Sau Mười Năm Yêu Thầm
Chương 1
1
Tiếu Hoài gặp tai nạn xe cộ, đùi phải bị gãy xương, phải nằm ít nhất một tháng.
Trong lúc không thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình, anh ta cần một người phục vụ.
Dưới sự thúc giục liên tục của mẹ, tôi đem phần cháo mua sẵn đến bệnh viện.
Tiếu Hoài giàu thật, còn được ở phòng bệnh đơn.
Tôi không nhịn được mà cảm thán.
Anh ta đang đọc sách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.
Cách đây không lâu, tôi còn quả quyết sau này sẽ không đeo bám anh ta nữa, kết quả chưa đến hai ngày đã vội vàng xuất hiện trước mặt anh ta. Tôi đứng ngay cửa, không khỏi có chút xấu hổ.
Mấy năm nay tôi đã nói những câu tương tự rất nhiều lần, thế nên càng về sau, Tiếu Hoài lại càng miễn dịch với cái gọi là “quyết tâm” của tôi, sự lạnh nhạt hay tức giận lúc đầu đã dần trở thành thờ ơ. Ngày hôm đó, sau khi tôi nói xong, tôi thậm chí còn nhìn thấy một chút giễu cợt đầy ngạo mạn trong ánh mắt của anh ta.
Thật ra nói là rất nhiều lần, nhưng tính hẳn hoi thì cũng chỉ có ba lần mà thôi.
Mỗi một lần chịu thua và thỏa hiệp đều khiến anh ta tin chắc rằng tôi sẽ không rời xa anh ta được.
Nhưng Tiếu Hoài không biết rằng, lần nào tôi cũng thật sự thất vọng, những mất mát và khổ sở của tôi là thật, suy nghĩ muốn từ bỏ của tôi cũng là thật.
Lần này, tôi thật sự phát hiện ra, hình như tôi không thích anh ta đến vậy.
Vốn dĩ tôi không nghĩ thế.
Nhưng mẹ tôi nói: “Công việc của con khá linh hoạt, đúng lúc có thể chăm sóc cho Tiểu Hoài. Làm hàng xóm nhiều năm như vậy, Tiểu Hoài cũng xem như anh trai của con, hai đứa đi xa nhà phải chăm sóc lẫn nhau.”
Tôi còn chưa nói ra lời từ chối, mẹ của Tiếu Hoài đã cầm lấy ống nghe, nhờ vả tôi chăm sóc cho con trai dì ấy bằng một giọng dịu dàng và đầy cảm kích.
Tôi nói: “Nhưng Tiếu Hoài đã có bạn gái rồi.”
“Bạn gái? Tiếu Hoài có bạn gái lúc nào?” Đầu dây bên kia cũng ngạc nhiên.
Vài giây sau, mẹ lại gọi cho tôi: “Dì của con đã hỏi rồi, Tiếu Hoài nói nó không có bạn gái, con hiểu nhầm đấy.”
“…” Anh ta chỉ không muốn nói cho hai người biết thôi.
Tôi trút cháo hải sản trong bình giữ nhiệt ra, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp căn phòng.
Tôi đưa bát cháo cho Tiếu Hoài. Anh ta liếc nhìn tôi một cái, im lặng nhận lấy.
Tiếu Hoài chỉ nếm thử một miếng đã nhận ra sự khác biệt: “Mua ở bên ngoài à?’
Tôi gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống: “Tới vội quá, không kịp nấu.”
Tiếu Hoài hơi mím môi.
Tôi nói: “Anh ăn tạm trước đi, lần sau tôi sẽ nấu cho anh.”
Tiếu Hoài không thích đồ ăn bán bên ngoài, thứ nhất là cảm thấy không sạch sẽ, thứ hai là chê thức ăn quá nhiều gia vị.
Nấu cháo hải sản rất phức tạp, chỉ riêng nguyên liệu đã có đến bốn năm loại, còn phải xử lý râu tôm ruột tôm. Nếu đổi lại là trước kia, có thể tôi đã bỏ ra một hai tiếng để nấu cho anh ta.
Chẳng bao lâu sau, Trần Kỳ đến.
Tiết trời nóng bức, cô ta phơi nắng đến mức hai gò má đỏ ửng, thở hổn hển, cười nói: “Tiểu Hoài, em mang cháo đến cho anh này, là em tự nấu đó.”
Tôi chú ý thấy cô ta mặc một chiếc chân váy bò ôm sát.
Sở dĩ tôi chú ý đến chuyện này là vì ngay lần đầu tiên gặp mặt, Tiếu Hoài đã khen ngợi dáng người của cô ta: “Em mặc váy rất hợp.”
Trái lại, khi tôi mặc một chiếc váy tương tự, mấy cậu trai khác đều nhìn chằm chằm vào đùi tôi, chỉ có Tiếu Hoài nhíu mày nói: “Đang êm đẹp mà sao em lại ăn mặc kỳ lạ thế?”
Bởi vì câu nói này, từ trước đến giờ tôi rất ít khi mặc váy.
Tôi đã từng ngẫm nghĩ, rốt cuộc là kiểu con gái nào mới được đánh giá là “phù hợp” trong mắt Tiếu Hoài. Cuối cùng tôi đưa ra kết luận, Trần Kỳ rất gầy, tỷ lệ giữa eo và hông rất đẹp, hơn nữa còn có một mái tóc đen suôn mượt, cô ta mặc bất cứ kiểu váy nào cũng rất phong cách.
Thế nên tôi cực khổ giảm béo, nhịn đói đến mức mặt mày xanh xao vàng vọt, không còn chút sức lực nào, cuối cùng cũng sụt xuống dưới bốn mươi tám cân. Gia Gia vô cùng đau lòng, mắng tôi: “Da cậu trắng trẻo hơn cô ta, eo nhỏ hơn cô ta, ngực cũng to hơn cô ta, còn có chiếc cổ thiên nga xinh đẹp này. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu một người đàn ông không có tình cảm với cậu thì anh ta vẫn sẽ không có cảm giác gì cả, cậu còn chưa hiểu ư?”
Tôi hiểu, nhưng tôi không còn cách nào khác.
Chiếc váy mà cô ta đang mặc rất giống với chiếc váy bị Tiếu Hoài chê bai lúc trước.
Ngắn cũn cỡn, ôm sát đường cong bờ mông.
Nhìn thấy quần áo Trần Kỳ mặc, ánh mắt của Tiếu Hoài không có một chút thay đổi nào.
Quả nhiên, điều kỳ lạ không phải là váy, mà là người mặc.
“Cảm ơn, nhưng tôi vừa mới ăn xong.” Tiếu Hoài đặt bát xuống.
“Ồ, thế à.” Trần Kỳ có chút thất vọng.
Tôi nhận lấy bình giữ nhiệt: “Không sao, buổi tối có thể hâm nóng lại.”
Vậy thì tôi không cần nấu cháo nữa.
Tôi mở nắp ra ngửi thử, sung sướng nghĩ.
Tiếu Hoài liếc mắt nhìn tôi.
Bọn họ nói chuyện với nhau, còn tôi ngồi bên cạnh cúi đầu nghịch điện thoại.
Rõ ràng Tiếu Hoài rất quan tâm đến Trần Kỳ, còn đưa chăn cho cô ta đắp lên chân.
Tôi nằm nhoài trên bàn, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.