Sau Mười Năm Yêu Thầm
Chương 7
11
Tôi leo lên xe của Giang Lân. Anh ấy nhận ra tâm trạng của tôi không tốt lắm, nên hiểu ý không nói gì.
Những thay đổi đột ngột của Tiếu Hoài không khiến tôi dao động.
Tôi chỉ không thể hiểu nổi.
Rốt cuộc là tại sao anh ta lại có thể vừa yêu đương hẹn hò với một cô khác, vừa yêu cầu tôi vẫn ở bên cạnh anh ta như trước kia?
Rốt cuộc ở trong lòng anh ta, tôi được xem là gì?
Sau khi dọn đến căn nhà bên cạnh nhà Giang Lân, chúng tôi bận rộn cả ngày mới dọn dẹp gọn gàng mọi thứ, mệt đến mức ngồi ườn ra trên ghế sô pha.
“Có đói bụng không?” Tôi hỏi.
Anh ấy đáp “Có”.
“Gọi đồ ăn ngoài nhé?” Tôi đã mệt đến mức không muốn nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay.
Giang Lân bật cười nhìn tôi, kéo tôi đứng dậy khỏi ghế sô ha, dẫn vào nhà anh ấy, rồi nấu một đĩa mì Ý cho tôi ăn.
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đã là hàng xóm rồi.” Anh ấy nói: “Muốn làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Tôi vờ như không hiểu: “Chúng ta muốn làm gì cơ?”
Giang Lân nhìn tôi, chỉ mỉm cười.
Trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng dừng lại, tập trung ăn mì.
Mấy ngày sau, Gia Gia gọi điện thoại đến hỏi tôi, rằng anh trai của cô ấy có đối xử tốt với tôi không, có bắt nạt tôi không.
Tôi đáp sao có thể chứ, Giang Lân là người tốt mà.
Gia Gia hầm hừ kể, trước kia Giang Lân từng quen với hai người bạn gái, đều quen nhau chưa đầy một năm đã chia tay. Cả hai họ đều oán trách anh ấy, phàn nàn rằng Giang Lân không hề quan tâm đến bọn họ, anh ấy thoạt nhìn có vẻ rất hòa nhã, nhưng thật ra lại là một người lạnh nhạt thờ ơ.
Ngay cả phát hiện một người trong đó bắt cá hai tay, Giang Lân cũng rất bình tĩnh.
Anh ấy hoàn toàn không tin vào chuyện tình cảm.
Gia Gia nói, nhìn thấy tôi thật sự từ bỏ Tiếu Hoài khiến cô ấy rất yên tâm, giới thiệu Giang Lân cho tôi chỉ vì muốn dời sự chú ý của tôi, thật sự không ngờ rằng chúng tôi sẽ thật sự ở bên nhau.
Thật ra, dù Giang Lân thật lòng thích tôi hay chỉ đơn giản là cảm thấy cần có một người bạn gái, hoặc là do muốn giúp Gia Gia chăm sóc tôi.
Tôi đều không để ý.
Tôi chỉ muốn có một mối tình bình thường thôi.
Tôi dồn hết sự nhiệt tình dành cho Tiếu Hoài lên người Giang Lân, còn nghiêm túc tìm hiểu khẩu vị và sở thích của anh ấy, nấu một bàn đồ ăn mà Giang Lân thích vào đúng giờ tan làm của anh ấy.
Giang Lân về đến nhà, khi nhìn thấy thức ăn còn sửng sốt một hồi, sau đó mới rửa tay, yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Tôi có chút khó hiểu: “Ăn không ngon à? Anh cảm thấy chỗ nào có vấn đề, lần sau em sẽ thay đổi.”
Giang Lân lắc đầu: “Đã lâu rồi anh chưa được ăn bữa cơm nào hợp với khẩu vị của mình như vậy.”
Anh ấy rất dịu dàng, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, Giang Lân đã dành hết thời gian rảnh của anh ấy cho tôi.
Giang Lân sẽ cùng xem phim, cùng chơi game, cùng đi dạo chợ đêm với tôi, hoặc là lôi kéo người thiếu vận động lâu năm nên thể chất yếu ớt như tôi đến phòng tập thể hình, đảm nhiệm vai trò huấn luyện viện tư nhân miễn phí cho tôi.
Tôi có thể cảm nhận được, rằng anh ấy cũng như tôi, đều nghiêm túc với đoạn tình cảm này.
Nhưng giữa chúng tôi dường như vẫn có một lớp ngăn cách.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không tìm ra được điểm mấu chốt.
Cuối cùng đến một ngày, khi biết được Giang Lân cả đêm không về, mãi cho đến sáu giờ sáng mới về, tôi kéo lê cơ thể uể oải vì đã thức cả đêm để chạy kịp tiến độ cập nhật, nấu một bát bánh chẻo nóng hôi hổi cho anh ấy.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?” Tôi không nhịn được mà ngáp một cái: “Sao tối hôm qua anh không về?”
Anh ấy nhìn bánh chẻo, không chịu nhìn tôi.
Tôi nghĩ là Giang Lân không muốn nói nên cũng không định tiếp tục tra hỏi, bèn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đỡ cái đầu nặng trĩu muốn nhìn anh ăn xong.
“Em cũng đối xử tốt với anh ta như vậy sao?” Giang Lân hạ thấp giọng hỏi một câu.
Tôi ngẩn ra.
“Không trả lời tin nhắn của em, không trở về nhà, nhưng không có một lời trách móc nào, còn lo lắng anh chưa ăn sáng.” Anh ấy nói: “Chỉ cần nghĩ đến chuyện người kia cũng từng nhận được sự quan tâm như vậy, trong ngực anh cứ như có thứ gì đó nghẹn lại.”
Giang Lân đã nghe Gia Gia kể qua chuyện giữa tôi và Tiếu Hoài mấy lần, khi đó chỉ cảm thấy buồn cười, sao lại có một cô gái ngu ngốc như vậy nhỉ.
Cách trân trọng tình cảm nghiêm túc đến mức khiến người ta phải thở dài.
Giang Lân đưa mắt nhìn tôi: “Tối hôm qua có một ca cấp cứu, năm ngón tay của bệnh nhân kẹt vào máy móc, bị thương rất nặng, bọn anh tốn sáu tiếng đồng hồ để phẫu thuật cho người kia, sau đó lại vội vàng liên lạc với gia đình, cho nên không kịp trả lời tin nhắn của em.”
Anh ấy đang giải thích với tôi.
Tôi gật đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
“Lòng khoan dung của anh hình như đã nhỏ đi rồi.” Giang Lân nhếch khóe môi, tự giễu: “Thậm chí anh còn bắt đầu so sánh trong vô thức, rốt cuộc là ở trong lòng em, anh có thể thắng được Tiếu Hoài hay không?”
“Nhưng em thật sự rất thích anh.” Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ: “Em chỉ cần nhìn thấy anh là đã cảm thấy vui vẻ. Ngày nào em cũng chờ anh về nhà, thậm chí vì muốn ở cạnh anh thêm một chút mà em còn muốn vứt bỏ liêm sỉ đòi ở chung với anh.”
Nói xong câu cuối cùng, tôi lập tức hối hận, đứng bật dậy khỏi ghế.
Tôi chỉ muốn thể hiện tình yêu với Giang Lân, không ngờ lại làm bại lộ bản chất háo sắc của mình.
“Thật ư?” Anh ấy nắm lấy tay tôi, cười hớn hở, không cho tôi làm rùa đen rụt đầu: “Em muốn ở chung với anh?”
“… Vậy anh có muốn ở chung không?”
Anh ấy ôm lấy eo tôi.
“Muốn.”
Ôi, lại phải chuyển nhà rồi.