Sau Mười Năm Yêu Thầm
Chương 9
13
Tiếu Hoài vẫn luôn là một người lý trí và hiểu rất rõ về bản thân.
Anh ta chưa bao giờ cố gắng theo đuổi cái gì, chuyện học hành, sự nghiệp, tài nguyên, tất cả mọi thứ đối với anh ta mà nói đều là chuyện hiển nhiên, dễ như trở bàn tay.
Tôi nghĩ rằng sau ngày hôm đó, chắc là Tiếu Hoài sẽ không ngó ngàng gì đến tôi nữa đâu.
Anh ta vẫn luôn kiêu ngạo như vậy mà.
Cho nên, ngày đó lúc nhận được cuộc gọi của Trần Ngọ, thật ra tôi khá là bất ngờ. Trần Ngọ nói rằng sau khi trở lại từ Nam Thành, trạng thái của Tiếu Hoài không ổn lắm, không hiểu sao lại ốm suốt hai ngày liền, không chịu ăn uống, đến đêm lại đột nhiên ngồi dậy muốn nếm thử một chén cháo hải sản tự nấu, kết quả lại bị nước sôi làm phỏng tay, tài liệu cũng vung vãi khắp nơi.
Trần Ngọ nói đêm đó Tiếu Hoài đã đứng rất lâu trong phòng bếp.
Tôi hiểu ý của Trần Ngọ, anh ta muốn nói cho tôi biết rằng trong lòng Tiếu Hoài quan tâm tôi đến chừng nào.
Được một cô gái nâng niu trong lòng suốt mười năm, cho dù không đủ để thích, thì suy cho cùng cũng có chút cảm tình.
Anh ta chỉ không quen với cuộc sống không có tôi mà thôi.
Tôi cũng không để chuyện này trong lòng quá lâu, nhanh chóng dời sự chú ý vào cuộc sống của bản thân.
Giang Lân khiến cho tôi hiểu được, thì ra không cần cố gắng lấy lòng cũng có thể nhận được tình yêu, thì ra khi một người quan tâm đến bạn, sẽ càng sợ bạn bị buồn tủi hơn cả chính bản thân bạn.
Thì ra tất cả những nhẫn nại và miễn cưỡng của tôi đều bị phát hiện ra một cách dễ dàng như thế.
Ngày hôm đó, chúng tôi tản bộ bên bờ sông, trời nhiều mây, nhiệt độ rất thấp, gió thổi vừa lạnh vừa mạnh, khiến đầu tóc tôi rối bù lên. Giang Lân vừa mới hết cảm lạnh, tôi sợ anh ấy bị lạnh, nên để anh ấy đi bên ngoài, còn cởi áo khoác ra muốn khoác cho anh ấy.
Giang Lân nắm lấy tay tôi: “Tiểu Khâm, hình như em đã quen chăm sóc người khác rồi.”
Anh ấy khoác lại áo khoác cho tôi, còn vuốt gọn tóc rồi buộc lại cho tôi: “Em chẳng qua chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu thôi, ít nhất là trước mặt anh, em không cần phải làm thế.”
Một vài người bạn thân thiết hồi đại học liên lạc với tôi, muốn tổ chức họp mặt. Sau khi đến nơi, tôi nhìn thấy Tiếu Hoài.
Trong phòng karaoke ồn ào náo nhiệt, anh ta ngồi một mình trong góc, lẻ loi uống rượu, nghe thấy tôi đến cũng chỉ ngước đầu lên.
Thông thường với tính cách của Tiếu Hoài, mọi khi anh ta đều không có hứng thú tham gia những buổi họp mặt thế này, ở đây cũng không có người bạn nào đặt biệt thân thiết với anh ta.
Hai bạn nữ khác chưa biết chuyện tôi đã hẹn hò, vừa nói vừa cười đẩy tôi đến bên cạnh Tiếu Hoài. Tôi bị người ta xô đẩy, không cẩn thận ngồi lên đùi anh ta, Tiếu Hoài lập tức đỡ lấy hông tôi.
Tôi vội vàng đứng lên, nói là tôi đã có bạn trai rồi, lát nữa sẽ đến đây đón tôi về.
Mọi người đều lặng đi một lúc, ngay cả tiếng ca hát cũng dừng lại.
Tiếu Hoài gục đầu xuống, tôi không thấy rõ nét mặt của anh ta.
Sau đó, chúng tôi đều không nói gì với nhau.
Mãi cho đến lúc gần kết thúc, tôi đến nhà vệ sinh một chuyến. Tiếu Hoài đứng trước cửa phòng bao, khi tôi chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì nắm lấy tay tôi.
“Em còn muốn tức giận đến khi nào nữa?” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, tôi không phân biệt được rốt cuộc anh ta có say hay không: “Chừng nào em mới quay về?”
Tôi không nói gì, chỉ vùng khỏi tay anh ta.
Sau đó tôi mới biết được, sau khi tôi đi, Trần Kỳ cũng không chuyển đến, Tiếu Hoài đã mua lại căn phòng kia của tôi.
Lúc Giang Lân đến đón tôi, thấy Tiếu Hoài trong đám người, vẻ mặt rõ ràng đã trở nên căng thẳng hẳn.
Nhưng anh ấy không biểu lộ cái gì, vẫn thong dong ôm bả vai tôi, mỉm cười nhận lấy những lời trêu chọc và nhận xét từ hai người bạn của tôi.
“Bây giờ tớ mới tin là cậu thật sự có bạn trai.” Cô bạn giường dưới của tôi thì thầm bên tai tôi: “Có phải Tiếu Hoài hối hận rồi không?”
Trên xe, tôi yếu ớt giải thích của Giang Lân, rằng tôi thật sự không biết Tiếu Hoài đang ở đó, không ai nói cho tôi biết cả.
Giang Lân chỉ “ừm” một tiếng.
Về đến nhà, tôi lại kéo tay anh ấy lặp lại một lần nữa.
“Có uống rượu không?” Giang Lân hỏi.
Tôi lắc đầu.
Anh ấy cởi áo khoác, cúi đầu hôn tôi.
Bình thường Giang Lân là một người rất dịu dàng, hầu như tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận bao giờ.
Nhưng lúc hôn môi, anh ấy lại rất thích cắn người. Lần đầu tiên tôi bị cắn bất thình lình, nhịn không được mà xuýt xoa một tiếng, trừng mắt muốn hỏi anh ấy tại sao, Giang Lân lại yên lặng tiếp tục tấn công.
Sau đó tôi mới dần phát hiện ra, hình như chỉ có khi cực kỳ vui vẻ hoặc là cực kỳ tức giận, anh ấy mới làm thế.
Vậy thì, rốt cuộc bây giờ là loại nào?
Đến khuya, tôi nhận được điện thoại của Tiếu Hoài.
“Trần Kỳ nói em thích anh, hỏi anh có nghĩ đến chuyện ở bên cạnh em hay không, khi đó anh chỉ cảm thấy không được tự nhiên.” Anh ta nói rất tối nghĩa: “Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều nói em là em gái của anh, anh cũng đã quen với mối quan hệ giữa chúng ta, chưa từng nghĩ sẽ thay đổi.”
“Cho nên, giờ đây, em trở thành bạn gái của người khác.”
…
Sau này, Trần Ngọ mới nói cho tôi biết nguyên nhân của vụ tai nạn xe.
Ngày hôm đó tôi đã nói với Tiếu Hoài, sau này sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy anh ta nữa, sẽ thử hẹn hò với một chàng trai khác.
Khi đó phản ứng của Tiếu Hoài rất lạnh nhạt, rất thờ ơ.
Tôi rất đau khổ, hiếm khi lại đi quán bar với vài người bạn.
Sau khi uống, một bạn nam trong số đó đưa tôi về nhà.
Tửu lượng của tôi không kém, thoạt nhìn cũng rất tỉnh táo, nhưng trên đường đi đến bãi đậu xe lại đột nhiên cảm thấy buồn tủi không chịu được, tôi ngồi xổm trên mặt đất, khóc bù lu bù loa mà không thèm để ý hình tượng.
Người bạn kia vừa xấu hổ vừa luống cuống, thấy tôi khóc đến mức không thở nổi, xuất phát từ lòng cảm thông mới ôm tôi một lúc.
Tiếu Hoài gọi điện thoại cho tôi không được, bèn hỏi Gia Gia. Gia Gia cũng sợ tôi gặp chuyện không may mới gửi địa chỉ cho anh ta.
Chính vì như vậy nên mới bắt gặp cảnh tượng đó.
Tầm mắt của Tiếu Hoài sững lại, không để ý đến đằng trước có chỗ rẽ, nên đâu phải một chiếc xe khác đang đậu lại ven đường, Trần Ngọ ngồi ở ghế phó lái cũng chịu nạn.
Nếu để cho tôi biết những chuyện này sớm hơn, có lẽ tôi đã không chán nản như vậy.
Nhưng dù sao cũng đã quá muộn rồi.
= Hết =