Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 10
69.
Tôi vụt đứng dậy và mở cửa cái rầm.
Nhìn thấy người ngoài cửa, cách tấm lưới sắt, tôi không thốt nên lời.
Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của tôi, Giang Từ đột nhiên bật cười:
– Mộc Nhan, cô được lắm, một thời gian không gặp mà cô đã ăn đến phát phì rồi.
Coi anh ta nói cái gì nè!
Ăn được thì là phúc chứ sao!
Hơn nữa việc của tiên nữ, bớt quản!
70.
Giang Từ gầy đi rồi, cả người đều sắp chỉ còn mỗi da bọc xương.
Tóc tai luộm thuộm, râu ria xồm xoàm.
Cho dù cách một cánh cửa, tôi vẫn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc trên người anh.
Chắc hẳn là anh đã tham gia vào trận vây quét zombie trong trung tâm thành phố kia, thậm chí có thể còn vừa từ chiến tuyến trở về.
Anh đến cùng chia sẻ niềm vui chiến thắng với tôi sao?
Quan sát anh một lúc, tôi không kiềm được mà nói:
– Giang Từ, sao anh lại có thể để cho bản thân trông nhếch nhác như thế hả?
Anh nhíu mày nhìn về phía tôi, tựa như là đang nghi hoặc tại sao tôi lại có miệng.
71.
Chúng tôi cứ đứng im nhìn nhau thế một lúc, bầu không khí quái đản, ngón chân cái của tôi không kiềm được mà bắt đầu xây dựng công trình kiến trúc trên mặt đất.
– Đi đây.
Anh nói.
Tôi đột nhiên phát hỏa.
Tôi chất vấn anh:
– Giang Từ, anh có thích tôi không?
Anh ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại, tôi đã biến thành con ngựa mất cương:
– Không cần biết anh có thích tôi không, dù sao hôm nay tôi cũng sẽ nói lời này ra, tôi thích anh.
Anh như thể bị tôi làm cho choáng váng.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được niềm vui giống như khi anh thấy tôi ngơ ngác.
Một hồi lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần.
Anh cười:
– Mộc Nhan, lời này không phải là để một cô gái như em mở lời trước đâu.
Trên thế giới này có vẻ như không còn ai khiến tôi quan tâm nữa.
Tôi nói với anh:
– Thứ tiên nữ đã muốn thì nhất định phải có được!
Tôi đạp mở cửa sắt, trước khí thế bừng bừng của tôi, anh lại cung kính đứng sang bên cạnh nhường chỗ.
Đến trước mặt anh, tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Đây là lần đầu tiên tôi và Giang Từ đứng gần nhau như vậy.
Tôi nói:
– Hôm nay anh đừng đi nữa.
Nói xong, tôi liền kéo tay anh đi vào trong nhà.
Anh bị tôi kéo đi hai bước, thời điểm sắp đến cổng, anh đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
Vẻ mặt anh chân thành nhìn tôi, hỏi:
– Mộc Nhan, tôi là một người đàn ông trưởng thành, em có biết em nói với tôi như vậy có nghĩa là gì không?
Tôi đáp:
– Đương nhiên tôi biết. Giang Từ, chín mươi chín bước trước kia anh đã đi rồi, giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng mà anh lại sợ sao? Rõ ràng là anh đến thả thính tôi trước còn gì?
Nghe xong, Giang Từ cười, cười đến tỏa ra mờ ám.
Ngay sau đó, anh đảo khách thành chủ, kéo tay tôi đi vào trong nhà.
Giữa những bước chân, thậm chí còn mang theo ý bức bách.
72.
Vào trong nhà, liền bị không khí ấm áp bên trong bao phủ.
Tôi và Giang Từ dường như vừa lấy lại lí trí sau khi phút nông nổi, ngay sau đó liền đứng đó luống cuống.
Tôi ra vẻ tự nhiên nói:
– Trong bình nước nóng có nước sáng nay em mới thêm đầy, anh đi tắm rửa trước đi. Em sẽ lấy dao cạo râu của bố em cho anh, à đúng rồi, nhân tiện thì cắt tóc luôn đi, sắp che cả mắt luôn rồi kìa.
Giang Từ “ừ” một tiếng, sau đó tùy tôi làm bừa.
Xét thấy trình độ thầy Tony (8) của tôi có hạn, tôi thẳng tay cắt cho Giang Từ một quả đầu đinh.
(8)Tony lão sư: từ thông dụng trên internet. Ở TQ có 3 cái tên được các thợ cắt tóc ưa chuộng nhất là Tony, Kevin, Alan vì nghe nó sang và uy tín. Sau này từ Tony lão sư được dùng với ý mỉa mai những ông thợ gà mờ nhưng thích phông bạt để lừa khách.
Trong gương, tôi nhìn Giang Từ đang ngồi và tôi thì đứng đó.
Anh vẫn nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt nóng rực, khiến ngón tay tôi chạm lên đầu anh run rẩy không thôi.
Kiếp này, quần áo nam tôi chuẩn bị không nhiều, mang một chiếc áo thun màu trắng đơn giản và quần thể thao cho Giang Từ.
– Anh đi tắm đi, em đi nấu cơm.
Tôi bắt một con cá và một ít tôm trong ao, cà chua xào trứng và bắp cải nhồi thịt.
Bắt thêm hai con gà rutin hầm một bát canh nữa.
Mới làm được một nửa thì Giang Từ tắm xong rồi.
Tôi nhìn qua khóe mắt thấy anh mặc quần áo tôi cho, khoanh tay nghiêng đầu, hai chân bắt chéo dựa vào cửa phòng bếp.
Anh vẫn luôn nhìn tôi.
Tôi lại không cẩn thận run tay một cái, bỏ thêm một thìa muối.
Cơm sôi ùng ục, lúc vừa chín tới, tôi múc canh gà, vớt tôm luộc ra và chuẩn bị nước chấm.
Cho hành, gừng, tỏi, hai thìa xì dầu, một thìa nước tương cá hấp, nửa thìa giấm gạo, nửa thìa dầu mè vào, cho thêm ít dầu nóng, một chút hạt kê, hạt tiêu và hành, khuấy đều.
Tôi nhẹ giọng nói:
– Ăn cơm thôi.
Giang Từ tự nhiên đi tới, bưng đồ ăn tôi đã chuẩn bị xong đi.
Lúc tôi cầm hai bát cơm ra ngoài, anh đang ngồi chờ tôi.
Khoảnh khắc này, tôi dường như thấy được trên người Giang Từ đã nhiễm bụi trần.
74.
Cơm nước xong xuôi, Giang Từ kể cho tôi nghe một câu chuyện cũ.
Anh kể ngày xưa có một người từ nhỏ đã lớn lên trong bùn lầy, bán mạng làm việc để trở thành một tên đầu lĩnh nhỏ trong chợ đen.
Sau này, tận thế tới.
Tên đầu lĩnh này liền theo ông trùm chợ đen thành lập một căn cứ.
Bên trong căn cứ cực kì hỗn loạn, người ở đây rõ ràng còn sống nhưng cũng như đã chết.
Trong căn cứ, chỗ nào cũng có bạo lực, mua bán, trao đổi, mạng người ở đây còn hèn mọn hơn cả cây cỏ.
Vì một cái bánh mì, phụ nữ có thể bán mình, đàn ông có thể bán vợ con, anh em người thân bạn bè có thể đâm sau lưng nhau.
Mỗi khi tâm trạng bị kiềm chế đến mức cực đoan, tên đầu lĩnh kia sẽ nhân lúc ra ngoài tìm kiếm vật tư mà kiếm một chỗ vắng người hút thuốc.
Không biết bắt đầu từ ngày nào, vùng đất yên tĩnh của tên đầu lĩnh xuất hiện một cô gái nhỏ.
Cô luôn ra ngoài một mình, thu thập vật tư, thần thái lúc xuất phát vừa vội vàng vừa cảnh giác.
Đáng nói là, tài lái xe của cô nàng vô cùng kém cỏi, có đôi khi, tên đầu lĩnh còn vì cô mà không kiềm được toát mồ hôi lạnh.
Về sau tên đầu lĩnh phát hiện ra, cô gái này vậy mà lại ở cùng một nam một nữ khác.
Cô gái giống như người mẹ mà chăm sóc bọn họ, nhưng đôi nam nữ này lại nhân lúc cô gái ra ngoài mà chơi trò mèo mả gà đồng trong biệt thự.
Tên đầu lĩnh biết, anh đối với cô gái này đã vượt qua giới hạn của sự hiếu kì.
Trong thời loạn này, một kẻ quê mùa như anh, không xứng để nói chuyện yêu đương.
Anh trao trái tim đi, rồi lại thu về.
Ngày đó, tên đầu lĩnh ra ngoài tìm vật tư như thường lệ, mắt phải của anh máy liên tục.
Bản năng của anh mách bảo rằng có gì đó không ổn, tên đầu lĩnh đoán có lẽ là cái chết của anh cuối cùng cũng đến rồi.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô gái kia không hề đề phòng mà bị người ta đẩy vào bầy zombie, anh đột nhiên nổi điên.
Khẩu súng đáng lẽ nên nhắm vào bầy zombie mà bắn, anh lại không chút do dự mà chuyển về phía đôi cẩu nam nữ kia.
Còn anh, cũng trong khoảnh khắc này, bị bầy zombie nuốt chửng.
75.
Sau này.
Tôi hỏi anh:
– Giang Từ, tại sao ngay từ đầu anh không đến tìm em?
Anh nói:
– Mộc Nhan, có nước mới có nhà. Kiếp này, anh muốn cho em một mái nhà.
—– HẾT —
Hoàn Tiền Shopee
Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.
🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.