Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Sổ Đỏ Thuộc Về Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Ngay khoảnh khắc mẹ đưa sổ đỏ cho tôi, tôi đã nhận ra—bà cũng trọng sinh rồi.


Kiếp trước, người anh cùng cha khác mẹ của tôi đột ngột gọi điện báo sẽ đưa bạn gái – Phương Tư Tư – về ra mắt vào dịp nghỉ lễ 1/5.


Lúc ấy mẹ tôi nghe tin liền vui đến mất ngủ mấy đêm liền, dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đủ thứ, đến mức tôi – con gái ruột của bà – còn thấy ghen tỵ.


Nhưng đến ngày, khi anh vừa đặt chân đến nhà ga, đã gọi về bảo:


“Bạn gái anh không thích trong nhà có người phụ nữ khác, em với mẹ dọn ra ngoài đi.”


Tôi không tin nổi tai mình, liền hỏi lại:

“Bạn gái anh bị dị ứng phụ nữ à? Hay sinh non nên não chưa phát triển hết?”


Anh tôi – Lý Kế Nghiệp – ngớ người, không hiểu tôi đang nói gì:


“Em đang nói cái quái gì thế?”


Tôi cười nhạt, hỏi:

“Chứ mẹ cô ta không phải phụ nữ chắc? Cô ta chui ra từ đâu? Từ trứng chắc?”


Lý Kế Nghiệp lập tức nổi khùng qua điện thoại:

“Lý Giản Địch, không biết nói tiếng người thì im mồm lại!”


Mẹ giật lấy điện thoại từ tay tôi, vẫn vui vẻ hỏi:

“Con với Tư Tư bao lâu nữa về đến nhà? Mẹ nấu sẵn một bàn đầy đồ ăn đợi hai đứa rồi.”


Không ngờ anh lại quát thẳng vào mặt mẹ tôi, rồi dập máy không thương tiếc.


Mẹ tôi sững sờ, tay còn cầm điện thoại, ánh mắt đầy bối rối.


Cùng lúc đó, đồ ăn trong nồi bắt đầu khét lẹt vì không ai trông chừng.


Hai mẹ con vội vàng quay vào bếp dọn dẹp, không kịp nghĩ thêm được gì.


Lúc anh tôi và cô bạn gái bước vào nhà, thấy chúng tôi vẫn đang bận trong bếp, sắc mặt họ tối sầm lại.


Dù bối rối, mẹ vẫn cố gắng giữ phép lịch sự, tiến lên trước chào hỏi:

“Chào con, Tư Tư, bác là mẹ của Dịch An.”


Cô ta lập tức lùi về sau vài bước, như thể sắp ngạt thở:

“Bác gái, người bác nồng mùi dầu mỡ quá trời!”


Giọng cô ta chua lè chua loét kiểu Đài Loan làm mẹ tôi cứng đờ, bàn tay đưa ra chào cũng lơ lửng giữa không trung.


Anh tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giới thiệu:

“Đây là bạn gái anh, còn đây là vợ sau của bố anh, mẹ ruột thì sau này có dịp anh dẫn em đi gặp.”


“Chào xong rồi thì hai người về đi.”


Mẹ tôi lúng túng cười, nhỏ giọng nói:

“Lâu rồi mẹ chưa gặp con, cũng muốn ngồi ăn chung một bữa rồi sẽ đi.”


Bà còn cẩn thận kéo vali giúp cô ta:

“Tư Tư, bác nấu nhiều món lắm, đi đường mệt rồi đúng không, vào ăn cho ấm bụng.”


Ai ngờ Phương Tư Tư hét toáng lên, hàng xóm xung quanh tò mò kéo ra xem.


Cô ta quay đầu trách móc với anh tôi:

“Em đã nói mùi bác gái rất khó chịu, vali của em rất đắt tiền, nếu ám mùi thì biết sao đây!”


Anh tôi dịu dàng vỗ đầu cô ta:

“Xin lỗi bảo bối, làm em chịu ấm ức rồi, để anh dạy dỗ họ.”


Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, định xông ra đuổi cô ta về.


Nhưng vừa bước một bước đã bị mẹ kéo giật lại:

“Con đừng làm loạn, khó khăn lắm anh con mới đưa bạn gái về…”


Chính câu này lại khiến Phương Tư Tư được đà lấn tới.


Cô ta ngang nhiên bước vào nhà, liếc một vòng rồi chỉ vào bộ ga giường mẹ tôi mới mua:

“Nhìn cái chăn này là biết đồ rẻ tiền!”


Cô ta lại ra phòng khách lật qua lật lại các món ăn, rồi phụng phịu môi:

“Mới có mười bảy món, không đủ số chẵn, vậy là không coi trọng em rồi!”


Anh tôi lập tức quay sang trách mẹ tôi:

“Làm ăn thế nào mà không biết chuẩn bị đủ?”


Mẹ tôi cuống cuồng chạy vào bếp làm thêm món nguội.


Nhưng cô ta lại bê thẳng hai đĩa thức ăn đổ vào bát của con chó ngoài cửa:


“Cố tình không làm chẵn, là muốn chúc tụi mình tan vỡ hả? Vừa gặp mặt đã muốn ra oai à?”


2


Cô ta nói xong liền rơm rớm nước mắt như sắp khóc đến nơi.


Mẹ tôi không hiểu mình sai ở đâu, còn anh tôi thì vội vã đỡ cô ta ngồi xuống sofa, quay sang quát hai mẹ con tôi:


“Không thể để tụi con có chút không gian riêng à?”


Ngoài cửa, hàng xóm đã đứng chật kín xem náo nhiệt. Mẹ tôi khẽ nghiêng người, thấp giọng:

“Mọi người đều nhìn đấy, hay để mẹ với em ăn xong bữa rồi sẽ đi nhé?”


Lý Kế Nghiệp không chút do dự:

“Trước đây lúc bố còn sống, hai người đã bao giờ được ngồi chung mâm chưa? Bố mất rồi, mẹ liền quên quy tắc hả?”


“Quả nhiên là mẹ kế, nếu mẹ ruột con còn sống, chắc chắn không đối xử với con như vậy!”


Mẹ tôi sợ nhất là bị anh tôi hiểu lầm, luôn cố gắng làm tốt hơn để chứng minh mình có lòng.


Nhưng anh ấy biết rõ điểm yếu của bà, cứ mỗi lần gây chuyện là lôi cha mẹ ruột ra ép bà nhún nhường.


Tôi không chịu nổi nữa, chìa tay ra:

“Kỳ nghỉ này cổ trấn chật kín người, nếu muốn bọn tôi nhường nhà thì đưa tiền đây!”


Anh tôi nghe tới tiền thì nổi đóa, lập tức đẩy tôi ngã xuống đất:

“Cút ngay! Nghe chưa?”


Mẹ đỡ tôi dậy, trách anh quá đáng.


Anh chỉ thẳng tay ra cửa:

“Hồi trước có người còn ở dưới gầm cầu kia kìa, hai người ra đó mà ở!”


Phương Tư Tư bật cười, giọng chua chát:

“Cầu đó nhìn cũng mát mẻ lắm mà, coi như đi dã ngoại đi!”


Tôi giãy khỏi mẹ, hét vào mặt anh:

“Nhà thì không cho ở, lại bắt người nhà mình ra ngủ gầm cầu? Nếu thích vậy thì sao tụi bây không ra đó mà ngủ?!”


Phương Tư Tư lại khóc:

“Chắc là ghen tỵ nên mới hung dữ với em như vậy đúng không?”


Tôi nhìn cô ta như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, không hiểu đầu óc cô ta chứa toàn thứ gì.


Anh tôi còn nghiêm túc trả lời:

“Em xinh thế, ai thèm nhìn con nhỏ đó.”


Cô ta lập tức nũng nịu:

“Sau này không cho cô ta và bác gái ở cùng hộ khẩu với anh! Nghĩ đến là em thấy khó chịu rồi!”


Anh tôi vội gật đầu cam kết:

“Yên tâm, cưới xong anh sẽ xóa họ ra khỏi sổ hộ khẩu!”


Tôi và mẹ sững sờ: “Dựa vào đâu?”


Anh cười đắc ý:

“Dựa vào việc anh là trưởng nam trong nhà, anh là Lý Kế Nghiệp, còn em chỉ là Lý Giản Địch!”


Lý Kế Nghiệp vừa dứt lời, lòng tôi lạnh toát.


Tên tôi vốn dĩ là “Lý Kiến Đệ” – nghĩa là "mong sinh được em trai". Nếu không nhờ cán bộ hộ khẩu đổi thành “Giản Địch” thì đến giờ tôi vẫn phải sống với cái tên đầy sỉ nhục ấy.


Bố tôi ngày xưa vì muốn có con trai mà đặt tên như vậy.


Nhưng ông đâu kịp toại nguyện, bị ung thư rồi chec sớm.


Mẹ tôi cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ đó, càng ngày càng thiên vị con trai.


Lý Kế Nghiệp thấy mẹ đỏ mắt liền cáu:

“Hồi đó bố nghèo rớt mồng tơi, mẹ cũng chịu ngủ trong chuồng bò cùng ông ấy, giờ gầm cầu thì có gì mà không được?”


Anh ta còn dám nhắc lại chuyện ngủ chuồng bò.


Ông ngoại từng kể, mẹ tôi vì thương anh tôi nên mới gả đi xa, cuối cùng còn phải nuôi cả hai cha con anh ta.


Giờ anh ta lại quay sang nhục mạ mẹ tôi.


Tôi tức đến run người, vớ cây gậy cửa định đ á n h nhau một trận cho hả giận.


Nhưng mẹ tôi thấy hàng xóm tụ tập đông, sợ mất mặt nên cứng rắn kéo tôi rời đi.


Giọng bà khàn khàn:

“Thu dọn ít đồ rồi mình đi.”


Anh tôi bực vì mẹ lề mề, liền đẩy hai mẹ con ra khỏi nhà:

“Cầu có mấy trăm mét thôi, thiếu gì thì tôi mang ra! Không đi là tôi làm lớn chuyện trước mặt hàng xóm đấy!”


Tôi chưa chịu bỏ cuộc, mẹ lại khóc lóc kéo tôi lại.


Cuối cùng, hai mẹ con tôi lặng lẽ biến mất nơi cuối con hẻm, trong ánh mắt soi mói của cả xóm.


3


Vì anh tôi không cho mẹ con tôi mang theo bất cứ thứ gì, nên ra khỏi nhà hai mẹ con trắng tay.


Không ngờ mẹ tôi lại thật sự trải một tấm chiếu nhỏ, kéo tôi chuẩn bị ngủ dưới gầm cầu.


Tôi ngồi thừ trên tảng đá bên bờ sông, càng nghĩ càng thấy tức.


Trời đã sụp tối, bên ngoài rõ ràng chẳng an toàn chút nào. Tôi sao có thể để mẹ mình ngủ dưới gầm cầu như thế?


Bình tĩnh lại, tôi quyết định quay về nhà lấy điện thoại và ít đồ đáng giá mang theo phòng thân.


Mẹ lại níu tay tôi, giọng khẩn cầu:

“Con gái, anh con là đích tôn trong nhà…”


Tôi biết ngay mẹ lại dùng cái lý lẽ cũ rích đó.

Tôi hất tay mẹ ra, tỏ rõ sự chán nản.


Nhưng chưa nói dứt câu, mẹ đã đột ngột sững người, nhìn chằm chằm phía sau lưng tôi.


Tôi quay đầu lại—một tên lang thang say xỉn từ đâu bất ngờ xuất hiện.


Hắn nhìn tôi và mẹ, nở nụ cười damdang đáng sợ.


Muốn chạy cũng không kịp nữa rồi—phía trước bị hắn chặn, phía sau là dòng sông chảy xiết.


Hắn liếm môi, nhe hàm răng vàng khè ra cười:

“Ồ, hai mẹ con hả?”


“Cởi hết ra, cho tao xem chút đi.”

Giọng nói đột ngột trở nên hung dữ, ra lệnh bằng thái độ đ e d ọ a rõ rệt.


Chúng tôi hoàn toàn bị dồn đến đường cùng. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mẹ ghé tai tôi thì thầm:

“Để mẹ xô hắn ra, con chạy ngay đi!”


Nhưng ngay khoảnh khắc mẹ lao tới, do chênh lệch thể lực quá lớn, bà bị tên lang thang đẩy thẳng xuống sông.


Tôi chỉ biết chec lặng nhìn dòng nước xiết cuốn mẹ đi, lòng đau như cắt.


Tôi gào khóc, dùng hết sức thoát khỏi hắn rồi chạy thục mạng về phía nhà.


Nhưng lúc đó đã quá nửa đêm, nhà nhà đóng kín cửa, trên đường không một bóng người.

 

Loading...