Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 9
61.
Mùa đông năm nay lạnh hơn rất nhiều, cũng kéo dài chưa từng thấy.
So với năm ngoái, tôi tiêu tốn mất gấp ba lần củi lửa và lượng điện, gia cố thêm mấy lớp trong nhà kính dùng để nuôi trồng nông sản của mình.
Nhưng ngay cả khi đã làm như vậy, nông sản của tôi vẫn có tổn hại nhất định.
Mỗi sáng sớm, tôi đều sẽ phải thu dọn những con vật hoặc rau củ bị đông chết.
Có đôi khi là gà con, thỉnh thoảng lại là cá, cũng có lúc là cải trắng.
Kể cả có không chết thì cũng ỉu xìu ảm đạm.
Bọn chúng chen chúc với nhau, tranh thủ một chút hơi ấm.
Nhìn cành mai vàng duy nhất trong vườn vươn thẳng ngạo nghễ, tôi thầ mong mùa đông này có thể qua nhanh một chút.
62.
Cũng may là đến tháng năm thì trời cũng ấm lên.
Tôi nhận ra, trải qua mùa đông giá rét dài dằng dặc này, số lượng zombie giảm đi rất nhiều.
Kiếp trước, lúc tôi chết rồi, các nhà khoa học vẫn chưa nghiên cứu ra nguyên lý hình thành zombie.
Nhưng với ba năm chiến đấu với zombie, mọi người dần tổng kết ra một chút kinh nghiệm.
Nhiệt độ thấp cùng với đêm tối sẽ khiến cho zombie hành động chậm chạp hơn, đồng thời lạnh giá sẽ khiến cho khứu giác của chúng trở nên trì trệ.
Đã từng có người phỏng đoán:
Sau một trận giá rét đỉnh điểm kéo dài, zombie có khả năng sẽ bị diệt hoàn toàn, virus gây ra zombie sẽ vĩnh viễn ở lại với trời đông giá rét, bị vùi lấp trong đống tuyết sâu không thấy đáy.
Đến lúc đó, con người sẽ đón chào một mùa xuân về hoa nở.
Tôi cũng hơi mong đợi, kiếp trước tôi không chờ được, có khi nào kiếp này sẽ được không nhỉ.
63.
Nóng lạnh đột ngột, trăm việc phải làm.
Sau mùa đông dài dằng dặc, nguyên một vườn rau tôi vất vả mất hơn một năm trồng nên giờ chỉ muốn cho một mồi lửa đốt quách đi cho rồi.
May mà tôi đã sớm mua một lượng lớn hạt giống, sau khi dọn dẹp xong xuôi những rễ rau đã đông cứng, tôi bắt đầu gieo hạt mới trước khi hè đến.
Đây là một nhiệm vụ cực kì gian khổ, tôi phải làm ròng rã bốn ngày trời mới coi như hoàn thành.
Bởi vì ảnh hưởng của mùa đông lạnh bất thường nên thời tiết cũng trở nên hỗn loạn, tôi chỉ có thể gieo hạt giống vào thời điểm tương ứng theo kinh nghiệm thôi.
Sau khi gieo hạt, thời gian lại trở nên thư thái và trôi qua nhanh hơn.
Tôi lấy ghế xếp ra và đặt trong sân.
Vừa đọc sách, vừa lặng lẽ chờ đợi hạt giống nảy mầm.
64.
Gầy đây, liên tiếp mấy ngày liền tôi đều nghe thấy tiếng nổ lớn từ trung tâm thành phố truyền tới,
Tôi ở cách nơi đó xa quá, cho dù mấy lần tôi dùng kính viễn vọng quan sát, vẫn bị tầng tầng lớp lớp công trình kiến trúc che khuất tầm mắt.
Lúc dọn dẹp sắp xếp lại nhà kho, tôi đột nhiện phát hiện ra chiếc máy bay không người lái mà tôi đã mua ở chợ hải sản cách đây đã lâu.
Tôi liền thử một chút, mà bởi vì hết phin nên nó không thể vận hành được.
Lục lọi một phen, tôi tìm được cục sạc của nó.
Trong lúc sạc pin, tôi nín thở chờ đợi và có chút nôn nóng.
Thấy nó cuối cùng cũng đầy pin, lại còn có thể chạy bình thường, tôi liền nở nụ cười.
65.
Tôi thật là một đứa hậu đậu.
Tôi còn nhớ, hồi lấy được bằng lái, thầy dạy lái xe liền nghiêm túc chân thành nói:
“Mộc Nhan, lấy được bằng lái rồi hãy tìm một cái két sắt và khóa lại. Vì sự trường tồn của loài người, cả đời này đừng bao giờ lấy nó ra. “
Khi chiếc máy bay không người lái cất cánh lần đầu tiên, run rẩy, thảng thốt lại luống cuống.
Liên tục xoay tròn, nhảy vọt lên, rồi lại xoay ra sau, chém bay nửa cái đầu của con zombie vô tội đi ngang qua, cuối cùng mới có thể bay thẳng ra ngoài.
Phạm vi điều khiển của máy bay không người lái là trong vòng 7km, dù vậy so với khoảng cách từ chỗ tôi đến trung tâm thành phố vẫn ngắn quá.
Nhưng qua ống kính phản hồi của máy bay không người lái.
Tôi phát hiện ra những vụ nổ lớn mà tôi nghe thấy chính là tiếng loài người đang tiêu diệt lũ zombie.
Có rất ít zombie còn sót lại ở những vị trí mà máy bay không người lái có thể tiếp cận và cũng là nơi mà cuộc chiến đang diễn ra khốc liệt nhất.
Chính là nơi zombie tập trung nhiều nhất, trung tâm thành phố!
Chiến thắng này dường như đang vẫy chào toàn thể nhân loại!
Sau khi rút máy bay không người lái về, tâm trạng của tôi hưng phấn rất lâu mới hồi phục lại được.
66.
Một buổi sớm mai một tuần sau đó, tôi đột nhiên bị tiếng ồn lớn phát ra từ trung tâm thành phố.
Đến ngay cả tôi còn có thể nghe thấy tiếng động lớn như vậy, tưởng tượng trong khu trung tâm khung cảnh tráng lệ cỡ nào.
Tôi có một dự cảm mãnh liệt, rằng thời tận thế này sắp kết thúc rồi.
Ít nhất là ở thành phố chỗ tôi.
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt tôi chợt cảm thấy cay cay.
Cùng với niềm hân hoan, tôi vậy mà lại còn cảm thấy hơi mơ màng.
67.
Ngày hôm nay, tôi ngồi một mình trong vườn rau cả ngày.
Tựa như cảm nhận được hơi thở khác thường của tôi, ngay cả Đại Đại vốn vẫn luôn vô tri cũng không kiềm được mà lắc lư trước mặt tôi, dùng lỗ mũi nhòm tôi.
Nó mổ tôi, tôi đẩy nó ra, cực kì nghiêm túc nói:
– Đừng làm phiền tao, tao đang suy nghĩ đấy.
Thấy tôi đàng hoàng chững chạc ngẩn người, Đại Đại nhảy vào trong lòng tôi, cùng tôi phơi nắng.
Phơi chán chê rồi tôi lại thấy buồn ngủ.
Khi ý thức của tôi đang dần mơ hồ, dường như tôi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói tôi đã từng nghe vô số lần.
Lười biếng, kéo dài.
– Mở cửa.
Tôi mạnh mẽ từ trong mộng tỉnh lại, ngã xuống đất cái bịch, vẻ mặt ngơ ngác.
68.
Tôi quay phắt đầu nhìn ra hướng ngoài cửa, thiếu chút nữa dùng ánh mắt đốt lủng cửa luôn.
Tôi không rõ vừa rồi là mơ hay thực, cứ nghển cổ lên nghe ngóng.
Thế nhưng lần này, tôi lại không nghe được một tiếng gì hết.
Tôi tự giễu cười, Mộc Nhan, mày như này thật giống một cô vợ trẻ ôm oán hận.
Giang Từ nói đúng, tôi thực sự là không nhớ lâu.
Tôi chưa từng yêu Trương Triêu, đồng ý lời tỏ tình của hắn chỉ đơn là vì sống một thân một mình mãi nên thấy cô đơn, khao khát hơi ấm người thân.
Tôi đã phát hiện ra hắn ta cùng Tân Điềm gian gian díu díu mập mờ từ lâu rồi, tôi không những không tức giận, thậm chí còn cảm thấy may mắn, như thế có thể yên tâm thoải mái từ chối tiếp xúc da thịt với hắn.
Không hiểu sao bỗng nhiên tôi lại rơi vào trạng thái u uất, bị không khí buồn thương bao phủ và cảm thấy có chút mất mát.
“Bịch!”
Giây tiếp theo.
– Mộc Nhan, cô định để mấy con vịt mở cửa hộ hay gì?