Sau Mười Năm Yêu Thầm
Chương 8
12
Tết Đoan Ngọ, tôi dẫn Giang Lân về quê.
Mẹ tôi thật sự rất hào hứng, nói thế nào thì Giang Lân trông cũng tuấn tú lịch sự, lần đầu đến nhà còn hiểu chuyện mang theo mấy chai rượu ngon cho bố tôi, tặng mẹ tôi một chiếc vòng tay ngọc bích có giá trị ít nhất mười ngàn, còn có cả một tượng Phật bằng ngọc với nước ngọc khá đẹp.
Anh ấy không nói rõ giá, ban đầu tôi ngại nó quá đắt tiền nên không dám nhận, nhưng mẹ tôi lại thích đến mức không rời tay, ngay cả ánh mắt nhìn Giang Lân cũng vô cùng hòa nhã.
Từ đầu đến cuối Giang Lân vẫn luôn mỉm cười, bầu không khí trong nhà rất hòa thuận và đầm ấm.
Tôi chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào trong.
Điều khiến cho tôi bất ngờ là Tiếu Hoài cũng về đây.
Đi cùng anh ta còn có Trần Ngọ, tôi để ý một chút, không nhìn thấy Trần Kỳ xuống xe.
Dẫn một người đàn ông về nhà là định công khai xu hướng tính dục hả?
Tính tình Tiếu Hoài vốn lạnh nhạt, ngay cả ở trước mặt người lớn cũng không mấy niềm nở. Không biết có phải là do tôi cảm nhận sai hay không, nhưng hình như anh ta có tâm sự gì đó, lần này về nhà còn im lặng hơn những lần trước rất nhiều.
Cũng may Trần Ngọ rất biết cách nói chuyện, thay anh ta trả lời những câu hỏi của người lớn, còn nói mấy câu chọc bọn họ cười ha hả.
Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi rất thân thiết, lần này hai đứa trẻ đi làm xa nhà đều đã trở về, bèn dứt khoát bày bàn ăn ở nhà tôi, do chú Tiêu và mẹ tôi làm đầu bếp.
Tôi đến phòng bếp góp vui, lại bị mẹ chê bai một trận rồi đuổi ra ngoài, chỉ có thể tủi thân ngồi xuống bên cạnh Giang Lân đòi anh ấy an ủi.
Giang Lân buồn cười đút cho tôi một múi quýt.
Tôi xun xoe bóc thêm một quả, sau đó chia cho anh ấy một nửa.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên bàn, mọi người cũng đã đến đông đủ. Giang Lân dùng khăn ướt lau sạch lòng bàn tay ẩm ướt của tôi, khi từng ngón tay được lau qua, tôi cứ cảm thấy là lạ, vành tai hơi nóng lên.
Giang Lân phát hiện ra sự khác thường của tôi, sau khi lau xong vẫn không buông tay ra, ngược lại còn nắm lấy bàn tay tôi mà xoa nắn, đầu ngón tay của anh ấy lướt qua lòng bàn tay tôi, giống như một chiếc lông chim quét qua đầu trái tim, ngứa ngáy tê dại, cả khuôn mặt tôi đều nóng bừng lên, tôi vội vàng cúi đầu xuống.
Giang Lân cười khẽ, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng.
Trên bàn cơm, Tiếu Hoài đột nhiên rời bàn, mặt mày xanh mét.
“Ơ? Tiểu Hoài làm sao thế?” Mẹ tôi bưng bát canh, chẳng hiểu chuyện gì.
Đến khi chập tối, tôi và Giang Lân đi dạo về, mẹ tôi lại nói Tiếu Hoài đang chờ tôi ở phòng khách.
Anh ta đứng dậy khỏi chiếc sô pha, nhìn tôi nói: “Đến phòng em tâm sự đi.”
Tôi không hề nhúc nhích: “Nói luôn ở đây đi.”
Tiếu Hoài mím môi.
Mẹ tôi cố ý gọi Giang Lân: “Để cho hai đứa nó nói chuyện đi, Tiểu Giang xuống bếp giúp dì rửa nho nào.”
Giang Lân hiền lành vâng lời.
Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Tiếu Hoài, anh ta mở lời: “Trần Kỳ không phải là bạn gái của anh.”
Tôi gật đầu: “Em biết, anh đã nói rồi.”
“Anh và cô ấy cũng chưa từng quan hệ với nhau.” Anh ta nhíu mày: “Em hiểu lầm chuyện này nên mới giận dỗi với anh sao?”
“Em không dỗi với anh.” Ngay cả chính tôi cũng thấy bất ngờ khi bản thân lại bình tĩnh như vậy: “Em chỉ hiểu ra, bất kể có Trần Kỳ hay không, anh cũng sẽ không chọn em.”
“Mù quáng lâu như vậy, em mới nhận ra sự thật.” Tôi nhẹ giọng nói: “Đeo bám anh nhiều năm như thế, chắc là anh cũng cảm thấy buồn phiền lắm nhỉ? Em chưa bao giờ dám nói rõ ra, chỉ sợ anh sẽ từ chối. Nhưng Tiếu Hoài, anh yên tâm đi, sau này em sẽ không thế nữa đâu.”
Sắc mặt Tiếu Hoài trắng bệch đi.
Đến tối trở về phòng, tôi tìm được một chiếc kẹp tóc trong ngăn kéo.
Màu đen, kiểu dáng rất đơn giản.
Ngày sinh nhật năm mười bảy tuổi ấy, tôi bắt gặp Tiếu Hoài bước ra khỏi tiệm trang sức, trên tay cầm một chiếc kẹp tóc màu tím nhạt, có đính ngọc trai.
Ngày hôm sau, chiếc kẹp tóc kia lại xuất hiện trên đầu một bạn nữ khác.
Cách đó không lâu, tôi còn nhìn thấy cảnh bọn họ hôn môi.
Từ đó về sau, tôi không còn dùng kẹp tóc nữa.
Kỳ nghỉ ba ngày sắp kết thúc. Trước khi trở về, Trần Ngọ hỏi tôi có thể ra ngoài tâm sự hay không, anh ta có chuyện muốn nói với tôi.
Trong quán trà sữa, anh ta giải thích thay Tiếu Hoài: “Có thể cô đã hiểu lầm rồi. Khoảng thời gian đó cửa hàng bận quá, nên chúng tôi ăn ngủ luôn ở nhà Tiếu Hoài. Lúc em gái của tôi tắm rửa, chắc là tôi vẫn đang ngủ trong phòng ngủ của cậu ta.”
“Có tôi ở đấy, giữa bọn họ không thể xảy ra chuyện gì cả.”
“Đêm hôm đó chúng tôi uống rượu mừng khai trương, có thể là do tôi uống quá nhiều nên nôn lên người con bé, chính nó cũng say khướt nên không phát hiện ra, đến sáng tỉnh dậy, thật sự không chịu nổi nữa nên mới đi tắm.”
“Tiếu Hoài thích cô, nếu không cũng không độc thân nhiều năm như thế.” Trần Ngọ nói: “Một người đàn ông khi thích một cô gái đều có dục vọng độc chiếm, cậu ta không cho cô làm người mẫu, không cho cô mặc những bộ quần áo kia, là vì không thích những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào cô.”
“Em gái của tôi cũng thích Tiếu Hoài, nhưng tôi hiểu rõ, cho dù Tiếu Hoài không ở bên cạnh cô thì trong lòng cũng sẽ luôn có hình bóng của cô.” Trần Ngọ mân mê cái cốc: “Tôi không hy vọng em gái của mình sẽ sống dưới cái bóng của cô.”
Tôi im lặng hồi lâu.
“Anh nói Tiếu Hoài thích tôi, nhưng anh ta lại không để ý đến cảm nhận của tôi.” Tôi nói: “Tôi khổ sở cũng được, đau lòng cũng được, anh ta đều chỉ chờ đợi tôi tự mình lẳng lặng nguôi ngoai, tự chữa lành cho bản thân rồi lại xuất hiện trước mặt anh ta lần nữa. Nhưng khi một người đã chịu quá nhiều tổn thương về mặt tình cảm, một khi người khác đưa ra một chút ngon ngọt, tôi sẽ bị dụ dỗ ngay.”
“Tôi biết như vậy thật sự quá nhu nhược.” Tôi nói: “Đã từng được đối xử dịu dàng, sẽ không bao giờ muốn quay lại nữa.”
Lúc đi ra khỏi tiệm trà sữa, tôi nhìn thấy Tiếu Hoài.
Anh ta chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trên mặt không hiện rõ cảm xúc.