Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính
Chương 2
Nếu không, với hào quang nam chính, ta bế quan không biết đến năm nào tháng nào, e rằng đến lần sau khi ra khỏi Ô Dạ Điện, Ma giới sớm đã bị y lật tung.
“Đặt lớp kết giới này, những yêu ma khác đều không thể tiếp cận ngươi.” ta vừa giải thích vừa thi triển phép thuật.
Mắt Thẩm Thanh Hoài gợn sóng, vẻ dịu dàng khẽ lan ra, như mặt hồ gợn sóng lấp lánh lúc hoàng hôn.
Câu hỏi của y nằm ngoài dự đoán của ta: “Còn sư phụ thì sao?”
“Ta thì có thể.” Dù sao ta cũng là người tạo ra kết giới.
Y còn lẩm bẩm điều gì đó, ta ném cho y một cái nhìn nghi hoặc, nhưng lại bị nụ cười quái dị làm cho rợn tóc gáy. Còn chưa kịp nhìn kỹ, gương mặt đó đã trở lại vẻ thanh tao nhã nhặn.
Mãi về sau ta mới biết, lúc đó y nói:
Như vậy thật tốt.
6.
Trong thời gian bế quan, trong thức hải hỗn độn của ta, luôn có bóng dáng của một nam nhân quyến luyến.
Là ai?
Người đó tiên phong đạo cốt, dáng người thẳng tắp. Mặc một bộ y phục trắng, rất giống những bộ Đỗ Huyền cất giữ trong tủ ở Thanh Đàn Cư.
Nhưng khí chất của hai người lại khác xa nhau.
Trong cơn mơ hồ, ta lại thấy cơ thể mình dán vào cơ thể nam nhân, đó chính là Dương Quỳ trong quá khứ.
Hóa ra đây là ký ức của nàng ta.
Nàng cười duyên dáng, nhẹ nhàng kéo tay áo người đàn ông:
“Thanh Hoài thượng tiên, ngài có biết ta thích nhất là khi ngài mặc áo đạm màu không?”
Người đàn ông vẫn nghiêm trang, nhưng tai lại âm thầm đỏ lên: “Tại sao lại bắt cóc đệ tử của ta?”
“Ơ,” Dương Quỳ trong quá khứ giả vờ ngạc nhiên, “đương nhiên là vì muốn lừa ngài đến, không thì chuyện gì có thể khiến thượng tiên đại giá quang lâm ma động của ta?”
“Nhưng cũng phải nói lại, thượng tiên thực ra cũng đâu cần phải tự mình chạy đến vì chút chuyện cỏn con này đâu,” nàng cười duyên dáng, “chẳng lẽ thượng tiên là… nhớ ta?”
“Ăn nói hàm hồ!”
Hắn gạt tay nàng ra, mặt đỏ tía tai rồi bay đi mất.
Thế nhưng… có vẻ như lực đạo khi gạt tay cũng không mạnh lắm.
Dương Quỳ liếc nhìn đệ tử của Thanh Hoài đang đứng bên cạnh, vẻ mặt khó tin, gỡ bỏ chú thuật cấm ngôn cho y, giả vờ tiếc nuối nói: “Nhóc con, sư phụ ngươi quên mất ngươi rồi, vừa hay trông ngươi khá thanh tú, hay là sau này theo ta đi.”
Vừa nói vừa làm bộ vươn tay vuốt cằm y.
Nam đệ tử đó vì dung mạo xinh đẹp của nàng mà có chút thất thần, rồi lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận mắng: “Yêu nữ!”
Rồi lại bị Thanh Hoài thượng tiên mặt mũi tái xanh bay trở lại túm cổ áo, nhấc đi như nhấc một con chó con.
“Dương Quỳ, ngươi đừng cứ…”
Truyền âm ngàn dặm của Thanh Hoài thượng tiên vì tức giận mà không ổn định.
“Đừng gì? Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt à?” Nàng lơ đãng xoắn tóc, “Vậy sau này chỉ bám lấy thượng tiên ngài thôi, có được không?”
“…”
“Ngài không nói gì, ta coi như ngài đồng ý đấy nhé.”
“Không biết xấu hổ!”
Tiếng cười đùa của Dương Quỳ sau khi nghe câu trả lời giận dữ của Thanh Hoài thượng tiên đột ngột dừng lại.
Một tia sáng trắng chợt lóe.
Khung cảnh tiếp theo tan nát đẫm máu.
Dương Quỳ đứng trên đỉnh Lê Sơn, tay vung cốt kiếm, tóc bay tán loạn nhưng vẻ mặt lại có chút thê lương:
“Kiếm của ta còn thiếu một đoạn tiên cốt, dùng của thượng tiên ngài vậy, chỉ là sẽ hơi đau một chút thôi.”
Thanh Hoài trợn mắt nhìn chằm chằm vào Dương Quỳ đang một tay cầm kiếm, một tay xách đầu đệ tử của hắn.
Nàng ta tàn sát cả nhà hắn, nhưng trông còn tuyệt vọng hơn cả hắn.
ta biết nguyên nhân đằng sau chuyện này, tất cả đều là ảo ảnh do Dương Quỳ tạo ra.
Bởi vì Thanh Hoài thượng tiên tu luyện vô tình đạo, động tình sẽ trở thành đọa tiên. Đệ tử của hắn nói với nàng như vậy.
Nàng bèn tạo ra một ảo cảnh, để hắn nhìn thấy bản chất thật của nàng.
Tiện thể dập tắt tình yêu của hắn dành cho nàng, nếu như tình yêu đó thực sự tồn tại.
Dương Quỳ vừa nhớ lại cảnh đệ tử của Thanh Hoài cầu xin nàng, vừa thầm nghĩ: Ta làm sao biết được đường đường là tiên quân lại dễ bị trêu chọc như vậy, sớm biệt vậy ta đã cách xa tên nam nhân này tám vạn dặm rồi.
Nàng kéo cốt kiếm đi về phía Thanh Hoài, nhưng lại bị Phược tiên tác của hắn đang bay đến bảo vệ chủ nhân tàn nhẫn xuyên qua xương đòn.
“Khụ!”
Ảo cảnh vỡ tan, nàng cũng lảo đảo lùi lại.
Trước khi rơi khỏi vách núi, nàng nháy mắt với đệ tử của Thanh Hoài đang trợn mắt há hốc mồm, vẫn còn nguyên vẹn bên cạnh:
Như vậy, ta không còn nợ sư phụ ngươi gì nữa.
8.
Sau đó, Dương Quỳ không gặp lại Thanh Hoài thượng tiên lần nào nữa. Khắp lục giới đều đồn đại nàng ta đã vô phương cứu chữa, không điều ác gì không làm, đến cả Thanh Hoài thượng tiên từ bi nhất cũng đoạn tuyệt với nàng ta.
Khi nghe những lời đánh giá này, Dương Quỳ đang ngồi đối diện với Đỗ Huyền, miệng không ngừng nhai hạt dưa.
Ngược lại, Đỗ Huyền lại nổi giận trước, đập bàn đứng dậy, quát con tiểu ma đáng thương chạy đến báo tin: “Chuyện đơn giản như vậy cũng không xử lý được, còn làm phiền Ma tôn đại nhân làm gì?”
Dương Quỳ khoát tay: “Bỏ đi, chỉ lời đồn đại thôi, ta quan tâm làm gì chứ?” Rồi lại lẩm bẩm, “Huống chi tiên ma vốn dĩ không đội trời chung.”
“Nhưng rõ ràng ngươi đối với hắn…” Đỗ Huyền bứt rứt vò đầu, xách con tiểu ma đưa tin đang run rẩy bên cạnh bước ra khỏi Ô Dạ Điện, “Thôi vậy, mặc kệ ngươi!”
Đỗ Huyền vừa đi, Dương Quỳ liền triệu hồi Phược tiên tác đã được nàng thuần hóa đến, kiêu ngạo nói: “Ngươi trước đây đã đâm thủng người ta, giữ lại ngươi là đáng đời ta.”
“…”
“Gì cơ, nhìn vật nhớ người à? Đừng đùa nữa, ta là Ma tôn đấy! Ngày mai sẽ đi tìm một mỹ nhân mới để giải sầu.”
Nàng không biết rằng, một tia ý thức của Thanh Hoài thượng tiên vẫn còn lưu lại trên Phược tiên tác. Sau khi nghe nàng nói muốn đi tìm tình yêu mới, Thanh Hoài nhíu mày, soi gương. Biểu cảm như một thiếu niên đang yêu, nào còn kiêu ngạo như trước.
Cuối cùng cũng thoát được khỏi thức hải hỗn độn, bế quan cũng đã đến lúc kết thúc.
“Thanh Hoài!” ta rùng mình, hét tên người đàn ông rồi bật dậy từ thùng tắm thuốc.
Tuy việc đọc được ký ức của Dương Quỳ trước khi xuyên không đến không phải ý muốn của ta, nhưng ta vẫn có cảm giác như bản thân đã nhìn trộm bí mật của người khác.
Tạm gác chuyện của Thanh Hoài thượng tiên sang một bên. Bởi vì ta và nam chính vừa nghe tiếng chạy đến đang trợn mắt nhìn nhau. Thẩm Thanh Hoài đang chăm chú nhìn chiếc áo mỏng ướt sũng trên người ta.
ta vội vàng kéo chiếc áo choàng treo trên chiếc giá bên cạnh, miễn cưỡng choàng lên vai. Không để ý rằng động tác vừa rồi đã để lộ gần như toàn bộ cánh tay. Nước chảy dọc theo xương quai xanh, ta không tự nhiên co người lại.
Mặc áo vào… sao lại càng lạnh hơn vậy?
Y gắng sức quay đầu đi, ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ mạch máu nổi lên trên cổ y.
“… Sư phụ gọi con?”
“Khụ, trong thời gian ta bế quan, ngươi không bị đám tiểu ma quấy rối nữa chứ?”
Thực ra vừa nãy ta đang gọi Thanh Hoài thượng tiên, nhưng hiện tại ta cũng chỉ có thể thuận theo sai lầm.
Hơi nước bốc lên xung quanh thùng tắm thuốc, trong mắt Thẩm Thanh Hoài dường như cũng mờ mịt sương khói, không còn sắc bén như trước.
“Vâng, nhờ có kết giới của người.” Y nhìn thẳng vào ta, nở một nụ cười mềm mại thuần khiết, khác xa với vẻ mặt phẫn nộ kìm nén khi mới gặp.
ta quyết tâm, sau khi xuất quan sẽ cẩn thận làm một sư phụ tốt. Những việc phản diện đã làm trong nguyên tác, đều phải làm ngược lại.
Tất nhiên không thể truyền dạy cho nam chính vốn định tu tiên những kiến thức tà đạo, ta dạy y luyện đan, trận pháp, phù lục, những cơ bản này sau này có ích cho việc tu tiên.
Phản diện thích dính dáng với y, ta sẽ lặng lẽ tránh xa y ra. Một ngón tay cũng không chạm vào y, càng giảm giao tiếp bằng mắt càng tốt! Mọi cử chỉ hành động đều phải chứng minh: Tuy ngươi là mỹ nam, nhưng sư phụ không có ý đồ xấu với ngươi, bắt ngươi đến Ma giới cũng không phải có ý đồ khác.
Chắc chắn sẽ bảo toàn được tính mạng!
Đúng là kế hoạch hoàn hảo.
Đã một thời gian kể từ khi xuất quan, ta đau đầu chịu đựng sự dày vò.
Thẩm Thanh Hoài vốn nên thông minh hơn người, nhưng đôi khi lại không nhớ nổi cách vẽ phù cấp nhập môn, trong tình huống này ngoài việc cầm tay chỉ việc cho y, dường như không còn cách nào khác.
Nhưng làm gì có đạo lý vừa đặt ra giới luật cho mình xong đã phá bỏ? ta bứt rứt đi đi lại lại trong Ô Dạ Điện.
Y buông tay đứng yên, trên mặt đầy vẻ tự trách cùng xin lỗi: “Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ trách phạt.”
Phược tiên tác nhanh chóng phản ứng, biến thành một chiếc roi dài, nhảy múa trước mặt ta.
ta vung tay gạt nó ra, lại hoảng hốt vì hành động của Thẩm Thanh Hoài: “Ngươi cởi áo làm gì?!”
Nam chính thân trên trần trụi quỳ xuống bên chân ta, trên vai là những vết roi dữ tợn sâu hoắm.
Chính là tác phẩm của Dương Quỳ trước khi ta xuyên không đến. Nhìn những vết thương đó, ta đột nhiên giật mình.
Đang cố gắng nghĩ cách bù đắp thì nghe tiểu ma đưa tin báo cáo: “Ma tôn! Yêu tộc đang càn quét thôn Liên Hoa!”
Chưa đợi Thẩm Thanh Hoài phản ứng, ta đã vội vàng cầm lấy cốt kiếm, ngự khí bay về phía thôn làng.
Nam chính chính là bị bắt từ nơi đó.
Trong nguyên tác, y khổ sở cầu xin Dương Quỳ đi cứu cha mẹ nuôi còn ở lại trong thôn, nhưng chỉ nhận được câu trả lời cười cợt: “Mỹ nhân, để ta hôn một cái, ta sẽ cân nhắc.”
Lúc đó những vết roi mới trên lưng nam chính vẫn còn rỉ máu, lại phải chiều lòng Dương Quỳ, còn khó chịu hơn cả việc giết chết y.
Nhưng y đã làm.
Sau khi nhận được nụ hôn vụng về, Dương Quỳ chỉ đặt chân lên vai y rồi đạp mạnh y ra.
Nàng ta chỉ thấy việc làm nhục một thiếu niên kiêu ngạo như vậy, khá thú vị.
Huống hồ y còn có huyết mạch tiên tộc.
ta vui vẻ chạy đi đại sát tứ phương, thậm chí có thể cảm nhận được dòng chữ “Buff tử vong -1” hiện lên trên đầu mình.
Đuổi hết ké xấu ra khỏi thôn Liên Hoa rồi thừa thắng xông lên, vui vẻ nghĩ rằng cha mẹ nuôi của nam chính chắc chắn đã an toàn rồi.
Kết quả vui quá hóa buồn, ta vì sơ suất mà dẫm vào bẫy yêu tộc đặt ở bên vách núi.