Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Mười Năm Yêu Thầm

Chương 3



3

Buổi tối tôi phải ngủ lại đó, cho nên thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiếu Hoài, muốn xem thử anh ta có định đi ngủ hay không.

Đến mười một giờ đêm, cuối cùng Tiếu Hoài cũng chịu đóng laptop lại: “Mang một cái khăn ấm qua đây, anh lau người.”

“Lau người á?”

Đúng rồi, sau khi xảy ra tai nạn, anh ta đã không tắm rửa gì ít nhất ba ngày.

Lúc tôi cầm khăn đi ra, Tiếu Hoài đang cởi cúc áo.

Cơ ngực, cơ bụng dần lộ ra. Anh ta cởi hết áo ra, để lộ dáng người cân đối chứ không hề có vẻ gầy yếu, đường cong cơ bắp vô cùng mượt mà.

Nếu là trước kia, chắc chắn mặt tôi đã đỏ gay, muốn nhìn nhưng không dám nhìn.

Đối diện với người đàn ông mình thích, ai mà chẳng là một kẻ háo sắc?

Tiếu Hoài cầm khăn, chà lau vùng cổ và cánh tay.

Lồng ngực cường tráng hơi phập phồng theo nhịp thở.

Tôi nhìn một lúc, thậm chí còn có chút lơ đễnh.

Một lúc lâu sau, anh ta đưa lại chiếc khăn cho tôi: “Đi vò đi.”

“Ò.”

Tôi giống hệt như một cô vợ nhỏ chịu thương chịu khó.

Vò khăn xong, anh ta lại không cầm lấy: “Đằng sau lưng.”

Tôi hiểu ý, cầm khăn tỉ mỉ lau một lần cho anh ta.

Da thịt bên dưới đàn hồi bóng loáng, lại không giống như làn da mềm mại mịn màng của con gái.

Tiếu Hoài vẫn không nói gì, mãi đến khi tôi lau xuống bên hông, anh ta đột nhiên đè tay tôi lại.

“Được rồi à?” Tôi hỏi.

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, không ừ hử gì.

“Bên dưới có phải lau luôn không?”

Hỏi xong, chính tôi cũng sửng sốt.

Tiếu Hoài chợt cứng đờ cả người, cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Xong rồi, xong rồi.

Trong lòng tôi vô cùng hối hận. Sao tôi có thể đùa giỡn một người đàn ông đã có bạn gái được chứ? Chắc chắn anh ta sẽ hiểu lầm tôi mất.

“Hay là tìm một hộ lý nhé?” Thu dọn xong, tôi nghiêm túc đề nghị.

Tiếu Hoài nhíu mày: “Em cảm thấy anh phiền phức lắm à?”

“Thế thì sau này những chuyện tương tự như lúc nãy, anh chờ Trần Kỳ đến đây làm đi.” Tôi nói: “Dù sao cô ấy cũng là bạn gái của anh.”

Tiếu Hoài: “Cô ấy không phải là bạn gái của anh.”

Đã ngủ với nhau rồi mà còn không phải là bạn gái.

Tiếu Hoài, anh trở nên đểu cáng như vậy từ khi nào thế?

4

Tôi kể với Gia Gia chuyện hôm đó bắt gặp Trần Kỳ vừa tắm xong ở trong nhà Tiếu Hoài.

Cô ấy tức giận đến mức không muốn nói gì: “Đã đến nước này rồi mà cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng với anh ta à?”

Tôi vuốt mặt: “Tớ từ bỏ rồi đấy chứ, vốn dĩ còn định rời khỏi nơi này, quay về Nam Thành. Nhưng chẳng phải Tiếu Hoài vừa gặp tai nạn đấy sao? Mẹ tớ bảo tớ ở lại chăm sóc anh ta một thời gian.

“Khoan đã, tớ nhớ ra tớ có một ông anh, hình như đang làm việc ở thành phố A, để tớ hỏi thử.” Gia Gia khẳng khái nói: “Để tớ giới thiệu anh trai tớ cho cậu! Anh ấy bảnh bao cực.”

“Cậu có thêm một ông anh hồi nào thế?”

“Anh họ thôi, để tớ bảo anh ấy thêm Wechat của cậu.”

Vài phút sau, có một người tên là GL gửi lời mời kết bạn cho tôi.

Sau đó nữa, hai chúng tôi đều không nói gì với nhau.

Có thể anh ấy chẳng hứng thú gì với tôi, chỉ là không tiện từ chối thôi.

Tôi không để trong lòng, nhanh chóng quên đi chuyện này.

Khoảng chừng một tuần sau, sau khi chụp X-quang kiểm tra đảm bảo chỗ xương gãy không bị di lệch, Tiếu Hoài mới được xuất viện.

Trong khoảng thời gian đó, ngày nào Trần Kỳ cũng đến thăm anh ta.

Cô ta mang hoa quả, mang đồ ăn đến cho Tiếu Hoài, bớt đi không ít việc cho tôi.

Tiếu Hoài đối xử rất khách sáo với cô ta, mà thực ra là với ai anh ta cũng khách sáo như thế, chỉ không buồn ra vẻ với tôi mà thôi.

Trần Kỳ quan tâm hỏi han tôi có cần về nhà nghỉ ngơi một chút không, ở đây có cô ta trông chừng là đủ rồi.

“Vậy có được không?” Quả thật ở bệnh viện tôi không thể ngủ ngon được, Tiếu Hoài lúc thì đòi đi tiểu đêm, lúc thì muốn uống nước, cả đêm tôi phải tỉnh dậy tận hai ba lần.

Cô ta mỉm cười ngọt ngào: “Đương nhiên là được rồi.”

Ánh mắt nặng nề của Tiếu Hoài đang ngồi trên giường chợt đảo qua.

Tôi cầm lấy túi xách: “Vậy buổi tối tôi sẽ qua đây.”

Trước khi đi, tôi nhìn thấy đôi môi mỏng của Tiếu Hoài hơi nhếch lên, đó là dấu hiệu cho thấy anh ta đang tức giận.

Hồi năm nhất đại học, có một lần Tiếu Hoài bị cảm rất nặng, cứ sốt cao mới không lùi, lại cố chấp không chịu đi bệnh viện. Tôi không khuyên được anh ta, chỉ có thể thức trắng đêm chăm sóc cho anh ta trong phòng trọ, làm mọi cách để giúp Tiếu Hoài hạ nhiệt độ, sốt ruột đến mức đỏ cả mắt.

Hai con người lẻ loi đi học xa nhà, tứ cố vô thân, tối hôm đó tôi thực sự đã cảm thấy rất bất lực.

Cũng may là ngày hôm sau cơn sốt của anh ta đã dịu đi nhiều, người cũng tỉnh táo hơn, chỉ mở to mắt lẳng lặng nhìn tôi.

Dòng nước mắt tôi đã kìm nén cả đêm lập tức chảy xuống, lắp bắp hỏi anh ta có đói bụng không, có muốn ăn gì không.

Khoảng thời gian đó dịch cúm đang hoành hành. Tiếu Hoài hỏi tôi, em không sợ bị lây bệnh ư?

Tôi nói một câu rất mù quáng: “Em ước gì người bệnh là em kìa.”

Tiếu Hoài im lặng.

Nếu là tôi khi đó, nhất định sẽ rất lo lắng khi giao Tiếu Hoài mới bị thương sau tai nạn xa cho một người con gái khác.

“Cẩn thận một chút.”

Tôi đang đắm chìm trong hồi ức, không để ý mình suýt chút nữa đã va vào một bác sĩ trong hành lang bệnh viện. Ngón trỏ của người đàn ông kia chọc vào trán tôi, tránh cho tôi va vào người anh ấy, trong giọng điệu lại không hề có ý trách cứ.

Anh ấy mỉm cười với tôi, rồi nhìn thoáng qua phòng bệnh đằng sau tôi, sau đó đi ngang qua.

Đột nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một suy nghĩ.

Thì ra những anh chàng khác cũng có thể đẹp trai như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...