Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 1
1.
Mở bừng đôi mắt, tôi vậy mà sống lại rồi.
Tôi xem thời gian trên điện thoại di động, còn một tháng nữa mới tới lúc zombie bộc phát.
2.
Tôi sống một mình, bố mẹ để lại cho tôi một căn biệt thự ở ngoại ô, nhưng bình thường tôi vẫn sống trong kí túc xá đại học.
Cái ngày mà zombie bộc phát trên diện rộng đó, chồng sắp cưới và đứa bạn thân đều ở trong biệt thự nhà tôi.
Tôi có thể chất hamster, lại có thói quen sưu tầm nhặt nhạnh đồ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi dịp đi mua sắm, chỉ cần cảm thấy giá cả ổn thì đều sẽ tích trữ hết hộp này đến hộp khác.
Trong hầm biệt thự của tôi có hai mươi bao gạo loại một trăm cân, hai mươi bao bột mì loại một trăm cân, một trăm thùng dầu đậu phộng hai mươi cân và hàng chục tấn nước lọc.
Tôi đã mua bốn năm cái tủ đông to đùng để trong tầng hầm, bên trong để hai trăm cân thịt heo, hai trăm cân thịt dê, hai trăm cân thịt bò, và các loại thực phẩm cấp đông nhanh khác.
Những thứ đồ đông lạnh nhanh và đồ ăn vặt nhiều vô số kể, chỉ riêng mì ăn liền các kiểu các vị khác nhau đã mười thùng rồi.
Nói không ngoa chứ nếu không phải để ý hạn sử dụng thì tôi có ăn cả đời cũng không hết.
Những đồ dùng thường ngày không có hạn sử dụng ngắn như băng vệ sinh, chăn màn, quần áo, đồ vệ sinh cá nhân, thậm chí còn khủng bố hơn, lấp đầy toàn bộ căn phòng chứa đồ với diện tích hai mươi mét vuông.
Thấy tôi đã trữ nhiều đồ dùng như vậy, bọn họ đều cực kì kinh ngạc và vui mừng, Trương Triêu lại còn khen tôi nhìn xa trông rộng.
Dựa vào những thứ này, ba người chúng tôi cứ thế ở trong biệt thự.
Cho đến năm thứ ba, đồ ăn thức uống bắt đầu thối hỏng, biến chất, khiến chúng tôi không thể không bắt đầu ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
Trước khi chết tôi mới biết, chồng sắp cưới Trương Triêu ở bên tôi chẳng qua chỉ là tiền bạc, từ lâu hắn đã có tư tình với đứa bạn thân tôi là Tân Điềm.
3.
Sau khi sống lại, vì để tránh phiền phức, việc đầu tiên tôi làm là lập tức tìm cách làm giả giấy chứng nhận mắc bệnh hiểm nghèo, rồi đến trường xin nghỉ học.
Giáo viên phụ trách thấy tôi sắp chết, lại còn tự mình đến làm thủ tục xin tạm nghỉ học, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng, ước gì có thể lạy tôi một cái ngay tại chỗ.
… Cũng không cần phải làm như thế.
Thuận lợi xử lý thủ tục tạm nghỉ học xong xuôi, tôi ngay lập tức kéo tất cả phương thức liên lạc của mọi người vào danh sách chặn.
Dựa theo ý tưởng của những câu chuyện kì dị trong trường học, ước tính trong vòng ba ngày nữa sẽ có tin đồn rằng tôi đã chết.
Như thế rất tốt, cứ coi tôi như là một cái rắm rồi thả tôi đi.
Dù sao thì làm lại một đời này, tôi cũng không muốn dính líu đến bất cứ người nào hết.
4.
Rời khỏi trường học, tôi lấy ra tất cả tiền tích cóp mà bố mẹ để lại cho tôi, lập tức tìm người gia cố lại căn biệt thự.
Toàn bộ bên ngoài biệt thự lắp thêm lưới sắt cao hai mét bọc kín không một kẽ hở, phía trên chứa đầy điện cao thế và gai nhọn chi chít.
Lưới chống trộm ở cổng lớn tăng thêm ba lớp, ngay đến cưa điện bình thường cũng không thể cắt xuyên qua được.
Tôi còn bảo công nhân đào một cái mương thật sâu bao quanh biệt thự, nếu như zombie đến gần sẽ rơi xuống đó.
Bên trong biệt thự cũng phải gia cố thêm, lót các tấm sắt ở tầng hầm để toàn bộ lòng đất bên dưới đều kín như bưng.
Nóc nhà trang bị thêm thiết bị năng lượng mặt trời, tôi còn đến nhà máy gần đó lấy thêm hai cái máy phát điện để đối phó với những lần mất điện sau này.
Tôi cũng cho đào hết hoa cỏ vốn có trong biệt thự lên, dùng đất đó để trồng trọt, tôi đã mua đủ loại hạt giống và sách hướng dẫn rồi.
Khoảng thời gian sau ngày tận thế, tài nguyên nước cực kì khan hiếm, tôi dùng tất cả phòng trống trong biệt thự để tích trữ nước sạch.
Căn phòng vốn dành cho Trương Triêu và Tân Điềm, bây giờ đều dùng để chứa đồ.
Sau khi làm xong những sửa đổi cơ bản nhất cho căn biệt thự, tất cả những gì tôi cần làm là mua sắm.
Tôi rút hết tiền mặt ra khỏi tài khoản, đồng thời đi vay.
Nhờ vay vốn trực tuyến, tôi đã thu về được năm triệu tiền mặt.
Trùng hợp thay, sau khi tôi sống lại ba ngày, chính là ngày hội mua sắm lớn nhất của các sàn thương mại điện tử.
Trong ba ngày này, công nhân đã giúp tôi gia cố biệt thự, tôi chỉ cần ngày đêm tập trung mua sắm.
Gạo, ngũ cốc, các loại mì, các loại dầu, muối, tương, giấm, đồ dùng vệ sinh hàng ngày, thuốc sơ cứu, đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt… tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra đều thêm vào giỏ hàng.
Tôi lấy tất cả các loại phiếu mua hàng có thể lấy được, bất cứ thứ gì có ích đều không bỏ qua, quyết tâm mua nhiều thứ nhất với số tiền tối thiểu.
Chẳng bao lâu sau, lễ hội mua sắm bắt đầu vào lúc 0h sáng.
Tôi dùng kinh nghiệm và tốc độ luyện tập qua hai mươi năm độc thân để nhanh chóng kết toán giỏ hàng, nhanh tay đến mức tôi còn có thể giành được rất nhiều đồ tặng kèm, số tiền thanh toán rất lớn khiến cho tôi có được rất nhiều phần thưởng bự chảng.
Nhờ có lễ hội mua sắm, tôi đã dùng bốn triệu để mua số đồ dùng trị giá gần mười triệu trong siêu thị.
Lúc này, tôi cực kỳ thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
5.
Những ngày sau đó, tôi đều bận rộn nhận hàng chuyển phát nhanh.
Tôi phân loại hết tất cả đồ nhận được và chia vào các phòng chứa đồ trong biệt thự.
Để tận dụng tối đa khả năng lưu trữ, tôi đã gỡ bỏ hết bao bì hộp đựng có thể mở ra.
Những bao bì đó tôi cũng không bỏ đi.
Tôi đem chúng chất đống ngoài khu đất trống trong biệt thự, những bìa các tông này có rất nhiều tác dụng, vừa có thể làm giường ngủ lại có thể dùng làm củi đốt.
Trong những ngày cải tạo phòng ốc và chờ hàng chuyển phát nhanh, tôi mua rất nhiều món đồ kì quái mà mọi người đều cho là vô dụng trên Pinduoduo và chợ hải sản.
Dây câu vụn, đá đánh lửa, diêm, dây thừng leo núi, flycam, quần áo ngụy trang, áo gió và ủng đi bộ chuyên dụng, những thứ thiết bị sinh tồn ngoài trời này lúc mua mới thì rất đắt đỏ, nhưng mua đồ cũ thì vẫn còn rất mới và vẫn còn giá trị cao.
Tôi không có yêu cầu gì về đồ cũ hay đồ mới, miễn là có thể sử dụng được.