Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Mười Năm Yêu Thầm

Chương 4



5

Buổi tối, lúc tôi ngồi xe đến bệnh viện, Gia Gia đột nhiên gửi tin nhắn đến, nói anh họ của cô ấy đã gặp được tôi rồi, cảm thấy tôi rất đáng yêu.

Tôi: Hỏi chấm? Khi nào cơ?

Gia Gia: Chờ anh ấy tự nói với cậu, anh ấy không cho tớ nói.

Thế nên tôi cứ ôm một bụng đầy nghi ngờ bước vào phòng bệnh của Tiếu Hoài.

Trên giường bệnh có một người đàn ông đang ngồi, trên trán quấn băng gạc, thấy tôi thì mỉm cười rạng rỡ: “Diêu Khâm đến rồi.”

Tiếu Hoài nói: “Đây là anh trai của Trần Kỳ, Trần Ngọ.”

“Ha ha ha, có thể cô không biết tôi, nhưng tôi đã biết cô từ lâu rồi.” Trần Ngọ đứng lên chào tôi.

Nét mặt của Tiếu Hoài vẫn không chút thay đổi: “Hôm gặp tai nạn xe, cậu ta ngồi ngay ghế phó lái.”

“Cậu còn dám nhắc đến chuyện đó, không phải là do cậu à.” Trần Ngọ vỗ mạnh một cái lên cái đùi bọc thạch cao của Tiếu Hoài, xong lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, uất ức nói: “Diêu Khâm à, cô không biết đâu…”

“Được rồi, cậu có thể đi về rồi.”

“Cậu không cho tôi nói, thế thì tôi đi đây.” Trần Ngọ miễn cưỡng đi ra ngoài.

Tôi lấy bộ quần áo mang từ trong Tiếu Hoài ra, lau rửa rồi thay quần áo cho anh ta: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn xe.”

Anh ta không nói gì.

Tiếu Hoài có thói ưa sạch, hai ngày không gội đầu đã là giới hạn rồi. Tôi đi vào phòng vệ sinh, hứng một chậu nước gội đầu cho anh ta, nhẹ nhàng mát xa da đầu của Tiếu Hoài trong đống bọt xà phòng dày đặc. Tiếu Hoài chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta rung động.

Một cảm giác dịu dàng lan tràn trong không khí, chỉ có những lúc này tôi mới cảm thấy, có lẽ anh ta cũng có chút tình cảm với tôi.

Loại tình cảm này bao gồm cả thói quen và sự tin tưởng, đáng tiếc là không phải kiểu thích mà tôi cần.

Lúc sấy tóc, tôi không nhịn được mà sờ soạng mấy lần. Chất tóc của anh ta rất đẹp, đen bóng, mượt mà đến mức một đứa con gái như tôi cũng hâm mộ.

Tiếu Hoài nắm lấy cổ tay của tôi, bao trọn bàn tay tôi trong lòng bàn tay anh ta.

Khung xương tôi nhỏ, trông gầy, nhưng thật ra người rất nhiều thịt, Gia Gia cực kỳ thích ôm tôi, nói người tôi mềm mại, ôm rất thoải mái.

Không biết có phải là vì thế hay không mà Tiếu Hoài rất thích nắm tay tôi, thỉnh thoảng lại lơ đễnh xoa nắn bàn tay. Ngặt nỗi lòng bàn tay lại là chỗ nhạy cảm của tôi, mỗi lần anh ta chỉ cần sờ vài cái là hai tai tôi đã nóng bừng lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập thình thịch.

Tôi không biết anh ta có ý thức được chuyện này không. Trước kia tôi thích Tiếu Hoài, tuy rằng rất khó chịu, nhưng lần nào cũng nhẫn nhịn, thậm chí còn ôm một chút ngọt ngào.

Nhưng lần này, tôi lại rút tay về.

Lòng bàn tay Tiếu Hoài trống rỗng. Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt có chút tối tăm.

Bạn xem, thì ra từ chối anh ta cũng không khó đến thế.

Sáng sớm hôm sau, lúc bác sĩ chủ nhiệm dẫn theo các bác sĩ khác đến khám bệnh, tôi lại nhìn thấy anh bác sĩ đẹp trai ngày hôm qua.

Anh ấy đứng sau lưng chủ nhiệm, nhìn tôi mỉm cười.

Chủ nhiệm hỏi thăm tình hình của Tiếu Hoài như thường lệ, gật đầu, nói anh ta hồi phục rất tốt, lại dặn dò thêm một vài việc cần chú ý rồi dẫn đoàn người rời đi.

Anh bác sĩ kia nán lại cuối cùng, đưa mắt nhìn hồ sơ của Tiếu Hoài: “Ngày kia xuất viện?”

Tôi “Ừm” một tiếng.

“Nhanh vậy à.” Anh ấy lẩm nhẩm gì đó, tôi nghe không rõ.

Ánh mắt của anh bác sĩ kia lướt qua mặt tôi một lượt, nở nụ cười: “Xin chào Diêu Khâm, tôi là Giang Lân.”

Anh ấy nói xong thì đi ngay ra ngoài.

Tôi chợt nhận ra điều gì đó.

Giang Lân? GL?

Tiếu Hoài hỏi: “Anh ta là ai vậy?”

Tôi ngơ ngác đáp: “Hình như là đối tượng Gia Gia giới thiệu cho em.”

6

Hôm Tiếu Hoài xuất viện, Trần Kỳ cũng đến.

Tôi tất bật xử lý thủ tục xuất viện, cô ta lại ngồi đó thầm thì với Tiếu Hoài. Hai người họ kề sát nhau, Trần Kỳ còn khoát tay lên trên cánh tay của anh ta.

Tôi thở dài.

Đấy là nỗi đau của đứa xun xoe tôi đây.

Bọn họ đang tình tứ với nhau, còn tôi lại phải suy nghĩ xem làm sao để chi trả tiền thuốc men.

Trong lúc luống cuống, tôi làm mất thẻ bảo hiểm y tế của Tiếu Hoài, hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. May là gặp được Giang Lân, anh ấy tìm cùng với tôi, cuối cùng phát hiện ra chiếc thẻ được hộ sĩ nhặt được, đặt lại trước cửa phòng. Anh ấy thấy tôi ngơ ngác ngờ nghệch, đành phải tự mình dẫn tôi đến cửa sổ xuất viện để hoàn tất thủ tục.

Sau đó nhìn thấy tôi xách đủ bao lớn bao nhỏ, Giang Lân còn hỏi tôi có cần giúp đỡ gì không.

Tôi có chút ngại ngùng: “Có làm mất thời gian của anh không…”

Anh ấy cong môi, giọng nói rất êm tai: “Nếu là em, thì không.”

Ngay cả khi cố ý trêu chọc tôi cũng đáng yêu đến thế.

Giang Lân giúp tôi xách hành lý xuống hầm giữ xe của bệnh viện, còn đỡ Tiếu Hoài không thể tự di chuyển vào trong xe. Làm xong mọi thứ, anh ấy nhìn lướt qua hai người kia, rồi lại đưa mắt nhìn về phía tôi: “Tôi quay lại trước đây, sau này nếu có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi, có thắc mắc gì cũng có thể đến tìm tôi.”

Tôi gật đầu, trong lòng thấy vô cùng biết ơn anh ấy: “Cảm ơn bác sĩ Giang.”

Giang Lân mỉm cười phất tay với tôi.

Từ đầu đến cuối, Tiếu Hoài đều không nói gì.

Trần Kỳ cười tủm tỉm hỏi tôi: “Bạn trai hở?”

Tôi mở cửa xe ra, im lặng một lúc: “Vẫn chưa phải.”

Tiếu Hoài là hàng xóm của tôi.

Không chỉ trước đây, mà bây giờ cũng thế.

Để ở gần anh ta, tôi vừa mới tốt nghiệp đã phải kiệm ăn kiệm dùng, sống tại trung tâm thành phố cách công ty hơn hai mươi cây số, mỗi tháng phải chi ra số tiền thuê nhà bằng một nửa tiền lương của tôi, ngày nào cũng phải suy nghĩ xem làm thế nào mới tiết kiệm được chút tiền cơm cho ngày mai.

Mãi đến sau này, thu nhập từ việc viết bài của tôi tăng lên thì mới khá hơn một chút.

Bây giờ lại thuận tiện để chăm sóc anh ta.

Hôm nay Tiếu Hoài ít nói một cách lạ thường, ngay cả Trần Kỳ ngồi trong xe nói chuyện phiếm với Tiếu Hoài, anh ta cũng không hứng thú cho lắm. Có điều từ lâu tôi đã quen với dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ kia của anh ta, nên không để ý nhiều.

Vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng, đã có thể tự mình tắm rửa, nhưng vẫn phải cố gắng giảm di chuyển.

Trong cuộc gọi video, mẹ bảo tôi trông chừng anh ta, đừng để anh ta ở nhà một mình rồi té ngã.

Tôi đành chuyển laptop đến nhà Tiếu Hoài. Mấy ngày nay vì chăm sóc anh ta, nhất thời không kịp cập nhật, tôi bị rất nhiều độc giả nghiêm túc khiển trách.

Làm sao tôi có thể nói là mình bận chăm sóc đối tượng yêu thầm được? Lại còn là loại đàn ông đã có bạn gái, tuy rằng anh ta không thừa nhận đó là bạn gái mình.

Bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy tôi là bé ba.

Giang Lân thường mượn cớ quan tâm đến bệnh nhân để nhắn tin với tôi, tôi cũng sẽ lấy lý do hỏi thăm tình trạng bệnh tìm anh ấy nói mấy chuyện vu vơ, chúng tôi đều hiểu lòng nhau.

Dần dà, tôi thực sự rất muốn đến tìm anh ấy để khám bệnh.

Tiếc là anh ấy lại không phải bác sĩ phụ khoa, nếu muốn gặp anh ấy thì tôi phải bị gãy xương bong gân các kiểu.

Điều thú vị là sau khi não hết bị chấn động, Trần Ngọ lại thường xuyên cầm bản thiết kế thời trang và thành phẩm của anh ta đến đây để thảo luận với Tiếu Hoài.

Thì ra bọn họ muốn mở một cửa hàng online tập trung vào các mẫu quần áo tự thiết kế, còn đang trong giai đoạn thành lập, xem nhà riêng của Tiếu Hoài thành phòng làm việc, mà Trần Kỳ là người mẫu của bọn họ.

“Thật ra ở đây đã có sẵn người mẫu rồi này. Phong cách của em gái tôi quá đơn điệu, có một số phong cách không phù hợp với con bé cho lắm.”

Tiếu Hoài híp mắt, vẫn không nhìn tôi: “Cô ấy không được.”

Trần Ngọ bất đắc dĩ nhún vai với tôi.

Tôi cong môi, không nói gì.

Tôi đã không còn giống như trước kia, chỉ vì một câu đánh giá thuận miệng thốt ra của anh ta mà tự nghi ngờ bản thân mình.

Ban đêm, tôi ngồi ngoài ban công hóng gió, gọi video với mẹ.

Trò chuyện một lúc, đột nhiên bà nhắc đến Tiếu Hoài, giọng điệu rất uyển chuyển: “Chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, đã nhiều năm như vậy, có thể ở bên nhau thì đã ở từ lâu rồi…”

Tôi đáp: “Mẹ, con hiểu mà, hình như con cũng không thích anh ấy đến thế.”

Mẹ tôi chợt lặng đi.

Đây là lần đầu tiên tôi nói ra những lời này một cách bình tĩnh như vậy. Trước kia, dù trong lúc đau lòng nhất, tôi cũng chỉ có đỏ mắt, mạnh miệng nói: “Tiếu Hoài, anh thực sự cho rằng em xa anh là sẽ không sống nổi sao? Yên tâm đi, em sẽ không bao giờ đeo bám anh nữa đâu.”

Chứ chưa bao giờ tôi nói rằng, tôi không thích anh ta.

Mẹ gật đầu, không nói gì.

Cúp cuộc gọi, tôi xoay người lại.

Tiếu Hoài đứng đằng sau tôi, nét mặt không chút thay đổi, nhìn tôi chằm chặp.

Chương trước Chương tiếp
Loading...