma tôn, nổi tiếng háo sắc khắp tam giới.
Lễ nghĩa liêm sỉ chẳng liên quan gì đến nàng ta, phóng đãng mới là chuyện bình thường.
… Nếu hắn biết ta còn chữa thương cho Thẩm Thanh Hoài rồi mới rời đi, không biết biểu cảnh có phong phú hơn không?
Nói nhiều ắt sai, ta im lặng không đáp.
Hắn tự mình bật cười, vẫy tay tiêu sái xua tan bầu không khí ngưng đọng.
“Dương khí ấy mà, ta cũng có thể cho ngươi, tuy không bằng cậu nhóc tiên tư xuất chúng kia,” ánh mắt đuôi mày của nam nhân mang vẻ yêu mị phóng đãng không hợp với bộ bạch y trên người, “có muốn cân nhắc không, Ma tôn đại nhân?”
Ta khẽ động linh thức, tất cả áo choàng trắng trong Thanh Đàn Cư lập tức vỡ tủ bay ra, quấn lấy hắn. Nam nhân vừa chủ động cởi áo lúc nãy giờ đây trong nháy mắt bị bọc thành một cái bánh chưng.
Mặc quần áo tử tế vào đi đại ca!
“Dương Quỳ! Ngươi có phải là không được không vậy!”
Đến khi ta bay đi vẫn còn nghe thấy tiếng hét giận dữ của hắn.
Xin lỗi, nợ phong lưu ta không trả thay nàng ta đâu.
4.
Ban đầu ta định dùng thông linh kính xác nhận tình hình của nam chính rồi đi bế quan.
Dù sao sau khi tỉnh lại ở Thanh Đàn Cư, thức hải ta đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ma mạch vẫn bị tổn thương.
Nếu đã không đi theo con đường tắt đè Thẩm Thanh Hoài xuống, ta vẫn cần phải mất một thời gian dài tự điều chỉnh lại.
Thiết lập gì kỳ cục thế này!
ta vừa chửi thầm tình cảnh hiện tại, vừa bực bội hóa ra thông linh kính, nhưng lại bị cảnh tượng trong gương làm cho cực kỳ kinh ngạc.
Thẩm Thanh Hoài nửa thân trên trần trụi, xung quanh là đám tiểu ma cười cợt, tay chân không yên phận, chọc chọc sờ sờ khiêu khích, trên mặt đều là vẻ thèm thuồng.
Nếu không phải còn e ngại ánh mắt như muốn nuốt sống người của y, có lẽ chúng đã nhào lên xé nát lớp áo đang chỉ chực rơi xuống eo.
Y còn chịu đựng sự khiêu khích này làm gì? Sao không trốn đi?
ta chợt nhớ ra, đấm ngực dậm chân: Quên không mở Phược tiên tác rồi!
“Thẩm Thanh Hoài bình thường quang minh lỗi lạc cũng có một mặt như thế này sao?” Một con ma chưa hóa hình dùng xúc tu vuốt ve cổ y, cảm giác nhớp nháp khiến y lập tức căng cứng người.
Thẩm Thanh Hoài chật vật bất kham, nhưng ánh mắt như sương giá, quét qua đám ma đang hò hét ầm ĩ, nhìn về phía ta.
Dù biết rõ không thể nhìn thẳng qua thông linh kính, ta vẫn theo bản năng dời tầm mắt đi.
“Tìm gì thế,” tiếng cười the thé chói tai, sự bất lực của Thẩm Thanh Hoài càng khiến chúng lên mặt, bàn tay ma quái xâm lấn về phía y, “Ma tôn đại nhân chạm vào ngươi còn không chịu, ngài sẽ không đến cứu ngươi đâu.”
Khoảnh khắc tiếp theo, những xúc tu xấu xí đó vặn vẹo rơi xuống đất, đám tiểu ma vừa nãy còn đắc ý giờ không ngừng hét lên chói tai nhảy ra xa.
ta che Thẩm Thanh Hoài sau lưng, giơ tay nắm lấy cốt kiếm vừa bay ra chém đứt cánh tay của đám tiểu ma, lạnh lùng nói: “Ý muốn của ta, khi nào đến lượt các ngươi suy đoán?”
“Ma tôn đại nhân tha mạng.” Uy áp ta tỏa ra khiến chúng không dám ngẩng đầu, phủ phục trên mặt đất run rẩy không ngừng.
Phược tiên tác quấn lại quanh eo, ta để cốt kiếm đỡ lấy Thẩm Thanh Hoài đang ngã về phía sau vì kiệt sức, tiện thể không dấu vết lau đi vết máu rỉ ra ở khóe miệng.
Ma khí trong cơ thể vẫn rối loạn, vừa rồi cố gắng dịch chuyển tức thời đến đây cứu y, tinh thần lực lại tiêu hao mất một nửa.
Lý do phải liều mạng như vậy rất đơn giản: nếu nam chính gặp nạn lớn ở Ma giới, món nợ này sau này nhất định phải dùng mạng của ta để trả!
“Sư phụ, người bị thương rồi.” Ánh mắt Thẩm Thanh Hoài khẽ động.
“Không sao,” ta không định bán thảm, cố gắng nặn ra một nụ cười, “chúng ta về nhà thôi, Thanh Hoài.”
5.
Bờ vai còn gầy gò của thiếu niên hiện ra trước mắt.
Nói ra đúng là xấu hổ, vừa nãy khi đưa y bay về Ô Dạ Điện bằng kiếm, thấy cái giường quen thuộc ta liền lập tức thả lỏng tinh thần, không ngờ lại lảo đảo đâm vào màn the.
ta chỉ kịp dùng phép thuật giúp Thẩm Thanh Hoài hạ đất an toàn, còn bản thân lại lăn vào trong màn, bị lớp voan mỏng quấn đầy đầu.
y nhào tới, ngón tay bám vào mép giường, vì hoảng hốt mà mất bình tĩnh, như một con thú nhỏ đang sợ hãi.
Đường đường là Ma tôn, vậy mà vì ma mạch bị tổn thương, lại ngã lăn quay trên chính giường của mình.
Thật đúng là mất mặt!
“Đừng hoảng, đi gọi Đỗ Huyền tới đây.” ta che mắt lại.
Thẩm Thanh Hoài vốn định đưa tay giúp ta, nghe vậy liền khựng lại.
“Vâng, sư phụ.” Không hiểu sao, y lại nắm chặt tay.
Khớp xương lộ ra rõ ràng.
Khi Đỗ Huyền đến, bạch y đã đổi thành hồng y, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh ta, mỉm cười vén từng lớp voan lên.
Lớp voan màu đỏ, bay phấp phới trong gió, phủ lên gương mặt hắn một màu máu.
Khi màu đỏ rút đi, thế giới mờ mịt trong mắt ta dần trở nên rõ ràng.
Động tác của hắn tỉ mỉ đến mức khiến ta khó hiểu: “Sao không dùng phép thuật?”
“Đương nhiên là cố ý kéo dài thời gian,” Đỗ Huyền trả lời như thể hiển nhiên, “dù sao thì dáng vẻ Ma tôn phải cầu xin người khác cũng rất hiếm thấy.”
ta không đáp lại lời nói bậy bạ của hắn, hắn cũng không thấy chán, tiếp tục lải nhải: “Tên tên đệ tử mới của ngươi là gì?”
“… Thẩm Thanh Hoài.”
“Puhahaha!” Đỗ Huyền cười lớn đến mức hổn hển, nói, “Tên cũng giống nhau, tìm lâu lắm rồi phải không?”
Gáy ta như bị một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm, nhưng khi ta quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Ta ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Huyền giận dữ: “Cái miệng này của ngươi không muốn giữ nữa đúng không, nói bậy bạ!”
Hắn cúi người xin lỗi, những lọ thuốc leng keng lăn ra từ tay áo xuống giường.
Sau khi hành lễ qua loa, trong khoảnh khắc xoay người, nụ cười đùa cợt trên mặt hắn chớp mắt chuyển sang cô đơn.
Sau khi hắn bay ra khỏi Ô Dạ Điện, mới truyền âm lại: “Vâng vâng vâng, chẳng ai xứng nhắc đến ánh trăng trắng của ngươi.”
Sau một tiếng thở dài, Đỗ Huyền lại nói thêm: “Ma tôn yên tâm bế quan dưỡng thương, đừng quên tắm thuốc.”
Trên những lọ thuốc hắn để lại có ghi chú rất chi tiết, hẳn là đã tốn không ít tâm tư, nhưng chữ vẫn xấu xí đến quái dị.
ta không nhịn được bật cười: “Thật xấu.”
6.
Ma tộc vốn háo sắc, ta đặt một tấm chắn xung quanh Thẩm Thanh Hoài, người khác không thể đến gần, đảm bảo y không bị quấy rối như hôm nay nữa, mới có thể yên tâm bế quan.