Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Siêu Năng Lực Của Tôi Có Chút Kỳ Lạ~ - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi tiếp tục nói:


"Tôi mong buổi livestream này sẽ mang lại cho mỗi người chúng ta một bài học sâu sắc, lòng tin của đám đông dễ bị những kẻ xấu xa lợi dụng đến mức nào! Vì vậy, mọi người đừng chửi bới người khác trên mạng, nói lời tốt sẽ kết duyên lành, nói lời ác sẽ tổn thương lòng người, khi tuyết lở, không một bông tuyết nào là vô tội!"


Không khí trong phòng livestream được đẩy lên cao trào!


[Người livestream thật tích cực!]


[Trừng phạt nghiêm khắc những kẻ tung tin đồn! Duy trì công lý!]


Cũng có khán giả hỏi về mẹ con Trần Dương:


[Tại sao người livestream không mở chức năng tặng quà? Chúng tôi tặng quà cho Trần Dương, cô gái nhỏ đáng thương, bị bệnh còn bị tung tin đồn, bạo lực mạng, thật đáng thương!]


Tôi nghiêm túc giải thích:


"Cảm ơn mọi người quan tâm! Chúng tôi đã quyên góp đủ tiền để trang trải toàn bộ chi phí điều trị của bạn Trần Dương, vì vậy không cần phải quyên góp nữa. Không mở chức năng tặng quà, có nghĩa là chúng tôi sẽ không lợi dụng độ hot và lượng người xem của livestream này để kiếm tiền, bây giờ không, sau này cũng không!”


"Hy vọng sau khi chuyện này qua đi, mọi người đừng quan tâm quá nhiều đến bạn Trần Dương và mẹ cô ấy nữa, hãy trả lại cho họ một cuộc sống yên bình! Cảm ơn mọi người!"


Chúng tôi đóng buổi livestream trong sự khen ngợi của khán giả!


16


Ca phẫu thuật của Trần Dương diễn ra rất suôn sẻ.


Một hôm, chúng tôi đến thăm cô ấy, nhưng phát hiện mẹ Trần Dương chạy lên sân thượng bệnh viện lén lau nước mắt.


"Cô ơi, cô làm sao vậy?" Chúng tôi tiến lên an ủi bà ấy.


"Có phải bệnh tình của Trần Dương không khả quan không ạ?"


Bà ấy lắc đầu, lại nức nở rất lâu, do dự mãi, cuối cùng cũng lấy ra một tờ giấy xét nghiệm đã nhàu nát từ trong túi.


Mẹ Trần Dương đã chán ăn từ lâu.


Bà ấy vẫn nghĩ là do mình làm việc quá sức, cho đến hai ngày trước đó, bà ấy đột nhiên bị đau quặn bụng dữ dội.


Bà ấy không chịu được nữa nên đã đến bệnh viện nội soi dạ dày.


Kết quả xét nghiệm đã có, trên đó ghi rõ:


[Dạ dày có khối u ác tính, đường kính 5cm, chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối.]


Đúng là họa vô đơn chí!


Nước mắt bà ấy tuôn trào không kiểm soát được, chồng hy sinh, con gái chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, lại vì tin đồn mà bị cư dân mạng bạo lực mạng, khó khăn lắm mọi chuyện mới chuyển biến tốt một chút, bản thân bà ấy lại bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối.


Bà ấy khóc lớn, than thở.


Tại sao dây thừng cứ đứt ở chỗ mỏng, vận rủi cứ tìm đến người mệnh khổ như bà ấy?!


Ra khỏi bệnh viện, tất cả mọi người đều nặng nề.


17


Tôi đột nhiên nhớ đến lời hệ thống đã nói trước đó:


[… Xin chúc mừng ký chủ đã lên lv.3! Mở khóa siêu năng lực mới: Thu nhỏ 5 cm.]


[Thời gian hiệu lực: Vĩnh viễn.]


Tôi hỏi hệ thống: "Bây giờ tôi đã lên lv.3, có thể sử dụng siêu năng lực thu nhỏ 5cm để khiến khối u ác tính của mẹ Trần Dương biến mất không?"


[Có thể, nhưng nếu sử dụng siêu năng lực này, cần phải có một điều kiện trao đổi.]


"Điều kiện gì?"


[Ngẫu nhiên lấy đi một thứ của cậu.]


Hệ thống cố tỏ ra vẻ bí ẩn: [Cụ thể là lấy đi thứ gì, do tôi quyết định.]


Tôi hít một hơi thật sâu.


[Chẳng lẽ mày muốn lấy đi tim gan phèo phổi thận của tao?]


[Yên tâm. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cậu còn không tin tôi sao? Tôi đã từng hại cậu bao giờ chưa?]


Tôi rùng mình:


[Mày khỏi nói giùm tao!]


Trước đó tôi suýt bị Giang Vũ Thần xử đẹp, chính là vì con hệ thống chó này!


[Tin tôi đi, tôi sẽ không gây tổn hại đến cơ thể cậu đâu.]


[Chỉ lấy một thứ thôi mà, có thể là một cái kéo trên bàn học của cậu, có thể là tài khoản trò chơi của cậu, cũng có thể là thứ đã ở bên cậu rất lâu.]


Tôi do dự không quyết.


Tôi có thứ gì có thể bị nó nhìn trúng để trao đổi không?


Tôi không biết nữa.


Hệ thống lại hỏi:


[Ký chủ, đã cân nhắc xong chưa?]


Tôi hỏi câu cuối cùng:


[Thứ cậu lấy đi, chắc chắn là thứ quý giá với tôi đúng không?]


[Bí mật.]


[Đổi đi.]


Giọng tôi rất nhẹ, hơi run.


[Chắc chưa?]


Tôi hít một hơi thật sâu.


Thôi thì, đánh cược một phen đi.


[Chắc.]


[Ting! Chúc mừng đổi thành công!]


...


Tôi ngủ rất lâu, sau khi tỉnh lại thấy tràn đầy năng lượng.


[Hệ thống.] Tôi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: [Giao dịch đã hoàn thành chưa?]


[Hoàn thành rồi.]


[Mày lấy gì thế?]


Nó rất kiêu ngạo, không chịu nói cho tôi biết.


[Tự tìm đi.]


“Thần thần bí bí, cố ra vẻ nữa!”


Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng nó, vừa lật tung cả căn phòng.


Không thiếu thứ gì.


Tôi lại đăng nhập vào tất cả các tài khoản trò chơi, cũng không có gì bất thường.


Ngay cả một mảnh ghép trang phục, một chòm sao gấu nhỏ, một đồng tiền vàng trắng cũng không mất.


Cuộc sống vẫn như cũ.


Vậy, cuối cùng nó đã lấy đi thứ gì?


Tôi nghĩ mãi không ra.


Ăn cơm tối xong, tôi ra ngoài đi dạo.


Gió chiều thổi tới, trong gió thoang thoảng hương trái cây ngọt ngào đặc trưng của mùa hè.


Tôi đứng trước một quầy trái cây ven đường.


"Chú ơi, cho cháu nửa quả dưa."


"OK! 8 tệ 5!"


Tôi quét mã thanh toán, điện thoại hiện lên tin nhắn trừ tiền:


[[Ngân hàng Trung Quốc] Tài khoản xxx2384 của bạn đã thanh toán thành công vào ngày 18 tháng 06, số dư là xxxđ.]


Tôi đếm từng con số trên màn hình.


"Một, mười, trăm, nghìn, vạn, anh ơi, bố ơi, ông ơi, tổ tiên ơi!"


Miệng há to, cằm như muốn trật khớp.


"Chuyện gì thế này!"


Giọng nói của hệ thống u uất vang lên:


[Cậu còn nhớ lần trao đổi trước đó không?]


"Nhớ." Tôi gật đầu.


Nhận được một lần thu nhỏ 5cm vĩnh viễn, đổi lại, hệ thống sẽ ngẫu nhiên lấy đi một thứ gì đó bên cạnh tôi.


"Chẳng lẽ thứ trao đổi lần này là…"


[Đúng vậy ~]


Hệ thống tỏ vẻ phóng khoáng:


[Thứ trao đổi lần này, tôi đã lấy đi ‘nghèo khó’ của cậu!]


Đù má luôn?!


Còn có thể chơi như vậy sao?


"Vậy tức là! Tao mất đi ‘nghèo khó’ rồi hả?"


[Đúng vậy, tôi đã nói mà, có thể lấy đi một thứ đã ở bên cậu rất lâu.]


[Nghèo khó đã ở bên cậu mười mấy năm, không phải sao?]


"…" Tôi nghẹn lời: Giờ mày chửi người giỏi nhỉ!"


Mặc dù nghe có vẻ hơi xúc phạm, nhưng đây thực sự là…


Đã vl!


18


Thế giới luôn vận hành theo định luật bảo toàn năng lượng.


Khi bạn có được thứ gì đó, bạn cũng sẽ mất đi thứ gì đó.


Đúng vậy, giống như tôi.


Có được giàu có nhưng cũng mất đi phiền muộn.


19


Hai ngày sau, báo cáo kiểm tra cho thấy, khối u ở dạ dày của mẹ Trần Dương đã hoàn toàn biến mất!


Tin tức này đã gây chấn động toàn bộ khoa ung bướu của bệnh viện!


Bác sĩ đeo kính, không tin nổi mà lật đi lật lại báo cáo nhiều lần.


Cuối cùng, ông ấy nắm lấy tay mẹ Trần Dương.


"Thật là kỳ diệu!" Ông ấy cảm thán.


"Sau khi về nhà, chú ý chế độ ăn uống lành mạnh, chú ý ngủ đủ giấc, giữ cho tinh thần thoải mái thì sẽ không có vấn đề gì nữa. Nếu không yên tâm, có thể đến tái khám sau vài tháng."


Mẹ Trần Dương quay lưng đi, lặng lẽ lau nước mắt.


Chúng tôi ở bên ngoài phòng khám, nghe mà cũng rưng rưng nước mắt.


Hệ thống: [Cảm động quá, mắt sắp chảy nước tiểu rồi.]


Tôi giật mình: [Cút! Đừng có mà tè trong đầu tao!]


20


Trên đường rời bệnh viện về nhà, Giang Vũ Thần đột nhiên lên tiếng:


"Bạch Lộ, cái… siêu năng lực 5cm trước đây của cậu ấy, làm thế nào mới dùng được? Dạy tôi được không?”


Hắn ngượng ngùng gãi đầu.


Tôi nhìn hắn:


"Cậu hỏi cái này để làm gì?"


"Không… không có gì."


Hắn ấp úng.


Hắn vốn đã xấu tính, giờ nhìn biểu cảm và giọng điệu này, không nghĩ trò quỷ gì mới lạ.


Tôi nổi lòng hứng thú, ánh mắt dò xét:


"Không phải là cậu cũng muốn học chứ?"


"Không có! Không có!" Hắn vội vàng giải thích: "Tôi chỉ tò mò thôi… chỉ tò mò thôi."


"Được rồi." Tôi hắng giọng, giả vờ nghiêm túc nói: "Vì chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng đừng nói cho người khác nhé ~"


"Không đâu! Tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ giữ bí mật!"


Hắn vỗ ngực, thề son sắt đảm bảo.


Tôi đảo mắt, nghiêm túc nói:


"Đầu tiên, trước khi sử dụng siêu năng lực, cần phải tĩnh tâm, tập trung ý niệm, chuyên tâm tưởng tượng đến thứ muốn dùng siêu năng lực lên nó.”


"Rồi rồi!" Hắn gật đầu lia lịa, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiếp theo thì sao?"


"Tiếp theo, là thành tâm niệm chú ngữ…"


"Mi xi mi xi, hua bu la chi, ru qua ni bu la chi, gua bu la mi xi… biến!"


"Được! Tôi hiểu rồi!"


Trong mắt hắn lóe lên phấn khích khác thường, cùng với vẻ ngờ ngệch thuần khiết.


Hắn cảm ơn rối rít rồi đi.


Ha ha!


Thằng ngốc này dễ lừa quá nhỉ!


Ngày hôm sau, lúc Giang Vũ Thần tìm tôi, vẻ mặt hắn phải gọi là vô cùng u oán!


"Tại sao câu thần chú cậu nói với tôi không có hiệu lực vậy! Tôi đã thử cả đêm rồi! Cậu có nhớ nhầm không vậy!"


Tôi khó lắm mới nhịn cười nổi:


"Ồ? Cậu thử cho cái gì thế?"


Hắn lập tức lắp bắp, mặt đỏ như mông khỉ:


"À… không, không, không có gì…"


Nhìn vẻ mặt xấu hổ và tức giận của hắn, tôi không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng:


"Vốn dĩ không có câu thần chú nào cả, là hệ thống ràng buộc với tôi nên tôi mới có thể sử dụng siêu năng lực, ha ha ha, không ngờ cậu lại tin thật, ha ha ha…"


Hắn thẹn quá hóa giận, gào lên:


"Bạch Lộ! Cậu dám đùa giỡn tôi!”


Tôi vừa cười vừa chạy.


Tôi phải tiếp tục cứu thế giới đây!


- Hết -

 

Loading...