Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 2
6.
Sau khi phòng ốc được cải tạo xong, tôi mới ra ngoài.
Tôi cần đi mua một số vật dụng không thể mua trên mạng được.
Ví dụ như vũ khí.
Thực ra tôi đã mua gậy bóng chày và dao phay hiệu Zwilling, nhưng tôi sợ gấp gáp tìm kiếm và mua nhiều một lúc sẽ khiến cảnh sát chú ý tới.
Tôi cũng không muốn thời gian quý giá bị dùng vào việc đối phó với cảnh sát và phải giải thích tại sao tôi đột nhiên lại chuẩn bị nhiều đồ dùng như thế. Tại quốc gia này, vũ khí chưa bao giờ dễ dàng lấy được.
Tôi đã tốn rất nhiều sức lực, cứ nhằm mấy con hẻm sâu nhất mà chui vào.
Cuối cùng tôi cũng tới được, một khu chợ đen.
Vũ khí rất đắt, chỉ với một triệu còn lại thì căn bản là tôi không mua được mấy món..
Và cái tên thủ lĩnh chợ đen đó khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng.
Anh ta cực kì đẹp trai, khí chất đàn ông đủ để khiến cho tôi ngạt thở, chỉ nhìn anh ta một cái đã đủ khiến bắp chân tôi run rẩy.
Tôi vội vàng mua hai khẩu súng cùng năm viên đạn, cả hai con dao rồi định rời đi.
Nhưng lúc quay người đi, tôi lại nghe thấy.
– Chờ chút, đưa cho cô ta thêm hai quả lựu đạn nữa.
7.
Tôi cầm hai quả lựu đạn với vẻ mặt bối rối, người đàn ông kia ngậm điếu thuốc lá, đột nhiên cười:
– Cô gái nhỏ, mua mấy cái này làm gì?
Tôi cúi đầu không nói gì.
Anh ta lại hỏi tiếp:
– Biết dùng không?
Tôi nói khẽ:
– Xem trên TV cách dùng.
Anh ta cười giễu:
– Được.
8.
Mua được vũ khí, tôi rất vui.
Thế nhưng vừa về biệt thự lại thấy gã mang đến điều xúi quẩy cho cuộc đời tôi là Trương Triêu.
Trương Triêu cùng với Tân Điềm đứng trước cổng biệt thự, tôi thấy hắn ấy vậy mà lại dám dùng xà beng nạy cổng nhà tôi!
Tôi tức đến mức suýt xỉu luôn tại chỗ.
Đấy là cánh cổng bố mày đã bỏ ra một triệu để lắp đó!
Zombie còn chưa có tới đâu, nếu mày dám nạy hỏng, bố bắn bỏ mày luôn bây giờ!
Có súng trong tay cái là sống lưng của tôi cứng rắn lên hẳn.
Bị tôi bắt quả tang hành vi bẻ khóa phá cửa, hai khứa này liền nhất thời xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, Trương Triêu đã hăm hăm hở hở trách móc tôi:
– Nhan Nhan, anh nghe giáo viên phụ trách nói em bị mắc bệnh ung thư não! Sao em không nói với anh?
Tân Điềm:
– Chuẩn đấy Nhan Nhan, sao cậu lại chặn số mình với Trương Triêu chứ? Cậu có biết bọn mình lo lắng đến thế nào không?
Bọn họ ra cái vẻ nhân danh đạo đức, cứ như là đang đứng dưới ánh sáng chính nghĩa không bằng.
Hứ, tôi còn không phải bị ung thư não thật à?
Nếu không phải trong đầu có khối u, làm sao kiếp trước tôi lại đi nuôi hai con sói mắt trắng ăn cháo đá bát này ba năm cơ chứ.
Bây giờ sở dĩ bọn họ sốt ruột như vậy, thực sự tưởng rằng tôi không nhìn ra vẻ hưng phấn trong đáy mắt bọn họ à?
Trên danh nghĩa, tôi không có người thừa kế. Nếu như tôi chết, bọn họ liền có thể chiếm luôn biệt thự của tôi làm của riêng.
Chỉ có điều, gia đình chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin, cách ngày tận thế chỉ còn không đến một tuần nữa thôi, hiện tại tôi đang tranh thủ từng giây từng phút.
Tôi không rảnh dây dưa với bọn họ, muốn vào trong nhà.
Lại nghe thấy giọng nói kì quái của Trương Triêu phía sau:
– Nhan Nhan, sao em lại muốn biến nhà cửa thành cái dạng này?
Trái tim tôi thót lên một cái.
9.
– Có khi là sợ vay nặng lãi không có tiền trả còn bị người ta chém cho ấy.
Bên tai vang lên một giọng nói lạnh nhạt, lần này tôi không chỉ hơi thót tim một cái, mà quả tim muốn bắn ra khỏi lồng ngực luôn.
Lại là đại ca xã hội đen kia!
– Anh Từ, quả nhiên chính là con nhỏ này, mượn được tiền của bọn em xong cái là hoàn toàn bốc hơi khỏi cõi đời này luôn.
Một gã trai đứng cạnh anh ta chỉ vào tôi la lối om sòm.
Trương Triêu và Tân Điềm vẻ mặt hoang mang:
– Nhan Nhan, chuyện gì thế này? Em vay nặng lãi cái gì cơ?
Nhìn cái vẻ cuống cuồng của bọn họ, ai không biết còn tưởng tôi động vào tiền mua quan tài của bọn họ luôn đấy.
Tôi bèn bịa đại:
– Tôi bị bệnh rồi, tiền đều dùng cho chi phí chữa bệnh hết. Tôi không muốn đem nhà bố mẹ để lại cho đi thế chấp, nên mới đi vay nặng lãi năm triệu để chữa bệnh.
– Năm triệu!
Trương Triêu cùng Tân Điềm kinh ngạc đồng thanh, còn không để cho bọn họ nói tiếp, đại ca xã hội đen đã có vẻ không kiên nhẫn “xùy” một tiếng, khí thế của anh ta cực kỳ mạnh mẽ.
Trong chốc lát, tôi và Trương Triêu, Tân Điềm liền xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề như ba chú gà con, chỉ còn thiếu một câu chào chú nữa thôi.
– Hai người chúng mày? Có thể giúp nó trả tiền không?
Vẻ mặt Trương Triêu và Tân Điềm đầy phức tạp lắc đầu. Đại ca xã hội đen cười khẩy:
– Thế còn không mau cút xéo? Muốn cùng bị chặt chân cắt tay với nó hay gì?
10.
Trương Triêu và Tân Điềm mặt mày xám xịt cút khỏi, để lại con gà con tôi đây một mình lẻ loi đứng trong gió.
– Mộc Nhan, con nợ số 001, vay năm triệu từ quỹ tín dụng của chúng ta. lãi gộp mười, hôm nay là ngày trả nợ. Được rồi cô gái nhỏ, cầm tiền của tôi rồi đi tìm tôi mua vũ khí, trả tiền đi.
Đại ca xã hội đen ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm sổ sách đòi nợ ngay tại chỗ.
Thề có trời đất chứng giám, tôi chưa bao giờ vay chỗ nào táng tận lương tâm như này, tôi nghi ngờ đại ca xã hội đen này đang lừa mình, cơ mà tôi cũng không dám nói gì.
Chỉ còn không đến một tuần nữa là zombie bùng phát rồi, ngoại trừ tôm cua cá, gia cầm tươi sống tôi đã đặt, vẫn còn thiếu máy lọc nước chưa giao tới nữa.
Tôi tính toán một chút, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Tiền tính cũng quá nhiều rồi, đừng nói đến năm triệu, năm trăm tôi còn không bỏ ra nổi nữa.
Tôi móc từ trong ngực ra một quả lựu đạn.
– Đại ca, anh xem cái này được không?
Đại ca xã hội đen liếc quả lựu đạn của tôi một cái:
– Dùng đồ tôi tặng cô để gán nợ, Mộc Nhan, cô cũng đáo để đấy.
Tôi khiêm tốn đáp:
– Cũng tàm tạm thôi.
– Còn tìm ai vay nữa?
– Không nhớ được nữa…
Đại ca xã hội đen lại cười giễu:
– Ha, cô giỏi thật đấy.
11.
Cuối cùng, đại ca xã hội đen cũng không lấy được đồng nào, trước khi đi còn đổ hai thùng sơn đỏ xuống.
Bảo là nặng quá lười xách đi.
Nghe gã choai choai lắm mồm đi cùng anh ta nói, thì đó là trang bị tiêu chuẩn của họ khi ra ngoài đòi nợ.
Chỉ có điều bọn họ chưa bao giờ thấy một căn biệt thự nào nhìn như lô cốt thế này giống của tôi, chả cần bọn họ hắt thì cũng đủ bẩn rồi.
Tôi nhìn kiến trúc kiểu chủ nghĩa Trung Quốc hậu hiện đại này của mình, học theo kiểu đại ca kia chế nhạo.
Chậc, biết cái mọe gì.
Tôi hớn hở đặt thùng sơn lên xe đẩy nhỏ rồi đẩy vào trong nhà.
Cái này chính là đồ tốt đấy nhá, mùi sơn có thể khiến khứu giác của bọn zombie tê liệt.
Đúng là thu hoạch ngoài dự liệu.
12.
Đại ca xã hội đen lại đến đòi nợ rồi, chỉ có điều lần này có mình anh ta thôi.
Lúc anh ta đến, tôi đang đứng trước biệt thự nhà mình đào rãnh mương.
Khi ấy, anh ta đứng trên bờ mương ngược sáng nên nhìn không rõ biểu cảm, còn tôi ở dưới mương mặt mũi đầy bùn đất.
Thấy anh ta dường như không có ý định chôn sống tôi, tôi mới bắt đầu yên tâm thoải mái kéo dây câu, xoắn dây thừng, quyết tâm khiến cho tất cả zombie đều rơi vào tuyến phòng thủ cuối cùng.
Đứng nhìn một lúc, anh ta chẳng nói chẳng rằng mà rời đi.
Đúng là một người kì quặc.