Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính
Chương 3
Mà Chẩm Thanh Hoài ôm lấy eo ta, thở dài mãn nguyện, tự nhiên tựa đầu lên vai ta, chớp đôi mắt ngây thơ: “Sư phụ có muốn dạy dỗ đệ tử thêm vài câu nữa không?”
Ta bực bội quay mặt đi, chỉ thấy gió mưa ảm đạm, phủ lên Ma giới vốn đã đáng sợ thêm một lớp u ám.
Nhưng vết đỏ thẫm trên trán Thanh Hoài thượng tiên vẫn còn rõ mồn một.
Điều đó có nghĩa là việc hắn trở thành đọa tiên đã không thể đảo ngược được nữa.
Bên ngoài kết giới, Đỗ Huyền dường như cũng đã trọng thương do cú va chạm vừa rồi, nhưng vẫn không ngừng dùng món pháp khí cũ kỹ của hắn chém vào vết nứt trên kết giới.
Hắn là dược sư mạnh nhất, nhưng võ lực lại không mạnh. Cứ cố chấp như vậy chỉ khiến bản thân bị ma khí phản phệ mà thôi.
Ta đau đớn nhắm chặt mắt.
Loạn rồi.
Loạn hết cả rồi.
Theo cốt truyện ban đầu, sau khi trốn khỏi Ma giới Thẩm Thanh Hoài sẽ bái Thanh Hoài thượng tiên làm sư, sau đó chăm chỉ học tập, tu luyện, báo thù rửa hận, trở thành bậc chí tôn của lục giới.
Nhưng hiện tại, vị sư phụ tương lai của y vừa mới trải qua kiếp nạn đọa tiên, khí tức mong manh, còn tên nghịch tử này lại hoàn toàn không hề hay biết, còn đang giả vờ đáng thương trước giường ta.
“Đệ tử biết lỗi rồi.” Thẩm Thanh Hoài nghiêm trang quỳ gối, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với bộ dạng lúc nãy.
“Lỗi ở đâu?”
Ta vung roi dài, do dự một chút, rồi vẫn quất xuống sàn.
Thẩm Thanh Hoài cúi đầu khép nép: “Lỗi không cứu sư tôn ra trước khi người bị ép uống Mê Điệp Tán.”
Nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến hành vi của y trong kết giới.
Tên khốn này!
Y đang nhắc nhở ta về chuyện y bị thương vì cứu ta trên vách núi lúc trước!
Nhưng nếu không có y. Ta chắc chắn sẽ vì Mê Điệp Tán mà ma mạch đứt đoạn, thất khiếu chảy máu.
Ta không có tư cách trách mắng y, nên chỉ biết nhíu mày, vô cùng bực bội: “Trong kết giới… ngươi rõ ràng có thể dùng cách khác để giúp ta.”
Mắt y lóe sáng: “Ý người nói là…?”
“Pháp khí thuận tay chẳng phải có rất nhiều sao,” Ta tùy ý vung tay, đao kiếm tốt trong Nạp giới lập tức chất đống trước mặt y.
Ta hất cằm về phía y: “Chọn một cây, lần sau có chuyện như vậy, cứ đâm vào đây.” Vừa nói vừa chỉ vào vị trí dưới xương đòn của mình, “Đổ chút máu sẽ tỉnh táo ngay, ta cũng không chết đâu.”
Cơ thể Thẩm Thanh Hoài khựng lại.
Ta cứ nghĩ y chỉ là đang bối rối vì thấy quá nhiều pháp khí, vì vậy liền tự mình giúp y chọn lựa:
“Thanh Huyền Nguyệt Trảm này thế nào? Gọn nhẹ, kiểu dáng cũng đẹp.
“Còn thanh Ám Hồn Nhẫn này nữa? Mới tinh, chưa từng thấy máu.”
Các pháp khí theo tiếng giới thiệu của ta mà lơ lửng lên xuống, như chúng tinh chủng nguyệt vây quanh Thẩm Thanh Hoài.
Nhưng rất lâu y vẫn không nói lời nào, chỉ là khí tức âm u quanh thân càng thêm nặng nề.
Cơn buồn ngủ do dư âm của Mê Điệp Tán khiến ta mệt mỏi không chịu nổi, ta vẫy tay về phía thiếu niên còn đang im lặng: “Sao thế? Không cái nào vừa mắt sao? Vậy ngươi tự mình chọn đi.”
Nói xong, ta định quay người đi nghỉ, nhưng đôi chân đang bước lại bị tiếng khóc nức nở níu lại.
“Chẳng lẽ… sư tôn đã chán ghét đệ tử rồi sao?” Thẩm Thanh Hoài che mắt, co rúm người lại, “Người thà bị thương còn hơn là gần gũi với Thanh Hoài ư?”
Y khóc đến nghẹn ngào, vô tình lại làm lỏng cổ áo. Một góc vết roi trên vai lộ ra, khiến mắt ta đau nhói.
“Không phải!”
Ta càng thêm đau đầu. Thẩm Thanh Hoài chịu cứu ta, chắc hẳn là do gần đây quan hệ của chúng ta đã hòa hoãn, tâm cảnh của y có chút thay đổi. Nhưng dù không có Thanh Hoài thượng tiên, Thẩm Thanh Hoài cũng vẫn phải bước vào tiên giới. Làm sao có thể để y hy sinh bản thân vì ta được?
Nghĩ đến đây, ta rút lại bàn tay định vỗ vai y lại.
“Dù có là đệ tử của ta, ngươi cũng không cần phải…” Ta lúng túng tìm lời, “Hiến thân đến độ đó.”
Thẩm Thanh Hoài không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn chính xác nắm lấy bàn tay vừa rút về được một nửa của ta, đặt lên đỉnh đầu mình. Y nức nở không ngừng, vô cùng đáng thương.
Ta chỉ đành cứng nhắc xoa xoa đầu y.
“Ngươi còn trẻ, tâm tư thuần khiết, vẫn còn chưa hiểu chuyện nam nữ,” Ta dùng giọng điệu một vị sư phụ nên có dạy dỗ y, “Về sau chỉ được hôn người mình yêu, Thanh Hoài, ngươi phải khắc cốt ghi tâm điều này.”
Y lại lên tiếng, tiếng khóc trong giọng nói khi nãy đã biến mất sạch sẽ: “Người thuần khiết nhất, rõ ràng là sư tôn.”
“…Cái gì?”
Trong lòng ta chợt dấy lên một linh cảm bất an.
Thẩm Thanh Hoài ngẩng mặt lên, cười cong mắt. Đôi má lẽ ra phải đầy nước mắt, giờ lại khô ráo hoàn toàn.
Nhưng không hiểu sao, ta lại đọc được tình yêu cuồng nhiệt đang dâng trào trong nụ cười tưởng chừng vô hại đó.
“Tâm tư của ta, người thật sự không biết sao?” Những ngón tay dài linh hoạt của y quấn lấy tay ta, “Cũng như người không biết… cùng một trò, ta sẽ dùng đến lần thứ hai.”
Lời Thẩm Thanh Hoài vừa dứt, ta đã cảm thấy một lực đẩy vô hình từ phía sau, ép ta vào lòng y.
!
Kết giới ngày xưa ta lập ra để bảo vệ y.
Giờ đây lại bị y dùng để trói buộc ta.
“Sư tôn,” Y hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt giận dữ của ta, giam cầm ta trong vòng tay, khiến ta giống như một con thú bị vây nhốt, thì thầm si mê, “Chỉ được hôn người mình yêu, sư phụ, Thanh Hoài nhớ kỹ rồi.”
Trước khi ở riêng với Thẩm Thanh Hoài, ta bảo Đỗ Huyền canh giữ trống Lôi Âm ở cửa Ma giới, vốn là để phòng ngừa bất trắc.
Khoảnh khắc dùng Thiên lý truyền âm ra lệnh cho hắn đánh trống, trong lòng ta cảm xúc ngổn ngang.
Y ngã xuống đất ngay lập tức, trong mắt chứa đầy vẻ không thể tin nổi:
“Sư tôn…!”
“Thẩm Thanh Hoài, duyên sư đồ của chúng ta đã hết,” Ta gỡ từng ngón tay đang đan chặt trên cánh tay ta ra, nói ra những lời đoạn tình tuyệt nghĩa, “Tâm tư ngươi không thuần, coi thường luân thường đạo lý. Chỉ có rời khỏi Ma giới, nỗi đau như kim châm này mới có thể được hóa giải.”
Trống Lôi Âm là bảo vật trấn giới của Ma tộc, tiếng trống có thể khiến tiên hồn chấn động, gọi là nỗi đau như kim châm cũng không quá.
Mà Chẩm Thanh Hoài rõ ràng đã đau đến tái mét mặt mày vẫn nhất quyết không chịu rời đi.
Cuối cùng y không chịu nổi nữa, toàn thân run rẩy ngã xuống đất, vô thức co rúm người lại, còn vươn tay về phía không trung, dường như muốn nắm lấy điều gì đó.
Nhưng lại bị ta rút kiếm chĩa vào người.
“Ngươi có hối hận không?”
“Hối hận ư?” Thẩm Thanh Hoài thâos giọng cười, như điên như dại, “Ta chỉ hối hận không thể giết chết tên tiên quân giả dối đó ngay khi hắn bước vào Ma giới.”
“Nhìn vẻ mặt của sư tôn, có lẽ đã đoán ra rồi?”
Thẩm Thanh Hoài như đứa trẻ nghịch ngợm vừa được toại nguyện, híp mắt cười hài lòng: “Những bức thư hắn gửi cho người chưa từng gián đoạn, nhưng bất kể là linh sứ hay tiên thú mang thư, đều bị chôn trong hậu hoa viên của ta.”
“Thi thể của tiên vật quả là chất dinh dưỡng tốt nhất, những bông hoa được thay mỗi ngày trong Ô Dạ điện, đều là ta hái từ nơi chúng yên nghỉ… Sư tôn không thấy những bông hoa đó rất đẹp sao?”
Ta không thể chịu đựng thêm nữa, niệm chú cấm ngôn với hắn, rồi vận công tự tay ném y ra khỏi cửa.
Nhưng y dường như đã dự đoán được ta sẽ nổi giận đùng đùng, vậy nên chỉ bình tĩnh dang rộng tay, ngã khỏi vách núi.
Biên giới Ma giới có một con sông tên là Minh Thủy, hạ lưu chính là sông Ly.
Y sẽ trôi theo dòng nước, được đệ tử tiên gia phát hiện rồi cứu đi.
Khác với quá trình y tự mình bò về phía vách núi trong nguyên tác, nhưng kết cục vẫn giống nhau.
Nghĩ đến việc y sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn khi trôi dạt giữa dòng sông, vì tình cảm sư đồ, trong lòng ta vẫn cảm thấy không nỡ, ném một lá Tù Thủy phù quấn lấy thân y.
Tấm phù chú tỏa ra sáng rực rỡ, bao bọc lấy y.
Thẩm Thanh Hoài nhìn về phía Ma giới lần cuối, sau đó bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt ta.
20.
Đỗ Huyền nhẹ nhàng bay đến bên cạnh ta, lên tiếng nghi hoặc: “Sao còn phải tốn công ném hắn xuống sông làm gì?”
Ta dĩ nhiên hiểu ý của hắn: Thẩm Thanh Hoài đã sắp tắt thở, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt là được.
“…Không cần phải đuổi cùng giết tận.”
Dù sao vận khí của nam chính vẫn còn đó, chắc chắn sẽ hóa nguy thành an.
Khác với nguyên tác, Chẩm Thanh Hoài không phải chạy trốn sau khi chịu đựng bao tủi nhục, mà là bị ta đuổi khỏi sư môn. Dựa vào lý do chính đáng này, có lẽ sau này sẽ không gặp lại. Ta cũng nên có thể tránh khỏi kết cục bi thảm.
Nhưng tại sao ta lại bất an đến thế.
Cảm giác lạ lẫm quấn quanh tâm trí, ta buông lỏng lòng bàn tay đã bị đâm thủng vì vẽ huyết phù trong lúc nguy cấp, ngã xuống tháp mỹ nhân, mệt mỏi rũ mắt, nhìn chằm chằm vết thương đang từ từ lành lại.
Nếu khoảnh khắc đó ngẩng mắt lên, lẽ ra ta sẽ thấy Đỗ Huyền đang khẽ động môi.
Hắn nói: Người quá nhân từ rồi, sư tôn.
Ánh mắt đầy vẻ đắm đuối bệnh hoạn. Giống hệt với một kẻ khác.
Những ngày tháng yên bình chưa được bao lâu, trong giấc mơ của ta bắt đầu thường xuyên xuất hiện Thẩm Thanh Hoài.
Y luôn hiện thân từ tấm gương đồng vào lúc nửa đêm, ngoan ngoãn tựa đầu bên mép giường: “Sư tôn, dư độc của Mê Điệp Tán chưa hết, để Thanh Hoài giúp người.”
Ta từ chối hết đêm này qua đêm khác, y cũng đến hết đêm này qua đêm khác.
Nhưng sau lần bị thương nặng lần trước, ta vẫn luôn ở lại trong Ô Dạ điện điều dưỡng, ngoài việc uống trà hoa do Đỗ Huyền mang đến, ta không hề tiếp xúc với thứ gì khác lạ so với trước đây.
Hắn nói trà có thể an thần, nhất định phải đợi ta uống xong mới chịu rời đi.
Hương trà thơm ngát, trong vắt tận đáy, không nhận ra được có vấn đề gì.
Nhưng lần này khi hắn mang đến, ta dùng Chướng Nhãn Chú giả vờ uống.
Vốn tưởng có thể thuận lợi lừa được.
Nhưng khi Đỗ Huyền quay lưng đi, trong tấm gương đồng đối diện giường, ta lại thoáng nhìn thấy hắn đang nở một nụ cười đầy u ám.
Trong lòng ta khẽ rùng mình.
Chốc lát sau, tiểu ma canh giữ cửa Ma giới lăn lộn chạy đến: “Ma tôn! Tiên tộc xâm lược…”
Lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại trong cổ họng biến thành tiếng rên rỉ khàn đặc, cổ hắn bị Phược Tiên Tác từ phía sau siết chặt.
Đồng tử ta co rút.
Trong lục giới, chỉ có hai sợi Phược Tiên Tác. Ta thuần phục được một, sợi còn lại sẽ nhận Thẩm Thanh Hoài làm chủ.