Sau Khi Xuyên Thành Beta, Tôi Bước Đến Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 5
19.
Hôm nay chính là ngày gặp mặt.
Tôi hí hửng đi đến cổng trường, đám Đường Mạc đã đến từ trước, trông thấy tôi đến đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Cố Nhung dường như không thích tôi lắm, tuy rằng bên ngoài vẫn mỉm cười,anh tahỏi Bạch Linh: “Em đang đợi cô ấy đấy à?”
Bạch Linh vòng tay qua cánh tay tôi, tôi khẽ động nhưng cũng không đẩy ra, nhìn dáng vẻ của cậu ấy có lẽ là khá thích tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể từ chối cậu ấy được.
Tôi còn phải đi ăn ké cơ mà!
Bạch Linh đơn giản giới thiệu tôi: “Đây là Quý Yêu, bạn của em ở lớp chiến đấu Cơ giáp.”
Cố Nhung quan sát tôi một lúc: “Là beta à?”
Bạch Linh cắn môi, định nói gì đó.
Du Khởi Du cắt ngang: “Đi thôi.”
Sáu người chúng tôi mang theo một bầu không khí kỳ dị bước lên phi thuyền, đi đến khách sạn xa hoa nhất hành tinh.
Sau khi vào phòng riêng, một bàn thức ăn đầy đủ nhanh chóng được ra dọn ra, nữ phục vụ xinh đẹp mở một chai rượu, rót cho từng người một sau đó mới rời đi.
Rượu trong ly lấp lánh như ánh sao, vừa nhìn vào đã biết là loại đắt tiền.
Cố Nhung là người đầu tiên nâng chén: “Tính cách Bạch Linh có chút nhõng nhẽo, cảm ơn mọi người đã chiếu cố.”
Dù sao cũng là anh trai của bạn cùng phòng, mọi người đều rất nể mặt mà nâng ly.
Tôi cũng uống, hương vị mượt mà, mùi hương lưu luyến, ngon thật, tôi nhìn về phía nửa chai còn lại.
“Cậu thích à?” Bạch Linh nhận ra ánh mắt của tôi, cầm lấy chai rượu: “Vậy cậu uống thêm một chút đi.”
Tôi cũng không khách sáo, đã tiêu mất sáu mươi vạn rồi, uống vài chai rượu thì sao chứ, vì vậy tôi rất đường hoàng ngửa cổ uống hết.
Không khí bữa ăn khá hòa hợp, nhưng Cố Nhung lại cứ thích bắt chuyện với tôi chuyện với tôi. Nói gì thì nói, bỏ qua việc thích phân biệt giới tính, khi giao tiếp với người khác,anh taluôn có thể khiến người khác như tắm mình trong gió xuân.
Bữa ăn sắp kết thúc, Bạch Linh vẫn chưa có biểu hiện của kỳ nhạy cảm, tôi nghi ngờ bản thân đã nhầm lẫn thời gian địa điểm, xem ra sau khi về nhà vẫn cần phải theo dõi thêm.
Giữa chừng, tôi ra ngoài đi vệ sinh, bồn cầu ở đây đều được làm bằng vàng.
Sau khi rửa tay xong ra ngoài, một người bồi bàn đã đợi sẵn: “Cố tiên sinh nói ngài có thể chọn thêm hai chai mang về, ghi vào sổ của ngài ấy.”
Tôi gật đầu, gì chứ chọn rượu thì tốc độ của tôi khỏi bàn, miễn phí thì càng ngon.
Tôi tới phòng chứa rượu, chọn rượu xong, tôi định ra ngoài.
“Chọn thêm hai chai nữa đi.” Bồi bàn nói.
Tôi chần chừ: “Thôi, bọn họ đợi lâu sẽ sốt ruột.”
“Vậy thì phiền ngài ở lại thêm một lát nữa.”
20.
Đây là cái loại anh trai rác rưởi gì vậy.
Khó khăn lắm mới có một việc muốn làm, nếu như bởi vì sự bất cẩn của tôi mà làm bọn họ mất đi sự thuần khiết, tôi sẽ tức chếc mất.
Tôi chạy như bay, tuy không cảm thấy gì nhưng nhìn phản ứng mơ hồ của người đi đường cũng có thể biết được Bạch Linh đã phát tình rồi, pheromone mau chóng lan nhanh khắp khách sạn.
Uy lực của kỳ nhạy cảm của omega cấp S rất lớn, có thể khiến cho cả khu phố này xảy ra bạo động.
“Phiền thật thật đấy. Nó thích cô, nhưng cô chẳng qua chỉ là một beta thôi.” cả một đám người cũng không thể chặn tôi lại, Cố Nhung có chút kinh ngạc, giọng nói đầy vẻ chán ghét.
Tầng nhà này đã không còn ai, có lẽ để tránh tai nạn, chỉ có một mìnhanh ta canh gác ở đây.
“Có bệnh thì đi chữa đi, muốn làm g.ay sao không tự đi mà làm một mình đi?”
Cố Nhung cau mày: “Vẫn nên x.é n.át miệng cô ra thì hơn.”
“Cút cmm đi, nói nhảm nhiều quá.” Tôi lười phải nói chuyện với con thú đội lốt người này, một đ.ấm đ.ấm thẳng vào mặtanh ta.
Biểu cảm của Cố Nhung vẫn thoải mái, không thèm để tôi vào mắt, giơ tay lên định phản công.
“Đồ gà mờ.” Tôi nhẹ nhàng né sang một bên, nắm đấm dễ dàng né tránh sự cản trở của hắn, đánh mạnh vào gương mặt hắn, phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh của hắn.
“Cô! Cô không phải beta!”
“Cô cô cô cái gì mà cô, tao là bà nội mày. Mày mới không phải beta.”
Thua beta còn không chịu thừa nhận à?
Tôi đè Cố Nhung xuống đất đ.ấ.m cho một trận, Cố Nhung hôn mê bất tỉnh
“Tao không phải B giả, tao là B trâu bò hàng thật giá thật.” Tôi thổi thổi nắm đấm, bước nhanh về phía phòng riêng.
Phòng riêng bị khóa, tôi lấy ra chìa khóa tinh tế vạn năng chuyên dụng, cái chìa khóa này trị giá hai mươi vạn, nếu không phải Đường Mạc cùng góp tiền, tôi thực sự không mua nổi.
Ban đầu là để phòng ngừa bất trắc, không ngờ lại thực sự phải dùng đến.
Nhìn tình trạng trong phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, may thay, điều tồi tệ nhất vẫn chưa xảy ra.
Bọn họ đều đang cố gắng kiềm chế d.ục v.ọng của bản thân, tường và sàn nhà bị đập nát.
Bạch Linh co rúm trong một góc, đã rơi vào trạng thái mơ hồ, tôi sờ thử, nhiệt độ cơ thể đã vượt qua bốn mươi độ.
Tôi lấy thuốc ức chế ra khỏi túi, tiêm một mũi, vẻ mặt đau đớn của Bạch Linh bỗng chốc trở nên dễ dịu hơn nhiều.
“Chết tiệt! Mày làm gì vậy!”
Bỗng nhiên có người áp sát từ phía sau, tôi hoảng hốt quay lại, đấm thẳng vào mũi hắn.
Bọn họ vô thức bị kéo vào trạng thái phát tình, sau khi chất dẫn dụ biến mất, bọn họ sẽ bình tĩnh trở lại lại.
Tôi để lại một mảnh giấy, dặn bọn họ sau khi tỉnh dậy hãy nhanh chóng giải quyết mọi việc, thủ phạm đã bị tôi nhốt vào trong nhà vệ sinh.
Tôi bế Bạch Linh, nhân lúc khách sạn vẫn còn đang hỗn loạn, lẻn ra ngoài.
Như vậy, danh tính omega của Bạch Linh vẫn có thể được che giấu một thời gian, tiếp theo như thế nào sẽ doanh tatự mình đưa ra lựa chọn.
21.
Bạch Linh tỉnh lại, còn chưa nói được lời nào, nước mắt đã rơi trước.
“Nào nào, đừng khóc đừng khóc.” Tôi an ủi.
“… Là cậu sao?” Bạch Linh nhìn tôi đầy khẩn cầu.
“Không phải,” sắc mặt cậu ấy bỗng chốc trở nên xám xịt, tôi vội nói, “Tôi còn chưa nói hết, cậu không bị gì cả!”
Đôi môi của Bạch Linh khẽ run rẩy: “Thật sao?”
“Thật đó thật đó, cậu vẫn không tin tôi sao?”
Bạch Linh hít một hơi thật sâu: “Cảm ơn.”
Thái độ của cậu ấy khiến tôi càng thêm tin tưởng việc bản thân đã làm là đúng, rằng bản thân đã cứu được một cậu nhóc đáng thương, à không, bốn cậu nhóc đáng thương mới phải chứ.
Không biết năm mươi vạn đấy tôi có trả nổi không đây?
“Tôi… thực ra tôi không có tuyến thể, thậm chí còn không được coi là omega nữa.”
Tôi trợn tròn mắt, nhưng Bạch Linh rõ ràng đã rơi vào kỳ nhạy cảm rồi mà.
“Cố Nhung đã tiêm cho tôi một liều thuốc, có lẽ là được điều chế đặc biệt dựa trên pheromone của bọn họ, độ tương thích rất cao, tuyến thể còn sót lại của tôi cũng vì vậy mà bị kích thích.” Tay Bạch Linh che chặt sau gáy, “Tuyến thể chính là nguồn gốc của sự yếu đuối của omega! C.ắt bỏ nó! Chỉ cần làm vậy tôi sẽ có thể giống như một người bình thường!”
Biểu cảm của Bạch Linh trở nên hung dữ, móng tay cắm sâu vào da thịt.
“Ông ấy chưa bao giờ để tâm đến tôi, chỉ ân cần hỏi han Cố Nhung. Tôi tưởng rằng ông ấy thích alpha. Cho đến khi tôi nghe thấy ông ấy nói beta mới là hoàn hảo nhất.”
“Nếu tôi là beta, ông ấy sẽ quan tâm đến tôi chứ? Cắt bỏ tuyến thể của omega là bất hợp pháp. Ông ấy đã phẫu thuật cho tôi. Tôi tưởng ông ấy cũng yêu thương tôi!”
Bạch Linh im lặng một lúc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hành vi của bố cậu ấy thực sự quá mức cực đoan, sao có thể đồng ý cắt bỏ tuyến thể của con trai ruột được? Việc đó khác gì cắt bỏ thận, sau khi omega mất đi tuyến thể, tuổi thọ sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.
“Không sao, loại bố như vậy thà không có còn hơn, tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi không có bố, mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ.” Tôi an ủi cậu ấy, “Dù là alpha, beta hay omega đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình.”
“Ý nghĩa? Là một c.ỗ m.áy s.inh s.ản sao?”
Bạch Linh rất c.ăm g.hét thân phận omega, tôi suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy, đó không nên là ý nghĩa của omega.”
Bạch Linh liếc nhìn tôi một cái.
“Người khác cho rằng omega chỉ nên phụ trách việc sinh sản, cậu cũng đồng ý với điều đó ư? Đấy là câu trả lời đúng sao? Cậu cắt bỏ tuyến thể thì có thể có được thân phận beta ư? Tất nhiên, tôi không phủ nhận định chọn của cậu, trong khi gần hầu hết các beta đều ghen tị với alpha và omega, thậm chí việc biến đổi giới tính vẫn còn là b.ất h.ợp p.háp, vậy mà cậu có thể đưa ra quyết định như vậy, tuy rằng vội vàng nhưng cũng có thể coi là có dũng khí đi ngược lại với số đông.”
“Cậu muốn chứng minh rằng những gì alpha làm được thì omega cũng có thể làm được đúng không? Nỗ lực của cậu rất đáng quý.”
“Thật vậy sao? Có người sẽ tán đồng cách làm của tôi ư?” Bạch Linh có chút hoảng sợ.
Cậu ấy chỉ vì cố gắng chứng tỏ bản thân, chưa từng nghĩ xa đến thế. Không biết trong truyện Bạch Linh đã phải trải qua những đấu tranh tâm lý như thế mà sau sự việc đó vẫn lựa chọn tham gia giải đấu.
“Chẳng phải cậu muốn tham gia giải đấu sao? Tôi nghĩ, ngày đứng trên trên sàn đấu cậu sẽ biết được đáp án.”
Tôi nghĩ đến cảnh tượng chấn động trong truyện khi cậu ấy cầm cúp tuyên bố bản thân thực ra là một Omega. Cho dù chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé le lói, có lẽ cũng có thể thay đổi được điều gì đó.”
“…Nhưng tôi đã không còn tuyến thể, bọn họ sẽ cho rằng tôi không phải omega…” Bạch Linh lẩm bẩm nói: “Nhưng nếu tôi còn tuyến thể, tôi lại không thể đánh bại được những alpha đó.”
Tôi không biết nói gì, đây vốn là một vấn đề không có cách giải quyết. Cơ thể của Omega yếu đuối bẩm sinh, rất khó để có thể cạnh tranh được với các alpha trong giải đấu. Hơn nữa, bọn họ còn rất dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone alpha. Hầu như tất cả các omega đều chỉ có một nghề nghiệp duy nhất: làm nội trợ. Không có ai sẵn sàng chấp nhận rủi ro để thuê những omega dễ rơi vào kỳ nhạy cảm.
Tôi khẽ thở dài: “Đây không phải vấn đề một mình cậu có thể giải quyết được. Kim tự tháp là từ trên xuống dưới, nhưng để lật đổ được nó thì phải bắt đầu từ dưới lên trên”.