Sau Khi Xuyên Thành Beta, Tôi Bước Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 4
15
Quan Nguyệt hiện tại làm người đại diện bán thời gian cho tôi, chịu trách nhiệm giúp tôi đối phó với các alpha đang xếp hàng chiến đấu.
Hôm nay cô do dự.
“Bạn tôi ơi … chuyện lớn rồi.”
“Cái gì? Có đứa nào dám không trả tiền à!?”
“Không. Là Phương Trữ nói muốn đấu với cậu đó, hắn là alpha cấp S đó…” Quan Nguyệt vẻ mặt lo lắng.
Tôi nhảy khỏi giường: “Phương Trữ?”
“Thôi, hay là từ chối đi?” Quan Nguyệt đề nghị.
“Tăng giá, nhất định phải tăng giá! Cậu nói với anh ta, thôi, để tôi tự đi nói.” Giá này tôi sợ Quan Nguyệt bị đá.nh quá.
Quan Nguyệt biết được ý định của tôi sau đó đã khóc lóc, ăn vạ, dọa dẫm mà không thể ngăn cản tôi.
Tôi vẫn đứng trước mặt Phương Trữ, lớn tiếng nói: “Mười vạn!”
Phương Trữ vẻ mặt bình tĩnh, không có vẻ gì tức giận, mười vạn đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng kể.
“Được thôi. Hãy tung hết sức lực của cô ra, nếu không, mười vạn này tôi sẽ không đưa cho một xu nào.”
“Ôi, tôi có dùng hết sức cũng không đánh lại anh được đâu…”
Phương Trữ nhìn tôi: “Cô biết rõ trình độ của một beta cấp A.”
Tôi chấp nhận yêu cầu của anh ta.
Kết quả… kết quả xin được giữ bí mật.
Dù sao thì tôi nhất định sẽ không bị đ.ánh đến kêu gào thảm thiết!
“Hu hu hu, đau quá! Sao hắn ta nỡ ra tay ác thế!” Quan Nguyệt rưng rưng nước mắt bôi thuốc cho tôi, “Khuôn mặt đẹp như thế này mà đành bị hủy dung sao!”
“Vết sẹo là huy chương của phụ nữ,” tôi khinh miệt. “Tôi không kiếm sống bằng khuôn mặt.”
Tôi ngang nhiên đi lại trong trường với khuôn mặt bầm dập với nhiều vết thương.
“…Sao cô không dùng khoang y tế?” Phương Trữ là người đầu tiên không chịu nổi nữa và đến gặp tôi.
Nhiều người đồn đại rằng tôi đã c.ướp bạn gái của anh ta nên mới bị oánh đến mức này mà không được phép chữa trị.
“Đắt quá!” Tôi nhăn mặt, “Vết thương nhỏ, tôi không quan tâm.”
“Để tôi chuyển khoản cho cô.”
Mắt tôi sáng lên.
“Phải điều trị.”
“Ồ—” Tôi kéo dài giọng, ẩn ý, đây là anh cầu tôi chữa mà.
“Giá cả gấp đôi được hoàn trả.”
“Được thôi, ngại quá, tôi sẽ lấy hóa đơn cho anh sau nhé.”
Tuyệt vời, kiểu này càng xảy ra nhiều càng tốt, vừa kiếm được nhiều tiền, mà sau này cũng sẽ không còn cảnh bị đấ.m bầm dập mũi nhọn mặt chai nữa.
Nghĩ thông suốt, tôi quyết định chủ động tấn công – alpha cấp S đâu chỉ có mỗi Phương Trữ!
16
Hiện tại tôi và Bạch Linh cũng khá hợp nhau.
Lúc đầu Bạch Linh thường xuyên tìm đến tôi vì tâm lý muốn bù đắp, tiếp xúc lâu dần tôi nhận ra con người này cũng khá thú vị.
Bạch Linh có một sự ngây thơ không hợp thời, luôn mơ tưởng về công bằng chính nghĩa.
Cộng thêm bánh quy dẫn đường, tôi có thể tự tin tuyên bố Bạch Linh cũng là chị em của tôi rồi!
Ai cũng không thể cưỡng lại những chiếc bánh quy thơm ngon giòn rụm!
“Tay nghề của cậu thật tuyệt vời,” tôi không tiếc lời khen ngợi.
Bạch Linh tốt mọi thứ, chỉ là quá dễ mắc cỡ, má cậu ấy lại đỏ lên: “Lần sau cậu muốn ăn vị gì?”
“Hồng trà Bá Tước?” Tôi vô tư gọi món, bạn thân thì không cần khách sáo.
Bạch Linh đi rồi, Quan Nguyệt cứ muốn nói gì đó lại do dự.
“Muốn đánh rắm? Cậu cứ đánh, tớ không quan tâm.”
Quan Nguyệt không nói nên lời: “Cậu không phải cảm thấy Bạch Linh thích cậu sao?”
“Cậu thực sự đánh rắm đấy à. Nghĩ cái gì vậy chòy?”
Quan Nguyệt đè nắm đấm của tôi lại: “Cậu ngốc à?”
“Cậu mới ngốc á.” Tôi nhìn quanh, thấp giọng nói: “Cậu ấy không thích con gái!”
“… Ở đâu ra vậy?”
Chà, không thể nói là đọc qua tiểu thuyết được, tôi nói thẳng: “Tớ đoán vậy.”
“Cậu đi hỏi cậu ấy thì biết.” Quan Nguyệt cầm bánh quy rời đi.
Đếm từng ngày, các sinh viên trao đổi từ Đại học Liên bang sắp đến nơi.
Chủ tịch hội học sinh Cố Nhung, người dẫn đầu, không chỉ trở thành phản diện chính sau này do tình yêu hóa hận thù, mà còn là người thúc đẩy mối quan hệ tình cảm giữa Bạch Linh và ba người nam chính trước đó.
Một sự kiện lớn khác đã xảy ra trong quá trình trao đổi giữa hai trường.
Kỳ nhạy cảm của Bạch Linh suýt chút nữa đã gây náo loạn.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy bánh quy không còn ngon nữa rồi.
Pheromone của Bạch Linh rất phù hợp với bọn họ. Chỉ thoáng qua thôi đã đánh gục 3 người bọn họ.
Khi đang trong kỳ nhạy cảm, con người dễ bị chi phối bởi cảm xúc, liệu cậu ấy có sẵn lòng không?
Có người cho rằng giữa AO không có tình yêu thuần khiết, mọi thứ đều xuất phát từ sức hút của pheromone – tôi đồng tình với quan điểm này.
Trước đây tôi không quan tâm, thậm chí còn muốn tránh xa, nhưng… nhìn chiếc bánh quy, tôi lại lưỡng lự.
17
“Bạch Linh, mẫu người lý tưởng của cậu là gì?”
Tôi quyết định hỏi cậu ấy. Ba thì hơi quá, nhìn cái thân mình nhỏ bé của cậu ấy đi kìa.
Chọn một người mà cậu ấy thích nhất, đến lúc đó tôi sẽ dụ hai người còn lại đi.
Bạch Linh là một omega cấp S, nên kỳ nhạy cảm của cậu ấy chắc chắn phải ngang ngửa với một alpha. Việc khiến người ta n.gạt t.hở đến chế.t trên đời này không phải chuyện đùa.
Alpha và Omega trong mắt tôi chẳng khác gì những con người chưa tiến hóa hoàn toàn, giống như dã thú vậy.
“Tớ… tớ thích người cao hơn một chút…”
Cả ba người họ đều cao: “Cụ thể hơn chút?”
“Mắt hai mí, sống mũi cao…”
“Ừm ừm, rồi sao nữa?”
“Thân hình cũng phải đẹp…” Mặt Bạch Linh đỏ bừng.
“…” Nói cũng như nói. Mỗi người trong số họ đều có dáng người giống người mẫu nam mà bạn tôi ơi?
“ … con gái.”
“?? Con gái??” Tôi thất vọng. Tại sao Bạch Linh lại thích con gái chứ?
Bạch Linh xấu hổ bỏ chạy.
Thế hóa ra tiểu thuyết tôi đọc được là bản lậu rồi hả??
Cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, tôi lần lượt hỏi thăm Đường Mạc, Du Khởi Dư và Phương Trữ.
“Tôi ư? Tôi thích người có đôi chân dài.” Đường Mạc vừa nói vừa tung xúc xắc.
Du Khởi Dư im lặng.
Phương Trữ thích cơ giáp.
Thôi được rồi, tôi không thể làm gì hơn, đành phải bóng gió bảo Bạch Linh tốt nhất nên về nhà gặp cha.
“Cậu có muốn về nhà với tớ không?”
Cái gì mà cái gì: “Ý tớ là về nhà đi. Đi học vất vả quá. Sao cậu không về nhà xem thử? Cha cậu chắc chắn đang lo lắng cho cậu lắm.”
“Bố tớ … ông ấy sẽ không quan tâm đến tớ đâu.”
À, việc con trai ông là omega cấp S có quan trọng không?
“Vậy cậu… ” Cậu chuẩn bị thuốc ức chế chưa? Tôi không hỏi, vì nếu hỏi tôi sẽ tiết lộ bí mật của cậu ấy mất.
Cậu ấy nói rằng ước mơ của cậu ấy là trở thành quán quân giải Master cơ giáp năm nay.
Tôi biết cậu ấy làm điều đó để chứng minh rằng omega không chỉ để nuôi dạy con cái và làm việc nhà.
Thở dài thườn thượt, nhìn vào số tiền tiết kiệm 300.000 trong nhiều năm của mình, vừa đủ để mua một bộ thuốc ức chế.
Nhưng tôi không phải là omega, không có tư cách mua, chỉ có thể đi chợ đen tìm, mà giá chợ đen thì gấp đôi.
18.
Tôi tìm đến đại thổ hào quen thuộc Đường Mạc để mượn tiền.
“Cô thiếu tiền lắm à?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Trước đây cậu cũng kiếm được không ít mà? Chưa kể trợ cấp của khoa Cơ giáp nữa. Cô vay tiền làm gì?”
Aiya… không biết nên bịp thế nào cho qua chuyện, tôi quyết định đổi sang vay người khác.
“Vay tiền à?”, Phương Trữ trầm ngâm một chút, cũng không hỏi thêm gì, “Được thôi.”
Nhìn coi, nhanh gọn lẹ quá chừng!
Tôi mãn nguyện rời đi.
Chỉ lát sau, không chỉ Phương Trữ chuyển cho tôi 30 vạn, Đường Mạc cũng chuyển thêm 30 vạn nữa.
Toàn là người tốt không à! Đừng lo, tôi đây sẽ cứu vớt cho mối quan hệ rối ren của mấy cậu!
Hai đứa trai thẳng sắt thép mà lại cứ bị ghép đôi với nhau, tác giả à tác giả, đúng là tạo n.ghiệt quá đi. Để tôi giúp cô tích đức nha, khỏi cần cảm ơn.
Rất nhanh đã đến ngày sinh viên trao đổi của Đại học Liên bang đến.
Tôi đứng ngoài đám đông quan sát. Đại phản diện Cố Nhung, tuy chỉ là cấp A nhưng nhân khí lại cực cao bởi vì ngoại hình đẹp trai cùng tính cách dịu dàng, đúng chuẩn nam thần hệ chữa lành.
Bạch Linh không đến, tôi có chút nghi hoặc, không biết hai người họ làm sao mà quen nhau —- Cốt truyện của cuốn truyện rách này từ đầu đến cuối đều rất mơ hồ.
Thuốc ức chế còn chưa đến, dạo này tôi phải chú ý hơn chút.
Cây đa già sau ký túc xá Alpha chính là địa điểm quan sát của tôi, bên trong có ai đi ra tôi đều có thể phát hiện ra ngay lập tức.
“Dạo này cậu rất lạ,” Quan Nguyệt mang cơm đến cho tôi, “Cậu nhìn trúng ai à? Còn phải theo dõi rình rập như vậy nữa?”
“Công việc mới, công việc mới ấy mà.” Tôi lảng tránh, vì để kiếm tiền, tôi chạy đi làm thêm hết chỗ này đến chỗ nọ, Quan Nguyệt cũng không nghi ngờ gì.
Sau một thời gian, trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc Cố Nhung đến tìm Bạch Linh!
Bọn họ to nhỏ gì đó với nhau trong góc, tôi không nghe thấy được. Đợi Cố Nhung rời đi, tôi đi đến trước mặt Bạch Linh, tôi cũng đâu phải đến phá án, có miệng thì hỏi trực tiếp là xong: “Cậu quen hắn ta à?”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi, haha.” Tôi cười gượng đáp.
Bạch Linh mỉm cười, cũng không truy hỏi tôi sao lại đi ngang qua hẻm cụt.
“Anh ấy là anh trai tôi.”
Tôi trợn tròn mắt, anh em ruột ý à, in*ces*t á? Đầu óc tác giả này bị sao vậy?
“Tôi mang họ mẹ, còn anh ấy mang họ cha.” Bạch Linh nói tiếp.
Tôi có chút băn khoăn, cảm giác nếu không hỏi chắc sẽ không ngủ được mất: “Hai người trông không giống nhau lắm nhỉ…… là anh em ruột thật sao?”
Bạch Linh dừng lại một chút: “Anh ấy được nhận nuôi, nhưng đối với tôi không khác gì anh trai ruột, chắc cậu không để bụng chứ?”
“Không để bụng, không để bụng.” Tôi có gì đâu mà phải để bụng, “Vậy nếu như anh trai cậu đã đến đây rồi, chắc hai người sẽ đi cùng nhau chứ?”
Theo cốt truyện, những chuyện đó phát sinh trong một khách sạn.
“Muốn đi cùng không?” Ánh mắt Bạch Linh sáng lấp lánh.
Tôi định từ chối, vốn định bụng sẽ âm thầm theo dõi, nhưng nghĩ lại, quang minh chính đại chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao?
“Được thôi, lúc nào quyết xong thời gian gặp nhớ gọi tôi nhé.”