Sau Mười Năm Yêu Thầm
Chương 2
2
Tôi vẫn luôn biết rõ, rằng Tiếu Hoài không thích tôi.
Chúng tôi quen biết nhau quá sớm, hình tượng tôi để đầu đinh, mỗi ngày mặc áo ba lỗ chạy tới chạy lui, phơi nắng đến mức ngăm đen đã khắc sâu trong đầu anh ta. Mãi cho đến khi lên cấp hai, tôi vẫn còn mang hình tượng tomboy. Thế cho nên, đối với anh ta mà nói, tôi vẫn luôn là thằng nhóc gầy khọm nhà hàng xóm, thậm chí đến giới tính cũng không rõ ràng.
Cho dù sau khi lên cấp ba, tôi đã lập tức nuôi tóc dài, dáng người sau khi dậy thì cũng được rất nhiều người khen ngợi, nhưng ấn tượng của anh ta về tôi vẫn không hề thay đổi.
Lẩn gần đây nhất tôi cảm thấy thất bại, có lẽ là khi vô tình nghe thấy anh ta và Trần Kỳ nói về tôi, anh ta thờ ơ nói đùa: “Em nói Diêu Khâm à? Đến thỏ cũng biết không được ăn cỏ gần hang.”
Song, dù là như thế, tôi cũng chỉ dám cầm bữa sáng yên lặng đứng ngoài cửa, điều chỉnh xong tâm trạng lại vờ như không có chuyện gì, đẩy cửa bước vào.
Tôi sợ rằng sau khi mình vạch trần, một chút liên hệ giữa tôi và anh ta cũng sẽ bị cắt đứt.
Dáng vẻ ấy hèn mọn đến mức chính tôi cũng cảm thấy nực cười.
Mấy ngày trước, tôi bắt gặp Trần Kỳ chỉ quấn mỗi khăn tắm ở trong phòng Tiếu Hoài.
Cô ta mới vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt đẫm còn đang nhỏ nước, bờ vai trần trụi trắng nõn nà, mặt mộc thoạt nhìn ngây thơ hơn nhiều so với khi trang điểm.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cô ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó thốt lên một tiếng đầy hoảng hốt, trốn đằng sau Tiếu Hoài.
Cửa phòng ngủ chính còn đang hé mở, bên trong tối mịt.
Tôi loáng thoáng ngửi được một cái mùi mằn mặn đáng ghê tởm ở trong không khí.
Tiếu Hoài ơi Tiếu Hoài, người con trai tôi yêu mến suốt mười năm, ngày hôm đó đã có quan hệ với một cô gái khác.
Tuy rằng trông cô ta có vẻ rất hốt hoảng, nhưng chúng tôi đều biết rõ, thật ra người lúng túng nhất là tôi.
Tôi duy trì một chút thể diện cuối cùng, cố gắng bình tĩnh đưa điện thoại ra: “Dì không liên lạc được với anh, sốt ruột quá nên mới gọi điện cho em.”
Tiếu Hoài liếc mắt nhìn tôi một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, nhận lấy điện thoại đi sang một góc: “Alo? Mẹ, con đây.”
Anh ta không thèm để ý đến suy nghĩ của tôi.
Tôi hơi híp mắt lại, cụp mắt nhìn xuống, để cho mình không phải đối diện với Trần Kỳ.
Chính cô gái này, suốt cả tháng nay, sáng nào cũng đi vào nhà Tiếu Hoài, đến chập tối sáu bảy giờ mới rời đi, thỉnh thoảng bắt gặp tôi, còn mỉm cười chào hỏi tôi.
Trước kia anh ta không cho phép con gái ra vào nhà mình, tôi được xem như một ngoại lệ, nhưng hôm nay, đến ngoại lệ duy nhất này cũng không còn nữa.
Có lẽ là do lòng đố kỵ quấy phá, tôi cứ cảm thấy trong nụ cười của cô ta có xen lẫn một chút châm chọc và khoe khoang.
Không phải là tôi chưa từng cảm thấy may mắn khi cô ta không qua đêm ở nhà Tiếu Hoài.
Trước đây tôi còn nghĩ như thế.
Không ngờ lại mất mặt nhanh như thế.
Nói chuyện với mẹ xong, Tiếu Hoài trả lại điện thoại cho tôi, giải thích: “Không để ý là điện thoại tự tắt nguồn.”
“Ừm.” Tôi nói với giọng điệu bình thường, cố gắng không để lộ ra quá nhiều biểu cảm: “Vậy em về đây.”
Tiếu Hoài nhìn chằm chằm tôi một chốc, nét mặt rất khó tả: “Được.”
Tôi xoay người đi, lại bị Trần Kỳ gọi lại.
Cô ta ngại ngùng nói: “Tối hôm qua uống rượu hơi nhiều, quần áo hơi hôi, tôi không muốn mặc lại lắm, có thể mượn của cô một bộ không?”
Cô ta cong môi: “Tôi cảm thấy dáng người của chúng ta không khác nhau lắm.”
Tôi sững người, quay đầu lại, mỉm môi nặn ra một nụ cười: “Được chứ.”
Sau khi quay về, tôi ngồi đờ trong căn nhà tối tăm rất lâu. Tôi cũng không nhớ nổi mình đã vượt qua ngày hôm đó như thế nào, chỉ biết là khi một người thực sự bất lực, thật ra sẽ không muốn khóc cho lắm.
Tôi biết rõ ý nghĩa của việc một cô gái tắm trong nhà một người đàn ông độc thân là gì, tôi không muốn suy đoán giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chuyện đó bắt đầu như thế nào, nhưng hết lần này đến lần khác, những phân đoạn và hình ảnh đó không ngừng tràn vào trong đầu óc tôi. Đến khi tôi lấy lại tinh thần, lòng bàn tay của tôi đã bị chính mình bấm mạnh đến bầm tím.
Nhìn dấu móng tay chằng chịt trong lòng bàn tay, đột nhiên tôi lại cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Sau đó, tôi định từ bỏ.
Thậm chí còn có ý định rời khỏi thành phố này.
Nhưng ai mà ngờ rằng chỉ hai ngày sau đó, Tiếu Hoài lại gặp tai nạn xe.
…
Khi tỉnh lại đã là buổi tối. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, xoa bóp cánh tay ê mỏi: “Trần Kỳ đâu?”
Hình như tâm trạng của Tiếu Hoài không tốt lắm, lời ít ý nhiều: “Đi rồi.”
Tôi còn đang suy nghĩ có phải bọn họ đã cãi nhau hay không, lại thấy Tiếu Hoài khép laptop lại, xoa bóp hai đầu lông mày: “Đưa bình đựng nước tiểu dưới gầm giường cho anh.”
Tôi sửng sốt: “À… được.”
Tiếu Hoài xốc chăn lên, để lộ ra chiếc quần bệnh nhân sọc xanh trắng ở bên dưới.
Tôi không dám nhìn nhiều: “Có cần em tránh đi một lát không?”
Anh ta cười nhạt:
“Tùy em.”