Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Sau Mười Năm Yêu Thầm

Chương 6



9

Hai ngày sau, Tiếu Hoài đóng cửa không ra khỏi nhà.

Ngay cả Trần Ngọ cũng bị anh ta nhốt bên ngoài.

Mẹ của Tiếu Hoài hỏi thăm tôi về tình hình của anh ta, tôi gửi số điện thoại của Trần Kỳ cho dì ấy, nói đây là bạn gái của con trai dì này.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bị gõ rầm rầm. Tôi mở cửa ra, nhìn thấy Tiếu Hoài mặt mày sa sầm, giơ điện thoại lên chất vấn tôi: “Tại sao em lại gửi số điện thoại của Trần Kỳ cho mẹ anh?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Em chỉ muốn dì ấy tìm đúng người cần tìm thôi.”

Cổ họng Tiếu Hoài giật giật.

Sau đêm hôm đó, Giang Lân hỏi tôi, sau khi anh ấy đi rồi, Tiếu Hoài có làm gì tôi không.

Tôi nói: “Anh ấy không làm gì cả, anh ấy chỉ hơi lo lắng cho em thôi, dù sao bọn em cũng lớn lên cùng nhau, có thể xem như em gái.”

Giang Lân hỏi: “Em thật sự tin rằng anh ta chỉ xem em là em gái thôi sao?”

Tôi im lặng.

Nếu không phải, vậy thì mấy năm nay tôi được xem là gì?

“Em ở gần anh ta như vậy, anh không yên tâm lắm.” Giang Lân đi thẳng vào vấn đề: “Sát vách nhà anh là nhà của một người bạn, cứ để không như vậy, dạo này đang tìm khách thuê nhà.”

Anh ấy nói: “Tiền thuê phòng sẽ rẻ hơn rất nhiều so với chỗ em ở bây giờ, nếu được, em có muốn cân nhắc một chút không?”

Một năm trước, cũng có một cô gái khác muốn theo đuổi Tiếu Hoài, biết được chỗ ở của anh ta, bèn hao hết tâm trí muốn giành lấy căn phòng ở đối diện phòng anh ta. Lúc ấy tôi vẫn chưa ký hợp đồng, vì Tiếu Hoài, tôi đã cắn răng đồng ý với yêu cầu tăng 20% tiền thuê nhà của chủ nhà.

Sau đó, cô gái kia vẫn không chịu từ bỏ, vẫn quấy rầy tôi rất nhiều lần, còn châm chọc nói dù sao Tiếu Hoài cũng sẽ không thích tôi, bảo tôi đừng chiếm bồn cầu mà không ẻ nữa.

Tôi nhớ ra, lập tức gửi tin nhắn qua: Cô còn cần căn phòng đó không? Tôi định cho thuê lại.

Người bên kia rất ngạc nhiên: Thật hay giả đó? Không phải lúc trước cô nói có chớt cũng phải chớt trong cái phòng đó sao?

Cũng khó trách cô ta lại ngạc nhiên như vậy, khi tôi đến tiền mua áo lót mới cũng không có, thế mà vẫn không nghĩ đến chuyện đổi sang một căn phòng khác rẻ hơn.

Tôi vừa gõ máy tính, vừa trả lời bằng tin nhắn thoại: “Thật đây, căn phòng này vừa nhỏ lại vừa mắc, tôi muốn đổi môi trường sống.”

Bên kia do dự một lúc lâu mới đồng ý: “Cô đừng có hối hận đấy!”

“Nhưng tôi phải nói rõ cho cô biết, Tiếu Hoài đã có bạn gái rồi, nếu cô chuyển đến đây vì anh ta thì có thể chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

“Ai nói là tôi muốn ở.” Cô ta cười nói: “Tôi cũng có quen người bạn gái của Tiếu Hoài mà cô đang nói tới.”

Tôi sửng sốt, lập tức hiểu ra một chuyện.

Trần Kỳ muốn chuyển đến đây ư?

Ngày hôm sau, Tiếu Hoài lại gõ cửa nhà tôi một lần nữa.

Không thể không nói, dạo gần đây tần suất anh ta đến tìm tôi còn nhiều hơn một tháng trước kia cộng lại.

Cửa mở ra, sắc mặt anh ta tối sầm, như muốn nói gì đó, nhưng ngay khi nhìn thấy đống hành lý đã đóng thùng xong ở sau lưng tôi, anh ta chợt khựng lại một chút: “Em định dọn đi?”

Tôi “ừm” một tiếng.

Tiếu Hoài im lặng hồi lâu không nói gì. Tôi xoay người đi, muốn quay lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng ngay sau đó, tay của tôi lại bị giữ chặt.

“Em muốn chuyển đến chỗ ai?” Giọng nói của anh ta rất khàn: “Giang Lân?”

Tôi hít sâu một hơi: “Chuyện này không liên quan gì đến anh cả.”

Tiếu Hoài gần như muốn bóp n//át cổ tay tôi, giọng điệu lạnh lẽo đến mức khiến tôi hoảng hốt: “Diêu Khâm, em có biết sống chung với đàn ông nghĩa là gì không?”

Tôi đau đến mức nhíu mày: “Tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, tôi có thể tự chịu trách nhiệm với chính mình.”

10

Anh ta bước lên trước một bước: “Nói vậy nghĩa là hai người đã phát triển đến bước đó rồi?”

Tôi mím môi, không nói gì.

“Em thích gã ở chỗ nào?” Hình như Tiếu Hoài lại càng tức giận hơn. Anh ta áp sát lại gần, giọng điệu lạnh lùng đến mức gần như là mỉa mai: “Chỉ vì gã đụng chạm vào em sao?”

Tôi bất đắc dĩ lùi về sau vài bước, khuôn mặt bởi vì vừa xấu hổ vừa tức giận mà đỏ bừng lên.

Đột nhiên tôi nhớ lại năm ấy, khi đó tôi ôm một mối tình thầm kín, lưỡng lự không biết có nên bày tỏ với anh ta không. Đến khi tôi chật vật gom góp được một chút can đảm, lại nhìn thấy Tiếu Hoài, người không để ai vào trong mắt, người vẫn luôn trong sáng trong mắt tôi, lại cúi đầu hôn một bạn nữ dưới tàng cây ngô đồng ngoài cổng trường.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới của tôi như sụp đổ.

Anh ta khoác lên bả vai của bạn nữ kia, từ từ nhắm hai mắt lại, nét mặt thản nhiên nhưng vẫn có nét dịu dàng.

Đấy là lần đầu tiên tôi nhấm nháp được cảm xúc có tên là ghen tị, cũng là lần đầu tiên tự biết hổ thẹn.

Chưa chắc anh ta đã thích bạn nữ kia đến đâu, có thể chỉ là sự tò mò đối với tình yêu nam nữ trong thời kỳ nổi loạn mà thôi. Nhưng cảnh tượng ấy lại khiến cho tôi hiểu được, anh ta sẽ mãi mãi không làm thế với tôi.

Trong mắt Tiếu Hoài, tôi thậm chí còn không được tính là con gái.

Nếu đã như vậy, anh ta dựa vào đâu mà tức giận chỉ vì tôi hôn một người đàn ông khác?

Tôi ngẩng đầu lên Tiếu Hoài: “Đúng vậy, tôi thích anh ấy, tôi sẵn lòng trao thân cho anh ấy đấy.”

Tiết trời ngày hè khô nóng, tôi chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, bên dưới là một chiếc quần đùi màu xám, bị vạt áo miễn cưỡng che khuất.

Tiếu Hoài nắm lấy bả vai tôi, lòng bàn tay chui vào vạt áo đằng sau lưng tôi, khiến tôi khẽ rùng mình.

Tôi là một người rất nhạy cảm, chỉ cần xoa lòng bàn tay đã đủ khiến tôi mặt đỏ tim đập, lúc này đây tôi như sắp ngưng thở.

Anh ta đặt tay lên móc cài áo trong, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Diêu Khâm, đây là điều em muốn ư?”

Tôi không thể tin nổi, đẩy mạnh anh ta ra: “Tiếu Hoài, anh đi..ên rồi!”

Tiếu Hoài lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên u ám.

Đồ đạc đã được thu dọn gần hết. Hôm chuyển nhà, Giang Lân cũng đến giúp tôi.

Thấy anh ấy ngắm nghía tấm ảnh thời trung học của mình, tôi vội vàng giấu nó đi.

“Gia Gia đã cho anh xem ảnh chụp của em thời cấp hai rồi.” Anh ấy mỉm cười: “Ừm, tóc ngắn trông rất đẹp trai.”

“Nói linh tinh, nếu em như vậy, anh còn thích em được chắc?”

Anh ấy trầm ngâm: “Giới tính không thay đổi là được.”

“…”

Hành lý lần lượt được nhân viên chuyển hàng dời đi hết, tôi nhìn quanh căn phòng trống rỗng lần cuối.

Lúc trước, tôi vì Tiếu Hoài mà đến thành phố này, còn nay ở lại đây vì Giang Lân.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Tiếu Hoài mở cửa ra.

Dưới mắt anh ta có quầng thâm, hình như cả đêm qua không ngủ ngon. Tiếu Hoài chậm rãi gọi tên tôi: “Diêu Khâm.”

Anh ta không để ý đến Giang Lân đứng đằng sau tôi, duỗi tay ra nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng dọn đi, được không?”

Hiếm khi thấy anh ta ăn nói khép nép như vậy.

Tôi không có cách nào hình dung được tâm trạng của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...