Sau Khi Xuyên Không Thành Phản Diện, Ta Không Thể Thoát Khỏi Nam Chính
Chương 3
Kẻ có vẻ là thủ lĩnh của bọn hồ yêu đặt ngón trỏ lên trán ta, rồi từ từ trượt xuống sống mũi.
Móng tay dài sắc nhọn dễ dàng rạch qua làn da ta.
“Trăm nghe không bằng một thấy, Gương mặt của Ma Tôn đại nhân quả thật là… mỹ lệ kiều diễm.” Hắn thở dài cảm thán.
Hai tay ta bị trói quặt ra sau lưng, cách phản kháng duy nhất ta có thể làm là nhìn hắn chằm chằm đầy căm hận.
Tình cảnh có vẻ bất lực, nhưng dáng vẻ thụ động bất lực này sẽ không kéo dài lâu. ta âm thầm triệu hồi Phược Tiên Tác.
Nhưng có vẻ như yêu hồ cũng đoán được điều này, hắn quay nhìn về phía đám tiểu yêu phía sau cười gian ác:
“Cảnh tượng Ma Tôn bị trói thế này hiếm thấy lắm, chúng ta muốn làm gì thì phải nhanh lên chứ nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa nắm cằm ta, nhét viên thuốc vào miệng ta, rồi ấn cổ họng ép ta nuốt xuống.
ta nín thở, cố gắng giữ viên thuốc lại, nhưng lại bị phát hiện.
“Thật là không nghe lời.” Yêu hồ tích tụ lực vào lòng bàn tay, đánh về phía ta.
Công lực của hắn cũng không thấp, lại dùng tới mười thành công lực.
Hồ hỏa màu tím bốc lên trước mắt.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Thanh Hoài không biết từ đâu xuất hiện, cứng rắn chặn đòn lại, sau đó ngã xuống vách núi.
Phược Tiên Tác cuối cùng cũng giúp ta thoát khỏi xiềng xích, nhưng ta không kịp quan tâm đến đám yêu quái đang chạy tán loạn, chỉ lo lắng bay về phía thân ảnh đang ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt.
“Thanh Hoài!”
ta thành công nắm được tay cậu ấy trước khi cả hai rơi vào dòng nước xiết, ôm y vào trong lòng.
Cũng trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được kinh mạch của y đã bị tổn thương, linh lực trong cơ thể hỗn loạn.
“Sư tôn…” Nam chính vốn trong nguyên tác bị Dương Quỳ dùng roi dài quất đến mức lộ ra xương cốt cũng không hề kêu một tiếng, giờ đây mặt tái nhợt, đầu tựa vào ngực ta, thút thít khóc: “Con đau quá, sư tôn.”
14
ta ôm Thẩm Thanh Hoài đập vào cánh cửa lớn của Thanh Đàn Cư làm Đỗ Huyền giật mình suýt nữa đâm thủng cái cối nghiền thuốc trong tay:
“Người không biết còn tưởng Ma Tôn đến chỗ ta cứu hỏa…”
Câu đùa vừa nói được nửa, hắn nhận ra vết máu trên vạt áo ta, thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén: “Ai dám làm ngươi bị thương?!”
Đỗ Huyền vứt cây nấm Linh Chi đỏ đang nâng niu trong lòng bàn tay đi, bước nhanh đến gần, đặt tay lên mặt ta: “Đừng hoảng, ta có thể chữa khỏi.”
Trong mắt hắn không giấu nổi sự đau lòng, nhưng ta lại cảm thấy nhận thức bình thường của ta về người này đang vỡ thành từng mảnh.
Vết xước nhỏ trên mặt do yêu hồ gây ra, không cần chăm sóc cũng sẽ tự lành.
Còn nam chính đang thoi thóp trong lòng ta, hắn lại làm ngơ.
Thẩm Thanh Hoài miệng rì rầm rên rỉ, như thể đau đớn khó chịu vô cùng.
Ta gạt tay Đỗ Huyền đang đặt trên mặt ra, đẩy Thẩm Thanh Hoài về phía trước, quát lớn: “Cứu người!”
Đỗ Huyền mới liếc y một cái: “Cũng chưa chết được, thằng nhóc này làm nũng gì chứ?”
“Đừng nói nhảm! Chữa không khỏi thì đừng trách ta!”
Nói xong câu đó, hơi thở ta đột nhiên trở nên nặng nề.
Đỗ Huyền biến sắc.
Thẩm Thanh Hoài bị ném lên giường bệnh, đầu ngón tay khẽ động đậy.
Viên thuốc mà yêu hồ ép ta nuốt lúc nãy đã trượt xuống cổ họng trong khoảnh khắc ta gọi to tên Thẩm Thanh Hoài.
Tệ quá.
Trúng kế rồi!
Đỗ Huyền hai mắt đỏ ngầu, cố gắng kiềm chế giọng run rẩy, nắm lấy tay áo ta: “Mê Điệp Tán?”
“Đừng chạm vào ta!”
ta điên cuồng vung kiếm cốt, chém đứt tay áo, bỏ chạy ra khỏi cửa.
15
ta cắn chặt dải lụa, áp cánh tay lên kiếm cốt, cố gắng khiến máu chảy ra giúp bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng kiếm cốt có linh, không chịu làm tổn thương ta dù chỉ một chút.
Lúc này bóng dáng của Thanh Hoài Thượng Tiên mờ ảo xuất hiện trong tầm nhìn.
Vạt áo không vương chút bụi của hắn phất qua bên tóc mai ta, những ngón tay như được chạm khắc từ sương tuyết điểm lên trán ta, mát lạnh trong trẻo.
ta còn tưởng đó là ảo giác, là hình ảnh phản chiếu của dục vọng đang điên cuồng mọc ra trong thức hải hỗn độn, tức giận không thể kìm nén.
Lửa đã cháy đến chân mày rồi, còn đưa đàn ông đến trước mắt ta!
Vì vậy ta nhanh chóng rút kiếm, chém mạnh vào cổ tay anh ta.
Nhưng lại bất ngờ nghe thấy tiếng va chạm giữa kiếm cùng tiên cốt, cùng với đó còn có tiếng gầm ngắn ngủi.
So với tiếng kêu đau đớn, âm thanh đó càng giống với tiếng than thở đau đớn đến tột cùng:
“Nàng vẫn còn không chịu tha thứ cho ta ư?”
Người đứng trước mặt ta không còn là vị thượng tiên từ bi bác ái, băng tâm tuyết cốt trong miệng thế nhân nữa. Giờ đây hắn như một đứa trẻ làm sai chuyện, lúng túng rút lại cánh tay đã đứt lìa, để mặc cho máu tươi chảy không ngừng.
Chứng kiến biểu cảm Thanh Hoài Thượng Tiên như cười như khóc, đôi mắt vốn không bao giờ bị ngoại vật lay động giờ đây vừa điên dại vừa si mê, nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy trái tim ta.
Chỉ vì giữa đôi lông mày của hắn, mơ hồ hiện lên dấu ấn của đọa tiên.
Mặc dù chưa hiểu rõ ý nghĩa chữ “vẫn còn” trong lời nói của hắn, nhưng ta biết không nên ở lại đây lâu.
Ta lê thanh kiếm, đầu kiếm cọ xát trên nền đất, ma sát tạo ra ánh lửa, âm thanh sắc nhọn tựa như tiếng Dương Quỳ mài kiếm trên đỉnh Ly Sơn thuở nào.
Chỉ có điều, lúc đó là ảo cảnh, còn bây giờ là hiện thực.
Ta còn chưa quên việc Dương Quỳ không muốn dính líu gì với hắn nữa, nhếch môi cười khinh miệt: “Thượng tiên chưa từng phụ ta, sao lại nói đến chuyện tha thứ?”
Đó là sự thật, nhưng dường như hắn lại hiểu câu nói của ta theo ý khác.
Sắc mặt Thanh Hoài tái nhợt, cơ thể lảo đảo, như bị giáng đại kiếp lên người, hắn ngã khuỵu xuống đất. Khi ngẩng đầu lên, đôi đồng tử trong veo ngày nào giờ đã trở nên đen kịt đến quái dị.
Hắn đờ đẫn nhặt xương của bản thân lên, bưng đến trước mặt ta:
“Tiên cốt, tặng nàng.”
Ta kinh hãi, lùi lại liên tục: “Ta không cần! Trước nay chưa bao giờ cần!”
Chuyện dùng xương cốt của hắn để đúc kiếm vốn cũng chỉ là trò đùa ác độc của Dương Quỳ mà thôi.
Tứ chi đứt lìa của Thanh Hoài vẫn đang rỉ máu, nhưng hắn dường như không còn cảm giác, chỉ chăm chú ngước nhìn ta.
Bên cạnh ấn ký đọa tiên lấp lánh tia sáng màu máu.
!
Chỉ một câu nói lại có thể có tính kích động đến vậy với hắn ư? Nhưng ta vốn chỉ muốn phủi sạch quan hệ mà thôi.
Ta gắng gượng tập trung, gom góp chút ma khí còn lại, bay khỏi mảnh đất thị phi này.
Sau khi vội vã rời khỏi Ô Dạ điện, ta cảm nhận được cả Ma giới đang rung chuyển.
Trong chớp mắt, sấm sét ầm ầm, mây đen kéo đến. Ta quay đầu nhìn lại, muốn xác nhận xem đây có phải là thiên kiếp đọa tiên của Thanh Hoài gây ra hay không.
Nhưng lại bị một người nào đó phi đến nhanh như tia chớp đâm sầm vào lòng.
Ta đã cạn kiệt hết sức lực, không thể giữ nổi thăng bằng. Cơ thể ta chao đảo rơi xuống nhưng lại được kết giới đỡ lấy, không hề hấn gì. Ta có thể nhận ra, đây là kết giới do chính ta tạo ra, nhưng…từ khi nào?
Khi ta đang miên man suy nghĩ, Thẩm Thanh Hoài từ từ hạ xuống.
Hóa ra đây là kết giới ta từng lập để bảo vệ y. là kết giới ta đã giao cho y kiểm soát.
“Đừng lại gần.”
Ta nghe giọng mình khàn đặc giống như cổ họng vừa bị thiêu đốt, đang định cảnh báo y ta đã trúng Mê Điệp Tán, nhưng Thẩm Thanh Hoài chỉ chăm chú nhìn về phía sau ta, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn hung bạo.
Ta chưa từng thấy y có biểu cảm như vậy, không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ô Dạ điện.
Vừa hay đối diện với Thanh Hoài thượng tiên đang đứng giữa sân.
Bạch bào của hắn rách nát, tóc tai rối bời, phía sau vết máu tràn lan, càng làm tăng thêm vẻ mong manh dễ vỡ. Trong Ma giới u ám, hắn vẫn luôn là tồn tại nổi bật.
Còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, Thẩm Thanh Hoài đã nắm lấy khuôn mặt ta, nụ cười đầy nguy hiểm:
“Mỗi lần sư tôn gọi Thanh Hoài, rốt cuộc là nghĩ đến ta, hay là hắn?” Y vừa nói vừa chậm rãi vuốt ve cánh tay đang vô lực rũ xuống của ta, “Vừa rồi các ngươi đã làm gì?”
Khác với câu hỏi đầy giận dữ như đang bị kìm nén, y lại khẽ in lên lên đầu ngón tay ta từng nụ hôn thật nhẹ nhàng, vô cùng thành kính.
Cảm giác bỏng rát khiến ta trở nên mờ mịt, chỉ biết lắc đầu lia lịa: “…Buông ra.”
Bóng dáng màu đỏ lao vào kết giới rồi bị bật ngược lại dữ dội.
Chắc là Đỗ Huyền, dường như hắn còn đang hét gọi gì đó, nhưng ta đã không thể phân biệt được.
Đồ ngốc, cứ liều mạng xông vào như vậy, ngũ tạng lục phủ của hắn sẽ bị xé rách mất.
“Sư tôn người lúc nào cũng phân tâm.” Thẩm Thanh Hoài cũng chú ý thấy mép kết giới đang vỡ vụn, liền càng ôm chặt ta vào trong lòng.
…Y dường như không được bình thường cho lắm.
Ta muốn đẩy y ra, nhưng y lại mỉm cười cúi xuống, kéo ta lại gần hơn:
“Cuối cùng người cũng chịu nhìn về phía ta rồi.”
Khi bốn mắt chạm nhau, đôi mắt vừa điên cuồng vừa bệnh hoạn của y khiến ta kinh ngạc không thôi.
“Hắn có hôn người không?”
“Liên quan gì đến ngươi… Ưm!”
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền đến tai, có lẽ là sấm sét từ Tiên giới đánh xuống chỗ Thanh Hoài thượng tiên.
Kiếp nạn đọa tiên đáng lẽ không nên tớ nhanh như vậy, trừ phi người độ kiếp đang trải qua nỗi đau tận cùng như bị xé nát tim gan.
Thẩm Thanh Hoài như có cảm ứng, thay đổi tư thế ôm ta, để Thanh Hoài thượng tiên có thể nhìn rõ gương mặt của ta hơn.
Sau đó y lại đỡ lấy cổ ta, mỉm cười khiêu khích hắn,.
“Không có! Hắn không làm gì cả!” Ta cắn mạnh vào khóe môi y, “Vì vậy đừng…”
Những lời chưa nói hết đều đã bị y nuốt chửng:
“Vậy để ta giúp sư tôn nhé.”
Mê Điệp Tán khiến đầu ta choáng váng, sự bướng bỉnh của y chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.
“Nghịch đồ vô lễ, ngươi thật to gan!”
Đôi mắt vốn trong veo như nước của Chẩm Thanh Hoài, lúc này đã loang lổ bóng tối, phản chiếu hình ảnh ta đang rưng rưng nước mắt.
Nhận ra rằng lời quở trách của bản thân chẳng hề khiến y có chút cảm giác tội lỗi nào, ta tuyệt vọng ngả người ra sau.
Ta rõ ràng đã nghiêm ngặt giữ khoảng cách với y rồi mà.
Sao lại lệch lạc đến thế này?